Phu nhân Pơnanxcôt, hoặc như cách người ta gọi ở đây, công chúa Nuhuốcman, chiếm một dẫy phòng lộng lẫy trong cung điện Bạch Liên, bông hoa sen trắng, ngày xưa là cung dành cho các phi tần của tiên đế, cha của bà.
Goen được dẫn vào một gian phòng nhỏ tường bằng đá cẩm thạch khảm ngọc lấp lánh dưới ánh sáng của hai ngọn đèn đế đồng thau đặt trên sát vòm mái, có sợi dây xích dài. Phu nhân Pơnanxcôt nửa nằm nửa ngồi trên chiếc đi văng nệm bọc lụa thêu chỉ bạc. Tấm áo chẽn bằng nhung đỏ bó lấy thân hình bà tuyệt đẹp. Một tấm vải mỏng lấp lánh kim tuyến bao bọc toàn thân bà. Trên ngực bà đeo một chuỗi bích ngọc ba lớp kèm theo những viên kim cương rất to. Bên cạnh bà, một chiếc lư nhỏ bằng đồng tỏa ra một làn khói thơm ngát.
Thấy Goen vào, công chúa hơi nhấc cao đầu lên một chút, chìa ra bàn tay nuột nà mà những ngón gần như lấp lánh dưới những viên ngọc điểm trang sáng loáng.
- Ta rất vui được con đến thăm, con yêu quý…
Goen như rất rõ giọng nói từ tốn và trang nghiêm ấy. Bà giống hệt như lần nàng gặp trước, trong tấm voan màu sẫm, với khuôn mặt trắng như tuyết và cặp môi đỏ như son. Lúc nàng bước tới gần, bà nhìn chăm chú và trìu mến. Nàng hơi sờ sợ nhưng hoàn toàn không thấy cái cảm giác ghê tởm lúc ban chiều khi vào trình diện Ngài Bá tước – chồng bà…
- Thưa Lệnh bà, con cũng rất sung sướng được đến thăm Lệnh bà…
Nàng cúi xuống, kính cẩn đặt đôi môi lên những ngón tay thơm tho.
- Con ngồi xuống đây với ta… Con không nhớ quê ở Brơtanhơ nhiều lắm chứ?
- Thưa Lệnh bà, có Thái tử Hankai bên cạnh, con không buồn nhớ thứ gì hết!...
Cặp mắt bồ câu rực sáng và giọng nói tha thiết cất lên:
- … Lệnh bà chưa biết thời gian sống bên đó con khổ sở đến mức nào đâu?... May mà Thái tử đã cứu thoát và đem con về đây.
- Ta chỉ được nghe loáng thoáng. Ngài Bá tước có kể sơ qua ta nghe về đám cưới… không ai ngờ được của hai con.
- Lệnh bà ưng thuận cho Thái tử lấy con chứ ạ?
Goen thẳng thắn và dũng cảm đưa ra câu hỏi đó, mắt nhìn thẳng vào Phu nhân Bá tước Pơnanxcôt.
- Tại sao lại không ưng? Thật ra ta không thấy gì để có thể không ưng… Với lại ta ưng hay không có gì quan trọng? Có ai cần biết ý kiến của ta đâu?
Giọng phu nhân thản nhiên và lạnh lùng, nét mặt không biểu lộ một cảm xúc gì hết.
- Đối với con, sự ưng thuận hay không của Lệnh bà hết sức quan trọng – Goen sôi nổi nói. – Ít nhất cũng quan trọng không kém ý kiến của Ngài Bá tước mà con biết là… không ưng.
Bà Công chúa Nuhuốcman nằm xuống nệm, im lặng một lúc khá lâu, ngón tay lần chuỗi ngọc trên ngực. Rồi bà hỏi:
- Con hãy kể ta nghe cuộc sống trước đây của con, Goen!
Trong lúc nàng kể, bà công chúa lim dim mắt nhưng bà vẫn kín đáo theo dõi từng diễn biến nhỏ trên mặt nàng. Nàng kể chuyện bị bắt cóc đem đi khỏi Ticarếch rồi tỉnh dậy thấy mình đã ở Hoàng cung Pavala, về hôn lễ giữa Đugan với nàng. Nghe xong, vị phu nhân Bá tước nở một nụ cười sao mà thích hợp với nét mặt tiên cốt của bà thế.
