Cuối cùng, điều tôi chờ đợi cũng đến. Thẳng trước mặt mình, tôi nhìn thấy cái bóng đổ dài trên sàn tầng áp mái. Tôi khẽ đằng hắng, siết chặt hai nắm tay lại để lấy thêm can đảm rồi khẳng định bằng giọng cả quyết điều mà giờ đây tôi đã hoàn toàn chắc chắn.
- Cậu không phải là cái bóng của tôi!
Tôi không hề điên, và tôi thú thực đã sợ chết khiếp khi nghe thấy cái bóng trả lời mình bằng những tiếng thì thầm.
- Tôi biết.
Sau đó là im lặng như tờ. Vậy là tôi tiếp tục, miệng khô khốc, cổ họng nghẹn lại.
- Cậu là bóng của Marquès, phải vậy không?
- Đúng thế, cái bóng lại thì thầm vào tai tôi.
Khi cái bóng nói với tôi, chuyện đó diễn ra giống như khi người ta nghe thấy tiếng nhạc vọng lên trong đầu mình, chẳng hề có nhạc công nào song bạn vẫn nghe thấy âm nhạc vang lên cũng thực như thể có một dàn nhạc tưởng tượng nào đó đang chơi ngay cạnh bạn. Những gì tôi đang trải qua cũng tạo ra cảm giác tương tự.
- Tôi xin cậu đấy, đừng nói gì với ai hết, cái bóng nói với tôi.
- Cậu đã làm gì vậy? Tại sao lại là tôi? tôi lo lắng hỏi.
- Tôi bỏ trốn, cậu không hiểu sao?
- Tại sao cậu lại phải bỏ trốn?
- Cậu có biết phải làm cái bóng của một gã ngốc là thế nào không? Thật không sao chịu đựng nổi, tôi không muốn phải làm điều đó lâu hơn nữa. Khi hắn còn nhỏ chuyện đó đã đủ kinh khủng rồi, nhưng hắn càng lớn tôi càng thấy khó chấp nhận hơn. Những cái bóng khác, nhất là bóng của cậu, luôn chế giễu tôi. Giá mà cậu biết cái bóng của cậu may mắn ra sao, và giá như cậu cũng biết cậu ta đã ngạo mạn ra sao với tôi. Tất cả chỉ vì cậu khác biệt.
- Tôi khác biệt?
- Quên những gì tôi vừa nói đi. Những cái bóng khác khẳng định rằng chúng tôi không có quyền được lựa chọn, chúng tôi là cái bóng của một người duy nhất, và mãi mãi là như thế. Người này cần phải thay đổi để số phận của chúng tôi có cơ may khá khẩm hơn. Với Marquès, xin nói luôn để cậu biết là tương lai đang chờ đợi tôi chẳng lấy gì làm sáng sủa. Cậu có thể hình dung tôi ngạc nhiên đến mức nào khi tôi cảm thấy mình có thể tách rời khỏi hắn vào khoảnh khắc cậu ở bên cạnh hắn không? Cậu có một khả năng khác thường, vậy là tôi không băn khoăn thêm nữa, nếu tôi muốn cải thiện số phận của mình, chỉ có thể là khoảnh khắc đó hoặc không bao giờ nữa. Tôi đã ít nhiều tận dụng kích thước của mình, vì vốn là cái bóng của Marquès mà, tôi cũng có lý do để biện minh cả đấy. Tôi đã đẩy cái bóng của cậu đi để thế chỗ cậu ta.
- Thế còn cái bóng của tôi, cậu đã làm gì cậu ấy?
- Theo cậu thì sao? Tất nhiên là cậu ta phải bấu víu vào thứ gì đó, và đã đi theo người chủ cũ của tôi. Hẳn vào lúc này cậu ta đang không được vui vẻ cho lắm.
- Việc cậu đã làm với cái bóng của tôi thật ghê tởm. Ngay ngày mai, tôi sẽ trả lại cậu cho Marquès và lấy lại bóng của tôi.
- Tôi xin cậu đấy, hãy cho tôi ở lại với cậu. Tôi muốn biết cảm giác được làm cái bóng của ai đó tử tế.
- Tôi là một người tử tế sao?
- Cậu có thể trở thành một người như thế.
- Không, không thể có chuyện tôi giữ cậu lại, kiểu gì rồi mọi người cũng sẽ nhận ra có điều gì đó không ổn.
- Người ta thậm chí còn chẳng buồn bận tâm tới những người khác kia, nói gì tới những cái bóng... Hơn nữa, bản tính tôi luôn thích ẩn mình kín đáo trong bóng râm. Với một chút luyện tập và phối hợp, chúng ta rồi sẽ thu xếp được thôi mà.
- Nhưng ít nhất cậu cũng dài gấp ba chiều cao của tôi.
- Không phải lúc nào cũng thế, đây chỉ là vấn đề thời gian mà thôi. Có nghĩa là cho tới khi cậu lớn lên, cậu cần phải thu mình ít nhiều trong bóng râm, nhưng ngay khi cậu đủ cao lớn, đến lượt tôi sẽ đưa cậu ra với ánh sáng. Hãy suy nghĩ đi, sở hữu cái bóng của một người to lớn là một lợi thế đáng kể. Không có tôi, cậu sẽ không bao giờ dám tham gia vào cuộc bầu cán bộ lớp. Theo cậu thì ai đã đem đến sự tự tin cho cậu đây?
- Chính cậu đã đẩy tôi?
- Còn ai vào đây nữa? cái bóng xác nhận.
