Người Tình Phương Đông

Chương 4

Trong hai tuần lễ tiếp sau, Goen không có dịp gặp lại Bá tước Pơnanxcôt và cận thần của Ngài là giáo sĩ Appagi.

Đúng như Đugan chồng nàng đã nói, cuộc sống riêng của cha chàng hoàn toàn tách biệt khỏi cuộc sống riêng của chàng. Mỗi người ở một cung điện có đám người giúp việc và đầy tớ riêng. Công việc của họ khác nhau. Cách giải trí cũng vậy. Hai cha con chỉ có một cái chung: quyền hành về chính trị.

Buổi sáng nào Đugan cũng làm việc với một trong ba bí thư của chàng. Chiều thường dành cho vợ. Chàng thích dẫn vợ ra bên ngoài khu vực Hoàng thành, đưa nàng đến khu rừng nhiệt đới hùng vĩ khiến Goen trầm trồ thán phục. Những chuyến dạo chơi ấy hai vợ chồng thường ngồi trên bành voi, voi rất nhiều trong chuồng của Thái tử. Chàng còn dạy vợ cưỡi ngựa vì nàng mau chóng biết thành thạo điều khiển dây cương. Buổi tối là thời gian dành cho âm nhạc, đọc sách. Qua trò chuyện, Đugan càng hiểu thêm tâm hồn của vợ. Goen cũng đặt toàn bộ lòng tin cậy vào chàng trai đã lung lạc được trái tim nàng và biến đổi hẳn số phận nàng. Tuy vậy nàng cảm thấy, mà chính Đugan cũng không giấu, là cuộc đời chàng còn một khoảng bí ẩn. Nhưng toàn bộ con người Goen dồn cả vào tình yêu cháy bỏng khiến nàng không hề quan tâm đến cái khía cạnh bí ẩn ấy của chồng.

Với lại Đugan chẳng đã nói là không bao lâu nữa chàng sẽ kể vợ nghe về cái điều bí ẩn ấy. Nàng tin cậy chờ đợi, không hề sốt ruột. Lúc này nàng tận hưởng hạnh phúc. Quá khứ đau khổ lùi hẳn vào dĩ vãng dường như lấp sau một lớp sương mù dày đặc. Trong cái cung điện này không một thứ gì gợi nàng nhớ đến những kỷ niệm bất hạnh xưa.

Công chúa Nuhuốcman có đến thăm con dâu. Lần này Goen cảm thấy bà mẹ chồng lạnh lùng và bí ẩn hơn cả lần gặp gỡ trước. Sau đấy thỉnh thoảng nàng tình cờ gặp bà dạo chơi ngoài hoa viên, nhưng nàng rất lạ, sao bà không hề bảo nàng sang cung điện Bạch Liên thăm bà.

“Mẹ chồng ta chắc tính nết thất thường, nàng nghĩ. Nhưng cũng có thể vì Ngài Bá tước không tán thành việc Đugan lấy ta cho nên bà buộc phải giữ thái độ dè dặt”.

Một buổi tối bỗng nhiên Goen thấy trong người mệt mỏi một cách kỳ lạ. Nàng gần như không nhấc nổi chân tay. Đugan vội cho gọi thầy thuốc, một bác sĩ Trung Hoa đã từng theo học tại Pari. Uống thuốc xong, Goen hơi tỉnh táo đôi chút nhưng rồi đến đêm nàng lại rơi vào tình trạng mê mệt như cũ, kéo dài suốt cả ngày hôm sau. Thầy thuốc không tìm ra được căn nguyên bệnh. Hôm sau nữa thì bệnh nhân lại tỉnh táo như thường, bao triệu chứng mệt mỏi và mạch tim đều biến sạch.

- Suy nhược thần kinh cấp tính! – Thầy thuốc kết luận.

Mặc dù Đugan giấu nhưng Goen biết chàng rất lo lắng. Nàng hiểu rằng chồng nàng quý vợ đến mức nào. Chàng đã từng bảo Goen là “Đấng tối cao” ngự trị trong trái tim chàng đấy thôi.

Ba lần sau, nàng lại bị rơi vào tình trạng y hệt lần trước. Người hầu Vũ đem đến cho chủ một lá thư và Đugan đọc ngay.

“Hãy đến gặp ta chiều nay, khoảng ba đến bốn giờ tại Chùa Vàng. Ta cần nói với con một điều hệ trọng. Đừng lộ cho Goen hoặc bất cứ ai.

Nuhuốcman”

Không để lộ nỗi sửng sốt, vì có Goen ngồi bên cạnh, Đugan lặng lẽ gấp mảnh giấy lại. Từ trước tới nay chàng quá ít quan hệ với mẹ, cho nên lá thư này làm chàng rất đỗi băn khoăn.