- Nghĩa là con thấy hạnh phúc chứ, Goen?
- Vâng, con rất hạnh phúc.
Bà công chúa đưa mắt trìu mến nhìn khuôn mặt rạng rỡ của con dâu. Bà khẽ thở dài rất kín đáo… Rồi lại ngửa đầu ra gối bà gọi:
- Xanđa!
Một cô gái Ấn Độ mặt vàng vọt hiện ra trên khung cửa.
- Trà!
Lúc thị tì lui ra, bà bảo Goen:
- Con thị tì vừa rồi là đứa thân tín nhất của ta đấy. Nó không rời ta lúc nào suốt từ ngày ta còn trẻ. Chồng nó cũng là kẻ tin cẩn của Ngài Bá tước Pơnanxcôt.
Lúc Xanđa bưng trà vào, Goen chăm chú nhìn người thị tì. Nàng nhận thấy chị ta có nét vừa dịu dàng vừa cương nghị, cử chỉ khéo léo, mềm mại. Người thị tì Ấn Độ cũng kín đáo đưa mắt quan sát Goen. Rót trà xong ra các tách, chị ta ngồi xuống tấm thảm gần đi văng chủ bất động, tay đỡ cằm.
Bà công chúa vừa quấy thìa trong chất nước ngát hương vừa hỏi con dâu xung quanh cái chết của bà Vácvara mẹ nàng. Bà quan tâm đến là do tự tình cảm hay chỉ do tò mò? Goen tự hỏi, chăm chú nhìn khuôn mặt khó hiểu của mẹ chồng. Mặc dù đã nhiều tuổi bà vẫn đẹp như con gái đôi mươi. Liệu bên dưới vẻ ngoài lạnh lùng kia có chăng một trái tim biết rung cảm? Bà có cảm thấy đau khổ không, khi phải chia sẻ tình yêu của chồng với bao nhiêu phụ nữ khác? Bà có yêu Đugan không và có đau khổ chút nào không, khi thấy mình chỉ là người xa lạ không tác động gì đến cuộc đời con trai?
“Mặc dù bà tỏ vẻ lạnh lùng, ta vẫn thấy yêu mến và tin cậy, Goen nghĩ. Lạ thật!... Ta có cảm giác bà không những không ghét ta mà trái lại nữa kia”.
Hơi ấm bên ngoài ùa vào gian phòng nhỏ sáng rực ánh đèn và lấp lánh đầy đá quý này, qua ô cửa bằng đá cẩm thạch mà chị thị tì Xanđa vừa kéo rèm lên. Trầm bắt đầu cháy hết trong chiếc lư đồng xinh xắn. Một con mèo giống Ba Tư nhẹ nhàng bước đến, nhẩy tọt lên lòng phu nhân.
- Con mèo đẹp quá! – Goen reo lên.
- Con thích không ta cho?
- Ôi, nhưng con không muốn bắt Lệnh bà phải cho mất con mèo xinh đẹp như thế.
- Có sao đâu? Ta không hề gắn bó với bất kể thứ gì… Mai ta sai người đem sang cho con.
Goen cảm ơn rồi đứng dậy cáo lui. Bà đưa tay ra nắm bàn tay nàng.
- Bàn tay con dòng dõi lắm đây… Con không biết gì về gia đình bên ngoại của con ư?
- Không ạ, lúc mẹ con mất, con quá nhỏ nên không được nghe mẹ con kể lại gì về quá khứ của người. Mãi sau con mới được nghe kể là mẹ con đã buộc phải trốn chạy khỏi nước Nga. Người đã từng phải hát tại một rạp nhạc kịch ở Xanphranxitco trước khi lấy cha con. Có lẽ con còn một vài họ hàng thân thích bên ngoại ở đâu đó. Nhưng con cần gì đâu, bây giờ con đã có Thái tử Hankai.