Đột nhiên tôi nghe thấy giọng của mẹ, vọng lên từ dưới chân thang bắc lên tầng áp mái, hỏi xem tôi đang nói chuyện với ai.Tôi trả lời mà không buồn cân nhắc rằng tôi đang nói chuyện vói cái bóng của minh. Tất nhiên bà đã nói tốt hơn tôi nên đi ngủ thay vì nói ra những điều ngớ ngẩn như thế. Người lớn không bao giờ tin bạn khi bạn thổ lộ với họ những điều nghiêm túc.
Cái bóng nhún vai, tôi có cảm tưởng nó hiểu mình. Tôi rời xa khỏi khung cửa sổ, và cái bóng biến mất.
Tôi đã có một giấc mơ thật lạ lùng vào đêm hôm đó. Tôi đi săn cùng bố, và cho dù tôi không hề thích đi săn, tôi vẫn hạnh phúc khi lại có dịp ở bên ông. Tôi đi theo sau bố, nhưng ông không bao giờ quay mặt lại, vậy nên tôi không thể trông thấy khuôn mặt ông. Ý tưởng giết chóc các con vật chẳng hề đem đến cho tôi chút hứng thú nào. Bố ra lệnh cho tôi đi trước làm nhiệm vụ xua thú qua những trảng trống rộng, nơi có những đám cây bụi mọc cao vàng rộm dưới ánh mặt trời đang nhẹ nhàng đu đưa theo gió. Tôi cần vừa đi vừa vỗ hai tay vào nhau để những con chim cu gáy bay vụt lên, khi đó bố sẽ bắn vào chúng. Để ngăn chặn cuộc tàn sát này, tôi bước đi chậm chạp hết mức cò thể. Khi tôi để một con thỏ luồn qua giữa hai chân mình chạy mất, bố đã coi tôi là đồ vô tích sự chỉ biết moi ra những con mồi vớ vẩn. Chính câu nói này đã giúp tôi hiểu ra trong giấc mơ rằng người đàn ông ở phía xa kia không phải bố tôi, mà là ông bố của Marquès. Tôi đang ở vào vị trí của chính kẻ thù, và cảm giác đó quả thực chẳng dễ chịu chút nào.
Tất nhiên, tôi trở nên cao lớn hơn và thấy mình mạnh mẽ hơn nhiều so với bình thường, nhưng tôi cũng cảm thấy buồn vô hạn, như thể một nỗi phiền muộn vừa xâm chiếm tâm hồn tôi.
Sau cuộc đi săn, chúng tôi quay về một ngôi nhà không phải ngôi nhà của tôi. Tôi ngồi vào bàn ăn tối, bố của Marquès chăm chú đọc tờ báo của ông ta, còn mẹ hắn xem ti vi, chẳng ai mở miệng nói một lời. Ở nhà tôi, chúng tôi thường nói rất nhiều tại bàn ăn; khi bố còn ở nhà, ông hỏi tôi đã trải qua một ngày như thế nào, và kể từ khi ông bỏ đi, mẹ thay ông hỏi tôi về chuyện đó. Nhưng bố mẹ Marquès chẳng buồn bận tâm xem hắn đã làm bài tập về nhà hay chưa. Tôi đáng ra phải thấy chuyện này thật tuyệt, song trên thực tế lại hoàn toàn ngược lại, và tôi hiểu ra cảm giác buồn phiền nặng nề vừa đột nhiên xuất hiện ấy từ đâu tới; cho dù Marquès có là kẻ thù của tôi đi chăng nữa, tôi vẫn thấy buồn cho hắn, buồn về bầu không khí dửng dưng ngự trị trong ngôi nhà của gia đình hắn.
Khi chuông báo thức reo vang, tôi bừng tỉnh và nhận ra mình nhễ nhại mồ hôi. Tôi thở hổn hển, cảm thấy cả người nóng bừng như đang lên cơn sốt, nhưng thật nhẹ nhõm vì tất cả những gì vừa trải qua chỉ là cơn ác mộng. Một cơn rùng mình ớn lạnh lan khắp người tôi, và tất cả trở lại bình thường. Sáng hôm đó, chỉ nguyên việc thấy lại những bức tường căn phòng ngủ của mình cũng đủ để tôi cảm thấy hạnh phúc. Vừa đánh răng rửa mặt, tôi vừa tự hỏi liệu có nên kể với mẹ những gì tôi vừa trải qua hay không. Tôi rất muốn chia sẻ bí mật này cùng mẹ, nhưng tôi đã có thể đoán trước phản ứng của bà sẽ ra sao.
Việc đầu tiên tôi làm khi đi xuống bếp là vội vã chạy ra trước cửa sổ. Trời đầy mây, không có chút màu xanh nào hé lộ phía chân trời, thậm chí là một mảnh nhỏ vừa đủ để may một cái quần đùi thủy thủ, như bố vẫn thường nói mỗi khi ông phải chấp nhận từ bỏ buổi đi câu cá. Tôi vội vớ lấy cái điều khiển từ xa rồi bật ti vi lên.
Mẹ không hiểu nổi tại sao tôi lại quan tâm đến thế tới thời tiết. Tôi nói mình đang chuẩn bị một bài thuyết trình về hiện tượng khí hậu nóng lên, rồi đề nghị mẹ giữ im lặng để yên cho tôi nghe mà không làm gián đoạn quá trình người dẫn chương trình thông báo về một nền mây do vùng áp thấp mạnh lên gây ra sẽ bao trùm khu vực chúng tôi trong nhiều ngày. Cả tôi nữa, tôi cũng sẽ rất ủ rũ nếu mặt trời không trở lại thật nhanh. Với tất cả những đám mây này, sẽ không có lấy một cơ hội để thấy những cái bóng xuất hiện, tôi sẽ không thể trả lại cho Marquès cái bóng của nó. Tôi lấy cặp rồi đi đến trường, người nặng trĩu như đeo đá.