Ba giờ trưa, Đugan đi theo con đường nắng chói trong hoa viên, đến ngôi chùa xây bằng đá cẩm thạch vàng được xây dựng từ lâu, vẫn định để mời các vị sư Phật giáo đến trụ trì. Thị tì Xanđa hình như đã đợi sẵn, quay lưng đi vào trong chùa, chắc để báo cho bà công chúa Nuhuốcman. Đugan vào, thấy mẹ đứng dựa lưng vào một pho tượng Phật bằng đồng rất to. Mặt bà vẫn thản nhiên lạnh lùng như mọi khi. Khẽ cúi đầu đáp lễ con, bà bình thản nói:

- Ta phải hẹn gặp con ở đây, Đugan, bởi vì chuyện hết sức bí mật.

- Chuyện gì, thưa mẹ? Quan trọng lắm hay sao?

- Đugan, con phải đưa Goen đi khỏi Vương quốc Pavala ngay, càng sớm càng tốt.

Thái tử Hankai làm một cử chỉ sửng sốt.

- Tại sao, thưa mẹ? Có chuyện gì vậy?

Chàng ngẩng cao đầu dáng kiêu hãnh, bực bội nhìn vào mắt bà công chúa Nuhuốcman.

- Cần phải như thế… Tính mệnh Goen đang bị đe dọa…

- Nghĩa là sao, con chưa hiểu?

- Cái bệnh ấy…

- Làm sao? Mẹ nói đi chứ?

- Goen có uống một cốc nước cam tối hôm qua phải không?

- Vâng. Nhưng tối nào vợ con chẳng uống? Hôm qua cô ấy chỉ nhấp có một chút, bảo không thấy khát…

- May quá đấy! Nếu uống cả cốc vợ con đã không sống được đến lúc này. Tim ngừng đập và không có cách nào gỡ nữa. Có những thứ thuốc độc không để lại vết tích gì.

- Thuốc độc? Mẹ định bảo Goen bị đầu độc chăng?

Mặt tái đi, mắt trợn lên, Đugan bước lại gần bà công chúa Nuhuốcman.

- Đúng thế, - bà chậm rãi nhắc lại.

- Nhưng ai đầu độc?

- Ta không thể nói với con… hoặc ít ra ta cũng chưa thể nói lúc này.

- Nhưng con cần phải biết! Con cần biết để trừng trị… và để ngăn chặn những âm mưu tiếp theo.

Bà công chúa Nuhuốcman lắc đầu.

- Lúc này ta chưa thể nói được… Chỉ có một cách tránh cho Goen là đưa nó đi khỏi đây càng sớm càng tốt.

- Thật ạ? Mẹ tưởng con chịu để Goen xa con ư? Nhưng chuyện mẹ vừa nói là mẹ vừa mới nghi ngờ hay đã biết chắc?

Bà công chúa Nuhuốcman không để lộ chút xúc động nào trước giọng nói giận dữ và đầy giễu cợt của con trai. Bà chỉ đặt tay lên vai chàng:

- Ta biết chắc… Hãy tin lời ta, Đugan. Goen có một kẻ thù đầy quyền lực… một kẻ thù không đội trời chung. Con cũng không đủ sức chống nổi người ấy. Họ có quá nhiều phương cách… Chẳng hạn đến một hôm nào đó con bỗng thấy Goen đã tắt thở và một con rắn hổ mang đang quấn trên tay hay quanh cổ nó? Con biết kết tội ai? Năm ngoái một kẻ hầu cận của con chẳng đã bị chết vì một con rắn độc trong phòng là gì?

- Một kẻ thù đầy quyền lực… Một kẻ thù không đội trời chung…

Mặt Đugan càng tái hơn. Hai mắt tối sầm lại chăm chú nhìn bà công chúa Nuhuốcman, cố khám phá điều bí mật đằng sau vẻ mặt lạnh lùng thản nhiên của bà.

- Hãy đưa Goen đi khỏi đây, Đugan! – Bà nhắc lại, ấn mạnh thêm bàn tay lên bên vai run rẩy của con trai.

Bà nhìn thẳng vào hai mắt đầy dò hỏi của chàng rồi từ từ lắc đầu.

- Ta sẽ nói lúc khác… Lúc khác, - bà nói rất khẽ. Đến lúc ấy con sẽ còn biết thêm vô số điều bí mật khác nữa, Đugan.

Bà nhấc tay ra, bước mấy bước rồi quay đầu lại, nói rất khẽ, giọng vừa dịu dàng vừa nghiêm nghị:

- Hãy tin ở ta, Đugan. Ta không muốn Goen là nạn nhân… giống như nhiều người bất hạnh khác đã phải chịu cái chết bi thảm.

Dứt lời bà bước nhanh ra khỏi ngôi chùa. Đugan đứng lại một mình. Chàng không nhúc nhích trong một lúc khá lâu, đầu cúi, môi mím chặt. Rồi chàng cũng ra theo. Chàng đi bừa vào một lối đi trong hoa viên. Một ý nghĩ ám ảnh làm cặp mắt chàng Thái tử tối sầm lại. Đột nhiên một tiếng người làm chàng giật thót.