Giọng nàng đầy phấn hứng khi nói mấy lời cuối cùng.
- Đúng, con có Đugan, phu nhân nhắc lại.
Trong vài giây, bà nhìn cô gái trẻ đứng trước mặt, xinh đẹp, duyên dáng tuyệt vời trong bộ phục sức Ấn Độ với những viên ngọc lấp lánh. Rồi bà dịu dàng, lạnh lùng nói:
- Chào con, Goen!
Hai thị tì đưa nàng đến đây bây giờ lại tháp tùng nàng trở về cung điện Thái tử. Đêm khuya nóng bức, hoa trong vườn tỏa hương thơm ngát khiến nàng ngây ngất. Ánh sáng trong các cung điện lọt ra qua các khe cửa, nhưng Goen không thấy gì hết. Cũng như lần trước nhìn thấy công chúa Nuhuốcman, cũng là phu nhân Bá tước Pơnanxcôt, trong vườn cây ở lâu đài Kecmaden bên Brơtanhơ, lần này gặp lại bà tại đây, Goen vẫn thấy một ấn tượng sâu đậm trong lòng.
Nàng vừa vào đến cửa cung điện thì Uyli từ trong đó đi ra. Y đứng lại bên lối đi, cung kính cúi rạp đầu. Nhưng Goen cũng kịp nhận thấy, ánh mắt tàn bạo trong cặp mắt xanh biếc của y vẫn gây cho nàng cảm giác ghê sợ.
“Anh ta cũng là con Ngài Bá tước Ivo Pơnanxcôt và mẹ cũng gốc Nga như mẹ mình… Liệu bà ta còn sống không? Chắc là không, bởi vì cách nói của Đugan về bà như nói về một người đã khuất. Uyli chắc khổ tâm lắm vì phải làm đầy tớ cho em ruột. Đugan đối xử với người anh khác mẹ này khá tàn bạo. Nhưng có vẻ Uyli là con người thâm hiểm và độc ác khiến xung quanh luôn phải đề phòng. Chắc hẳn Đugan nói đúng khi bảo với ta rằng, “trong con người Uyli có chất dã thú”.”
Đầu óc vẫn bị ám ảnh bởi những ý nghĩ ấy khi Goen vào đến gian phòng lát gỗ bá hương. Đugan đang đứng hút thuốc lá nhìn qua cửa sổ ra ngoài vườn. Thấy tiếng chân, chàng quay phắt lại và thở phào, chứng tỏ chàng đang sốt ruột.
- Em ngồi đấy lâu thế! Lệnh bà Nuhuốcman mẹ anh xem chừng làm em thấy mến hơn là Ngài Bá tước Pơnanxcôt cha anh phải không?
- Đúng thế, Đugan… Anh tha lỗi, nhưng em phải thú thật rằng cha anh…
- Làm em mất cảm tình chứ gì?... Em thành thật như thế là rất tốt.
Đugan mỉm cười đưa hai tay đón vợ.
- Anh yêu biết bao nhiêu cái tính thành thật của em. Em đừng bao giờ để mất cái phẩm chất quý giá ấy nhé, Goen… Mẹ anh nói những chuyện gì với em?
- Bà công chúa bảo em kể về cuộc sống của em trước kia… Tuy vẻ ngoài của mẹ anh lạnh lùng nhưng em cảm thấy thâm tâm bà hình như mến em hơn là… Khuôn mặt mẹ anh rất đặc biệt.
- Em đừng nên nghĩ sâu quá, Goen. Đừng tìm cách khám phá điều gì thầm kín đằng sau nét mặt lạnh lùng ấy. Em giầu tình cảm và luôn nghĩ người khác giống như em… Không đâu, Goen! Em đừng xét đoán mọi người một cách đơn giản như thế!
Đugan đặt môi lên mái tóc mềm mại của vợ sau khi kéo tấm mạng che mặt của nàng lên. Ôm ghì Goen vào lòng, chàng âu yếm thì thầm:
- Em là cô gái có một không hai trên thế gian này, em yêu quý của anh… Em là Đấng tối cao trong trái tim anh!