Luc ngồi trên băng ghế trong suốt các giờ ra chơi. Với bộ nẹp và chiếc nạng, cậu chẳng thể làm gì nhiều hơn thế. Tôi tới ngồi xuống cạnh cậu, và Luc giơ tay chỉ cho tôi thấy Marquès. Gã to xác ngớ ngẩn đangđi bắt tay tất cả học sinh trong lớp và làm bộ quan tâm tới những cuộc buôn chuyện của đám con gái.
- Này, giúp tớ đi lại một chút nào, chân tớ cứng đờ ra rồi.
Tôi chìa tay cho cậu, và hai chúng tôi cùng đứng dậy đi vài bước. Hôm đó chắc là ngày may mắn của tôi, vì đúng lúc chúng tôi đi tới cạnh Marquès, một mảnh trời xanh nhỏ xíu đã hé lộ trên bầu trời u ám. Tôi lập tức nhìn xuống sân trường, đúng là một mớ hỗn độn thực sự, tất cả những cái bóng chen chúc đè lên nhau, như thể đang tham gia một cuộc họp kín - chúng tôi vừa được học từ này trong tiết lịch sử ngay trước giờ nghỉ. Marquès quay về phía tôi và Luc khiến hai chúng tôi hiểu ngay lập tức rằng mình không phải là những kẻ được hoan nghênh tại nơi này chỉ bằng một cái nhìn. Luc nhún vai.
- Lại đây, tớ cần nói chuyện với cậu. Ngày bầu cử sắp đến rồi, Luc vừa tựa người lên chiếc nạng vừa nói với tôi. Tớ nhắc lại để cậu nhớ là cuộc bầu cử diễn ra vào thứ Sáu, đã đến lúc cậu cần làm gì đó để giành được cảm tình của mọi người.
Những lời của Luc vang lên như một câu nói của người lớn. Nhìn cậu tập tễnh với chiếc nạng, lưng hơi còng xuống, một lần nữa tôi đắm chìm vào một giấc mộng kỳ lạ. Tôi lại thấy hai chúng tôi, còn già hơn nhiều so với lần trước ở tiệm bánh. Có lẽ tình bạn của chúng tôi đã kéo dài suốt cuộc đời. Luc hầu như không còn lấy một sợi tóc, vầng trán hói trơ trụi của cậu kéo dài lên tận giữa đỉnh đầu. Khuôn mặt cậu hằn rõ những nét mệt nhọc, da mặt nhăn nheo, song đôi mắt xanh vẫn sáng long lanh như trước, điều này khiến tôi thấy thật an tâm.
- Sau này cậu muốn làm gì? tôi hỏi.
- Tớ không biết nữa, chẳng lẽ phải quyết định chuyện đó ngay lập tức sao?
- Không, không nhất thiết, mà thực ra tớ không tin là thế. Nhưng nếu phải chọn ngay bây giờ, cậu muốn làm gì?
- Tiếp tục duy trì tiệm bánh của bố mẹ tớ, chắc là vậy.
- Ý tớ muốn hỏi là nếu cậu có cơ hội lựa chọn làm một việc gì khác?
- Tớ muốn được như bác sĩ Chabrol, nhưng tớ không tin điều đó có thể thành hiện thực. Mẹ tớ bảo với tình hình như hiện nay, chẳng bao lâu nữa sẽ không còn đủ khách để tiệm bánh có thể làm ăn phát đạt. Kể từ khi siêu thị bắt đầu bán bánh mì, bố mẹ tớ đã phải xoay xở chật vật mới đủ nuôi sống gia đình, vậy thì cậu nghĩ mà xem, trả tiền học trường Y cho tớ ư!
Tôi biết Luc sẽ không trở thành bác sĩ, tôi hoàn toàn chắc chắn về điều đó kể từ khi chúng tôi chia nhau một chiếc bánh mì sô cô la và một chiếc bánh kem cà phê, kể từ khi tôi thấy cậu ngồi sau quầy thu ngân. Luc sẽ ở lại thị trấn nhỏ của chúng tôi; gia đình cậu sẽ không bao giờ có đủ tiền để trang trải chi phí của những năm học dài cho cậu.
Một mặt, đó là tin tốt vì điều đó đồng nghĩa với việc tiệm bánh sẽ đủ sức cạnh tranh với siêu thị, song cậu bạn tôi sẽ không bao giờ trở thành bác sĩ. Tôi không muốn nói với cậu điều đó, tôi đoán làm vậy sẽ khiến cậu buồn phiền, thậm chí khiến cậu nản chí, mà Luc vốn là đứa giỏi nhất lớp về khoa học tự nhiên. Vậy là tôi im lặng, giữ lại bí mật cho riêng mình. Tôi cần chú ý xem mình đang đặt chân xuống chỗ nào, cần cẩn thận quan sát từng bước đi của chính tôi. Thậm chí ngay cả vào một ngày xấu trời, đôi lúc người ta vẫn không tránh khỏi vài khoảnh khắc hửng nắng. Biết trước điều gì sẽ đến với những người ta yêu quý không nhất thiết đem đến cho ta hạnh phúc.