- Chà! Con trai ta đang mải suy nghĩ gì đó?

Dưới một vòm cổng bằng đá cẩm thạch che lấp một bồn hoa nhiệt đới đầy mầu sắc, Ngài Bá tước Ivo Pơnanxcôt đang ngồi uống trà với viên cận thần Appagi và một cô gái Trung Hoa diễm lệ, hiện đang là người được Ngài sủng ái nhất. Cô này Ngài đã sai người bắt cóc của một thương gia người Hoa tại thành phố Manila.

- Con ngồi xuống đây nếm thứ rượu pha của Agiamin vừa sáng chế rồi nói thử xem thế nào.

- Không. Con không sành về các thứ rượu pha, - Đugan đáp cụt lủn.

Chàng đứng trước mặt Ngài Bá tước và nhìn cha bằng cặp mắt rất lạ.

- Con thích thứ trà Goen pha hơn chứ gì?

Ivo cười nửa miệng.

- … Và nhất là ngồi ngắm nó… Quả là nhan sắc Goen không ai sánh nổi. Tuy về một vài khía cạnh ta không ưng con lấy nó, nhưng ta vẫn rất hiểu, tại sao con lấy… à mà tên hầu vừa cho ta biết, có đúng vợ con ốm nặng lắm không?

Nghe cha nói, Đugan vẫn giữ vẻ mặt khó hiểu. Chàng đáp bằng lời ngắn ngủi giống như ban nãy.

- Không. Một cơn suy nhược thần kinh cấp. Hôm nay khỏi rồi.

- Tốt. Con bé ấy chịu một thời thơ ấu quá nhiều bất hạnh cho nên thần kinh không được khỏe lắm.

- Theo con biết thì ngược lại. Goen chịu đựng mọi đau khổ rất dẻo dai. Con về!

- Chào con! Cuộc săn vẫn ấn định vào ngày kia, không thay đổi chứ?

- Vâng, nếu không xảy ra chuyện gì đặc biệt mới.

Trong lúc Đugan trên đường về cung riêng, Ngài Bá tước Ivo lấy một điếu xì gà đặt lên môi. Cô gái trẻ Trung Hoa đánh diêm châm cho chủ. Ngài hút thuốc một lúc không nói năng gì. Appagi thì lặng lẽ nhấp từng ngụm trà. Đặt tách trà xuống bàn, viên giáo sĩ Bà La Môn khẽ hỏi:

- Ngài chủ trương vẫn làm tiếp chứ?

Bá tước Ivo nhếch nụ cười gằn.

- Ông hiểu ta quá rõ rồi sao còn phải hỏi?

Giáo sĩ Appagi gật đầu.

- Tôi hiểu… Nhưng tôi vẫn không thú những việc mạo hiểm không cần thiết. Theo tôi, sớm hay muộn Đugan cũng sẽ bỏ rơi cô ta.

- Ông thừa biết con bé thuộc loại đàn bà mà đàn ông muốn gắn bó lâu dài. Chính miệng ông bảo con bé rất nguy hiểm kia mà.

Ngài Bá tước nhún vai.

- Tốt nhất là chặt đứt sợi dây càng sớm càng tốt. Những chuyện kiểu này không nên để kéo dài. Đugan sẽ không nghi ngờ đâu, bởi vì trong bệnh tình của vợ nó, không ai có thể phát hiện ra được dấu hiệu thuốc độc.

Viên giáo sĩ suy tính một lúc… Cách họ vài bước chân, tên người hầu Ấn Độ đứng khoanh tay dựa vào cột. Tấm khăn quấn đầu mầu nhạt càng làm nổi bật mầu nâu sẫm của khuôn mặt gày gò và nhăn nheo. Mắt y lờ đờ như buồn ngủ, chỉ thỉnh thoảng mới đột nhiên ánh lên lén nhìn hai ông chủ, và cặp môi khẽ mỉm cười mơ hồ… Đó là Agiamin, chồng của thị tì Xanđa. Hắn ta là người hầu yêu của Bá tước và được Ngài hoàn toàn tin cậy vì đã nhiều lần bộc lộ lòng tận tụy và giữ bí mật tuyệt đối mọi việc làm của Ngài.

Viên giáo sĩ Bà La Môn đặt chiếc tách đã cạn xuống bàn, trầm ngâm nói.

- Có lẽ Ngài nói đúng, thưa Ngài Bá tước Ivo. Trong công việc, sự táo bạo và nhanh chóng bao giờ cũng đem lại thành công. Ta đã thấy cô gái ấy là nguy hiểm thì tốt nhất là loại trừ ngay.

- Đấy là điều ta đang suy tính… và phen này thì chắc chắn con bé không thể thoát.

Nhếch nụ cười thâm độc, Ngài nói thêm:

- Nhưng ta cũng thừa nhận rằng giết một nhan sắc tuyệt vời đến như vậy quả có phí của… đúng là phí, quả là thế.