- Vậy với cuộc bầu cử, cậu định làm thế nào đây?
Tôi đang có một câu hỏi khác trong tâm trí.
- Luc, nếu cậu có năng lực nhận ra những gì người khác nghĩ, hay chính xác hơn là những gì khiến họ bất hạnh, cậu sẽ làm thế nào?
- Cậu kiếm những ý nghĩ kiểu đó từ đâu ra vậy? Năng lực cậu nói tới đâu có tồn tại.
- Tớ biết, nhưng nếu nó thực sự tồn tại, cậu sẽ sử dụng nó ra sao?
- Tớ không rõ nữa, đó là một năng lực chẳng hay ho gì cho lấm, tớ nghĩ chắc tớ sẽ sợ rằng nỗi bất hạnh của những người khác sẽ ảnh hưỏng đến tớ.
- Đó là tất cả những gì cậu sẽ làm sao? Cậu sẽ sợ hãi?
- Vào mỗi dịp cuối tháng, khi bố mẹ tớ kiểm kê lại tình hình làm ăn của tiệm bánh, tớ thấy họ rất lo lắng, nhưng tớ chẳng thể làm gì, và điều đó khiến tớ cảm thấy thật bất hạnh. Vậy nên nếu tớ phải cảm nhận thấy nỗi bất hạnh của tất cả mọi người, lúc đó sẽ thật kinh khủng.
- Thế nếu cậu có thể thay đổi chiều hướng của sự việc?
- À, tớ chắc là tớ sẽ làm điều đó. Được rồi đấy, cáinăng lực kỳ quái của cậu làm tớ nổi da gà lên rồi đây, vậy tốt hơn hãy quay trở lại với cuộc bầu cử và cùng nhau suy nghĩ xem.
- Luc, nếu sau này cậu trở thành thị trưởng, điều đó có làm cậu vui không?
Luc tựa lưng vào bờ tường để bình tĩnh lại. Cậu nhìn tôi chăm chú, vẻ mặt ủ dột lúc trước nhường chỗ cho một nụ cười hết cỡ.
- Tớ chắc là sẽ rất khoái, bố mẹ tớ hẳn là thích chuyện đó rồi, thêm nữa tớ có thể cho thông qua một quy định cấm siêu thị mở gian hàng bánh mì. Tớ tin rằng tớ cũng cấm luôn cả gian hàng bán đồ câu cá nữa, vì bạn thân nhất của bố tớ chính là chủ hàng tạp hóa ở chỗ quảng trường chợ, và công việc làm ăn của chú ấy cũng trở nên khó khăn từ khi bị siêu thị cạnh tranh.
- Cậu thậm chí có thể đề nghị thông qua một đạo luật cấm hoàn toàn các siêu thị ấy chứ.
- Tớ tin rằng khi tớ trở thành thị trưỏng, Luc vừa nói vừa vỗ vai tôi, tớ sẽ cử cậu làm Bộ trưởng Thương mại.
Sau khi về nhà, nhất định tôi phải hỏi mẹ xem các ông thị trưởng liệu có bộ trưởng của mình hay không, tôi thực sự thích được làm bộ trưởng cho Luc, song tôi vẫn cảm thấy có chút nghi ngờ.
Trong dãy hành lang dẫn vào phòng học, tôi thầm hy vọng mọi thứ đã trở lại bình thường trong quãng thời gian hửng nắng vào giờ nghỉ, và cái bóng của Marquès đã quay về với chủ nhân của nó; tôi thầm cầu nguyện rằng tới dịp hửng nắng tiếp theo tôi sẽ thấy lại cái bóng của mình ở mũi đôi giày tôi đang đi, và cùng lúc đó, cho dù chuyện này có vẻ thật lạ lùng, tôi cảm thấy mình hơi hèn nhát vì đã có ý nghĩ như vậy.
Giờ toán vừa bắt đầu thì một tiếng nổ đinh tai vang lên ngoài sân. Toàn bộ cửa kính vỡ tan tành, thầy giáo hô lớn bảo chúng tôi nằm xuống sàn. Thầy chẳng cần phải lặp lại tới lần thứ hai.
Tiếp theo là sự im lặng chết chóc. Thầy Gerbier là người đầu tiên nhổm dậy, hỏi chúng tôi xem có ai bị thương không, trông thầy có vẻ kinh hoàng thực sự. Ngoài dăm mảnh kính mắc lại trên tóc và hai đứa con gái cứ thế khóc ầm ĩ lên không biết vì lý do gì, mọi thứ có vẻ đều ổn, trừ những khung cửa kính lúc này đang thực sự nhe răng ra nham nhỏ và các dãy bàn học sinh bị xô đẩy thành một đống bừa bộn. Thầy giáo hối hả đưa chúng tôi ra ngoài nhanh hết mức có thể và ra lệnh cho chúng tôi xếp thành hàng một. Thầy là người cuối cùng rời khỏi phòng học chạy ra hành lang tới đứng trước mặt chúng tôi. Tôi không biết liệu các thầy cô có luyện tập trước với nhau hay không song tất cả các lớp khác đều làm hệt như chúng tôi và ngoài hành lang lúc này là cả một đám đông nhốn nháo; chuông báo giờ nghỉ kêu váng lên không dứt. Đứng ngoài sân trường, cảnh tượng thật khiến người ta choáng váng. Hầu như toàn bộ cửa sổ đã trở nên trống hoác, và có thể thấy một cột khói bốc lên từ sau kho để dụng cụ của người bảo vệ.
- Chúa ơi, đó là bồn chứa ga! thầy Gerbier kêu lên.
Tôi không hiểu Chúa thì có liên quan gì tới chuyện vừa xảy ra, trừ phi ông ấy cần phải dùng đến một chiếc bật lửa khổng lồ và đã hơi hậu đậu vào lúc mang nó ra sử dụng. Đồng thời, với tất cả những gì người ta nói với chúng tôi về những điếu thuốc lá, tôi khó lòng hình dung ra nổi cảnh Chúa đang phì phèo hút thuốc, nhưng được rồi, ai mà biết được, có thể phổi của ông ấy chẳng sợ thứ gì hết, nếu tính đến chuyện ông ấy vốn đã ở trên thiên đưòng rồi. Có thế nào đi nữa, cột khói kiểu gì cũng bay tới tận chỗ ông ấy, nhưng chắc chắn đó chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên.
Cô hiệu trưởng đang lo cuống lên, cô ra lệnh cho các giáo viên điểm danh chúng tôi tới lần thứ ba, và không ngừng đi tới đi lui và lặp đi lặp lại “Mọi người chắc tất cả đều có mặt chứ?” Rồi sau đó, một cái tên chợt xuất hiện trong đầu cô hiệu trưởng, vậy là cô kêu toáng lên “Matthieu, Matthieu bé nhỏ, cậu bé đâu rồi? A, kia rồi!” rồi cô chuyển sang một cái tên khác. May mắn làm sao, cô hiệu trưởng đã không nghĩ đến tôi, tôi thực sự không cần người khác nhắc lại rằng tôi là một đứa trẻ bé nhỏ, nhất là vào lúc sắp tới ngày bầu cử như hiện nay.
Đang có một đám cháy lớn ở chỗ xảy ra vụ nổ. Có thể nghe thấy âm thanh của ngọn lửa đang cháy đùng đùng, bốc lên mỗi lúc một cao đằng sau kho để dụng cụ của người bảo vệ, thậm chí còn có thể trông thấy bóng của chúng nhảy múa trên mái nhà. Và trước mặt tôi, tôi nhìn thấy cái bóng của Yves, như thể nó tới tìm tôi. Tôi thấy nó tiến lại gần, và hiểu rằng tôi là người nó đang tìm, tôi tin chắc mình cảm thấy điều đó. Cô hiệu trưỏng và các giáo viên đang quá bận rộn với việc đếm lại số học sinh để có thời gian để ý tới tôi, vậy là tôi bước về phía căn nhà kho, nơi cái bóng kéo tôi tới.
Tôi nghe thấy tiếng còi hụ từ xa vọng đến, nhưng chúng vẫn còn ở cách khá xa. Cái bóng của Yves tiếp tục dẫn tôi đi, tôi tiến tới gần cột khói, sức nóng tăng dần lên, tôi dấn bước mỗi lúc một khó khăn hơn. Tôi cần phải tới được đó, tôi tin mình đã hiểu tại sao cái bóng tới tìm tôi.
Tôi đã gần tới chỗ nhà kho của người bảo vệ khi những lưỡi lửa bắt đầu liếm lên mái nhà. Tôi sợ điếng người, nhưng vẫn tiếp tục bước tới. Đột nhiên tôi nghe thấy cô Schaeffer đang lớn tiếng gọi tên tôi. Cô đang chạy theo sau tôi. Cô Schaeffer chạy không được nhanh cho lắm. Cô lớn tiếng bảo tôi quay lại ngay lập tức. Tôi rất muốn vâng lời cô nhưng không thể, và tôi vẫn tiếp tục tiến về nơi cái bóng bảo tôi đến.
Trước nhà kho, hơi nóng trở nên không thể chịu nổi, tôi sắp sửa xoay tay nắm cửa thì bàn tay của cô Schaeffer túm lấy vai tôi, kéo tôi lại phía sau. Cô dành cho tôi một cái nhìn nảy lửa, cũng chẳng lạ với hoàn cảnh lúc ấy, song tôi vẫn đứng nguyên đó không chịu lùi lại. Tôi nhìn chằm chằm vào cánh cửa, song ánh mắt của tôi không thể mở tung nó ra được. Cô giáo tiếng Anh đã nắm được cánh tay tôi, bắt đầu lôi tôi lại, song tôi vùng ra được và lập tức lao về phía nhà kho. Sau đó, khi tôi cảm thấy cô lại xuất hiện sau lưng tôi, tôi nói với cô những gì mình đang nghĩ, một cách gần như bột phát.
- Phải cứu lấy bác bảo vệ! Bác ấy không có ngoài sân, bác ấy bị mắc kẹt trong nhà kho và đang chết ngạt.
Đến lượt cô Schaeffer thiếu chút nữa ngất xỉu khi nghe tôi nói như vậy. Cô ra lệnh cho tôi lùi lại, thế rồi những gì cô làm khiến tôi tròn mắt kinh ngạc. Cô giáo tiếng Anh của tôi có vóc người thuộc loại nhỏ nhắn, cô Schaeffer hoàn toàn không có điểm tương đồng nào với mẹ của Luc, vậy mà cô đã đạp thẳng vào cửa, và ổ khóa đã không cưỡng lại được sức hấp dẫn từ xương chày của cô. Cô Schaeffer một mình lao vào trong nhà kho và hai phút sau đã trở ra, xốc nách Yves dìu theo. Tôi cũng đã ít nhiều giúp đỡ cô giáo của mình trước khi thầy dạy thể dục chạy tới đỡ lấy nạn nhân, còn cô hiệu trưởng tóm lấy lưng quần kéo tôi quay trở lại sân trường.
Toán lính cứu hỏa tới nơi. Họ dập tắt đám cháy, sau đó đưa bác Yves vào bệnh viện sau khi đã trấn an chúng tôi về tiên lượng của ông.
Cô hiệu trưởng thật kỳ quặc, cô không ngớt mắng mỏ tôi rồi cùng lúc lại vừa khóc vừa ôm chặt lấy tôi, nói với tôi rằng tôi đã cứu sống Yves, rằng không có ai nghĩ đến ông trừ tôi, và bà sẽ không bao giờ có thể tha thứ cho mình. Nói tóm lại, cô hiệu trưỏng đang ở trong tâm trạng vô cùng hỗn loạn.
Người chỉ huy đội lính cứu hỏa tới gặp tôi. Chỉ mình tôi. Ông yêu cầu tôi ho, rồi nhìn vào hai mí mắt tôi, trong miệng tôi, rồi kiểm tra tôi từ đầu đến chân. Sau đó, ông vỗ lên lưng tôi, nói với tôi rằng nếu khi lớn lên tôi muốn gia nhập đơn vị của ông, ông sẽ rất vui được có tôi trong hàng ngũ của mình.
Tôi có thể nhận ra mẹ tôi không phải là bà mẹ duy nhất thường xuyên liên lạc điện thoại với cô hiệu trưởng, vì tôi nhìn thấy mẹ xuất hiện trên sân trường cùng rất nhiều phụ huynh khác, tất cả đều rất lo lắng.
Chúng tôi trở về nhà, ngày hôm ấy giờ học dừng lại tại đó.
Tới hôm thứ Sáu, tôi đã trúng cử cuộc bầu cán bộ lớp với đại đa số phiếu bầu, chỉ trừ một phiếu duy nhất. Anh chàng ngốc Marquès đã bỏ phiếu cho chính mình.
Tôi đi tìm Luc sau khi kiểm phiếu. Cậu không nói gì, chỉ mỉm cười nhìn tôi. Đúng vào sáng hôm đó, người ta đã tháo nẹp cho bạn tôi, và cậu chỉ cho tôi xem cái chân đã bình phục, tuy vậy trông nó vẫn mảnh mai gầy guộc hơn nhiều so với chân bên kia.
Tám ngày sau vụ nổ bồn chứa ga, Yves quay trở lại trường. Trông ông có vẻ hoàn toàn bình thường, ngoại trừ một dải băng quấn quanh trán khiến ông trông như một tay cướp biển. Trông nó rất hợp với ông, như thể cho tới lúc này ông vẫn thiếu điều gì đó trong cá tính của mình. Tôi không biết phải nói gì với ông nữa, tôi sẽ xem liệu một ngày nào đó có cơ hội để nói về đề tài cướp biển hay không.
Vào giờ ăn trưa, tôi rời khỏi căng tin trước những người khác vì không thấy đói lắm. Yves đang ở phía cuối sân, ngắm nhìn những gì còn lại từ căn nhà kho của ông, cónghĩa là chẳng có gì nhiều. Ông cúi người xuống đống đổ nát, một đống những mẩu gỗ cháy đen đang được ông cẩn thận dỡ lên. Tôi bước lại gần ông, nhưng ông liền nói với tôi, dù không hề quay người lại:
- Cháu đừng lại gần, nguy hiểm lắm, cháu có thể làm mình bị thương.
Tôi thấy chẳng có gì nguy hiểm đến thế, song tôi không muốn trái lời ông. Tôi đứng lui ra sau một chút, ông biết rõ tôi đang ở đó song thoạt đầu ông làm như thể chẳng có ai. Tôi tự hỏi ông đang tìm kiếm thứ gì, vì thực sự chẳng còn gì để nhặt nhạnh từ đống tro tàn đó. Thế rồi ông cầm lấy một vật hình chữ nhật cháy rụi, đặt nó lên đầu gối, và cả người ông bắt đầu run lên. Tôi tin chắc ông đang khóc và điều đó đẩy tôi vào một tâm trạng cũng u ám đen kịt chẳng kém gì những mẩu gỗ cháy thành than của căn nhà kho.
- Bác đã bảo cháu đừng có đứng đó mà!
Tôi không nhúc nhích. Ông có vẻ tuyệt vọng khổ sở đến mức rõ ràng chuyện ông la rầy đuổi tôi đi chỗ khác không phải là thành thật. Có vẻ tôi không nên để ông lại một mình. Làm một người bạn chính là như thế, phải không nào? Đoán biết ra mỗi khi người kia nói với bạn điều trái ngược với những gì họ đang suy nghĩ trong tâm tưởng.
Yves quay lại nhìn tôi, đôi mắt đỏ hoe. Những giọt nước mất lăn xuống hai gò má ông, giống như những giọt mực trên một bức tranh bị ướt. Ông cầm trên tay một cuốn sổ cũ đã cháy đen.
- Cả cuộc đời bác nằm ở trong này. Những bức ảnh, lá thư duy nhất của mẹ bác có được, cùng vô vàn kỷ niệm khác về bà, được dán lên những trang giấy này. Giờ chỉ còn là tro bụi mà thôi.
Yves cố mở bìa cuốn sổ ra, nhưng nó nát vụn ra dưới những ngón tay ông. Tôi tự nhủ mình đã làm đúng khiở lại bên ông.
- Đầu của bác vẫn chưa bị cháy, các ký ức của bác vẫn không bị mất đi, chỉ cần bác nhớ lại chúng là đủ. Người ta có thể sao lại bức thư của mẹ bác, thậm chí vẽ lại những gì có trên các tấm hình nữa.
Yves mỉm cười, tôi không thấy có gì đáng cười ở đây cả, nhưng được thôi, tôi hài lòng vì ông đã có vẻ bớt buồn rầu hơn.
- Bác biết cháu là người đã báo động cho những người khác, ông vừa đứng dậy vừa nói với tôi. Khi bình ga bị nổ, bác đã lao vào trong nhà kho, cố gắng cứu lấy những gì có thể. Lúc ấy nhà kho vẫn chưa bắt lửa, có điều làn khói dày đặc đã bao trùm tất cả. Bác đã không thể chịu đựng được quá năm phút trong cái địa ngục ấy. Không tài nào mở được mắt ra vì khói xộc vào cay xè, bác không tìm được tay nắm cửa. Bác bị ngạt thở, bác phát hoảng, rồi ngất đi.
Đây là lần đầu tiên có ai đó kể cho tôi nghe về cảm giác khi trải qua bên trong một vụ hỏa hoạn, và đó quả là một khung cảnh khiến tôi gai người khi mường tượng ra.
- Làm sao cháu biết được bác đang ở trong đó? Yves hỏi.
Ánh mắt ông trở nên thật buồn bã, tới mức tôi không muốn phải nói dối ông.
- Cuốn sổ này quan trọng với bác đến thế sao?
- Cần phải tin là vậy, thiếu chút nữa nó đã khiến bác mất mạng. Bác nợ cháu một lời cảm ơn chân thành cũng những lời xin lỗi. Hôm trước, ở chỗ băng ghế, khi cháu nói về bố của bác, bác từng nghĩ cháu đã lẻn vào đây lục lọi đồ đạc của bác. Bác chưa bao giờ kể cho ai biết về tuổi thơ của mình.
- Cháu thậm chí còn không biết bác có cuốn sổ đó.
- Cháu vẫn chưa trả lời câu hỏi của bác, làm thế nào cháu biết bác đang bị ngạt trong nhà kho?
Tôi biết trả lời ông thế nào đây? Rằng cái bóng của ông đã tới tìm tôi chăng? Rằng trong lúc hỗn loạn, nó đã lách qua những cái bóng khác trên nền xi măng của sân trường tìm tới tận chỗ tôi đang đứng? Và rằng tôi đã trông thấy nó ra hiệu cho mình trong ánh sáng của ngọn lửa, khẩn cầu tôi hãy đi theo nó? Liệu có người lớn nào tin tôi không?
Ở trường cũ, có một cậu bạn cùng lớp tôi đã bị buộc phải đến bác sĩ tâm lý điều trị suốt một năm chỉ vì cậu ta đã nói ra sự thật. Vào các buổi chiều thứ Tư, trong khi chúng tôi được chơi bóng chuyền hoặc tới bể bơi, với cậu ta là “phòng chờ và tớ kể lại cuộc đời mình trong một giờ trước mặt một bà dễ mến luôn ừ hữ vổi một nụ cười”. Tất cả chỉ vì một ngày thứ Bảy nọ, vào giờ ăn trưa, ông cậu ta ngã khuỵu xuống thiếp đi trước mặt cậu bạn tôi và không bao giờ tỉnh dậy khỏi giấc ngủ trưa nữa. Để xin lỗi cháu, ông cậu ta đã tới thăm bạn tôi vào buổi tối để tiếp tục cuộc trò chuyện giữa hai ông cháu đã bị gián đoạn trong bếp vì giấc ngủ trưa đột ngột đó. Không ai muốn tin bạn tôi, và đến sáng, khi cậu ta kể đã gặp lại ông trong đêm, tất cả người lớn nhìn bạn tôi với vẻ hoảng hốt rụng rời. Hãy tưởng tượng xem chuyện gì sẽ đến với tôi nếu tôi kể lại rắc rối nho nhỏ gặp phải với những cái bóng. Nếu kết quả là phải đi gặp bác sĩ tâm lý sau khi thú thật, thì chẳng thà tôi kể với Yves tôi đã đọc qua cuốn sổ của ông và thậm chí còn thuộc lòng nhiều đoạn.
Yves không rời mắt khỏi tôi, tôi đưa mắt liếc nhìn lên đồng hồ của trường, vẫn còn hai mươi phút nữa chuông vào lớp mới reo.
- Cháu thấy bác không có trong sân và cháu lo cho bác.
Yves nhìn tôi không nói một lời. Ông bật ho, rồi xíchlại gần nói thầm với tôi:
- Bác có thể chia sẻ với cháu một bí mật không?
Tôi gật đầu.
- Nếu một ngày nào đó cháu có điều gì đè nặng trong tim, một điều cháu cảm thấy không có đủ can đảm để nói ra, hãy nhớ cháu có thể chia sẻ với bác, bác sẽ không phản bội cháu đâu. Bây giờ, cháu có thể tới chơi với các bạn.
Thiếu chút nữa tôi buột miệng nói ra tất cả, tôi tin rằng được chia sẻ với một người lớn sẽ giúp tôi thấy nhẹ nhõm, và Yves là một người đáng tin cậy. Tôi sẽ suy nghĩ về những lời ông vừa nói ngay tối nay, khi tôi đã ở trên giường, và nếu cho tới khi thức dậy tôi vẫn thấy ý tưởng này tuyệt vời như trước, có lẽ tôi sẽ cho ông biết sự thật.
Tôi chạy tới bên Luc. Đây là lần đầu tiên cậu chơi bóng rổ trở lại từ lúc cái chân bình phục, song kỹ thuật chơi bóng của cậu vẫn còn xa mới được bằng như trước, và cậu cần một đồng đội.
Từ khi xảy ra vụ nổ bồn chứa ga, không có thêm một ngày nắng nào nữa. Những khung cửa kính đã được thay mới, song bên trong các phòng học vẫn lạnh khủng khiếp, chúng tôi phải mặc nguyên áo măng tô khi ngồi trong lớp. Cô Schaeffer lên lớp giảng bài với một chiếc mũ len trên đầu, điều đó khiến các tiết tiếng Anh trở nên thú vị hơn vì quả len trang trí trên mũ luôn đung đưa mỗi khi cô mở miệng nói. Tôi và Luc phải cắn lên đầu lưỡi để khỏi bật cười. Đến khi các nhân viên bảo hiểm hiểu chuyện gì đã xảy ra và đưa tiền cho cô hiệu trưởng để trang bị một bồn chứa ga mới, chắc hẳn mùa đông đã trôi qua. Chừng nào cô Schaeffer giữ nguyên chiếc mũ len có quả trang trí đó, chuyện này cũng chẳng quan trọng.
Giữa Marquès và tôi, mối quan hệ vẫn giá lạnh như cũ. Mỗi khi một giáo viên cử tôi lên văn phòng lấy tài liệu, vì đây là loại công việc thuộc phần trách nhiệm của cán bộ lớp, tôi cảm thấy như có những mũi tên đang rít lên sau lưng mình. Kể từ khi có dịp ghé thăm nhà hắn trong giấc mơ của mình, tôi không còn thấy ghét hắn vì bất cứ lý do gì nữa, và những trò bắt nạt của hắn khiến tôi hoàn toàn dửng dưng. Mẹ cho tôi biết sáng thứ Bảy này bố sẽ qua nhà đón tôi, và bố con tôi sẽ bên nhau cả ngày, vậy là tôi chỉ còn nghĩ tới mình chuyện đó. Nó làm tôi cảm thấy thật hạnh phúc, dù tôi vẫn thấy lo cho mẹ. Tôi không ngừng tự hỏi liệu bà có cảm thấy buồn chán không khi chỉ có một mình, và tôi cảm thấy hơi có lỗi khi bỏ mặc bà như thế.
Tôi tin rằng mẹ hẳn cũng đọc được những ý nghĩ khiến người ta buồn phiền, ít nhất là ý nghĩ của tôi; tối hôm đó, mẹ vào phòng đúng lúc tôi tắt đèn, bà ngồi xuống bên giường và kể cho tôi nghe tỉ mỉ những gì bà sẽ làm trong khi tôi trải qua một ngày cùng bố. Mẹ sẽ tranh thủ lúc tôi về nhà để đi tới tiệm cắt tóc. Mẹ có vẻ rất vui khi nói tới việc này, thái độ của mẹ làm tôi thấy tò mò, vì với tôi phải đi tới tiệm cắt tóc có vẻ giống một hình phạt hơn.
Giờ đây, khi tôi đã hoàn toàn an tâm, càng gần đến cuối tuần, tôi càng thấy khó tập trung làm bài tập về nhà hơn. Tôi không ngừng nghĩ tới những gì bố và tôi sẽ làm khi chúng tôi gặp lại nhau. Có thể bố sẽ đưa tôi đi ăn pizza giống như thỉnh thoảng ông vẫn làm khi chúng tôi còn sống cùng một nhà. Tôi cần lấy lại tập trung, bây giờ mới là thứ Năm, thực sự không phải lúc để bị phạt.
Ngày thứ Sáu, dường như mỗi giờ bỗng có nhiều phút hơn thường lệ. Giống như lúc chuyển sang giờ mùa đông, đột nhiên ngày lại kéo dài thêm một giờ nữa. Ngày thứ Sáu đó, thời gian đã chuyển sang giờ mùa đông cả sáu mươi phút của mỗi tiếng đồng hồ. Kim của chiếc đồng hồ treo phía trên bảng đen nhích đi thật chậm chạp, chậm đến mức tôi dám chắc Chúa đã lừa chúng tôi, và giờ nghỉ buổi sáng đáng ra phải là giờ nghỉ chiều. Không nghi ngờ gì nữa, chúng tôi đã bị mắc lừa.
Tôi đã làm xong bài tập về nhà, mẹ có thể làm chứng cho chuyện này, và tôi lên giường đi ngủ, răng đánh sạch sẽ, sớm hơn một giờ so với mọi khi. Tôi muốn mình phải thật tính táo vào hôm sau, và tôi biết mình sẽ khó lòng tìm được giấc ngủ. Rốt cuộc giấc ngủ cũng tới, song tôi thức giấc sớm hơn thường lệ.
Tôi rón rén rời khỏi giường, đánh răng rửa mặt rồi khẽ khàng đi xuống bếp chuẩn bị bữa sáng cho mẹ như một lời xin lỗi cho việc để bà một mình cả ngày hôm ấy. Rồi tôi lên phòng mặc quần áo. Tôi mặc cái quần dài bằng vải flanen và chiếc áo sơ mi trắng tôi đã mặc hôm người ta đưa ông của cậu bạn tôi tới nghĩa trang, để ông có thể tiếp tục giấc ngủ trưa mà không bị quấy rầy. Các nghĩa trang quả là nơi thật yên tính.