Người Tình Chạy Trốn

Chương 7: Rio De Santos, Khách Của Baron

Carmen hết nhìn khuôn mặt tức giận của người đàn ông xa lạ, lại nhìn gương mặt tái xám của con gái bà.

Thình lình, bà hiểu ra tất cả. Tại sao Esmé bỗng đột ngột bỏ về Espada. Tại sao suốt mấy tuần qua nó sống trầm lặng buồn bực.

Tại sao hôm nay nó quá tức giận.

Người đàn ông này, người lạ với dáng vóc nguy hiểm này với đôi mắt giận dữ này, là nguyên nhân.

Cổ họng bà nghẹn lại. Con gái bé bỏng ngu ngốc, bà bực bội nghĩ. Khờ dại, chica khờ dại. Bà muốn túm lấy Esmé mà lay. Hay tốt hơn, bà muốn mang cô và trái tim của cô đi… nhưng không thể. Esmé đã là một người phụ nữ, không còn là một đứa trẻ.

Hơn nữa, từ cái nhìn đầu tiên bà đã biết bà không có khả năng tách hắn ra khỏi Esmé, nếu như hắn thực muốn tìm cô. Nhưng, một bà mẹ cần bảo vệ con gái khi có thể.

Bà bước lên trước mặt con gái, nhìn thẳng người đàn ông xa lạ, và mở lời bình tĩnh nhất có thể.

“Tôi là Carmen Bennett.”

Bà thấy sự ngạc nhiên tràn qua khuôn mặt đẹp nhưng cứng nhắc của hắn.

“Bennett?” Mắt hắn đảo từ bà qua Esmé. “Bà là mẹ của Esmé?”

“Tôi là mẹ của Esmerelda. Anh là…?”

“Tôi là Rio de Santos.”

Rio de Santos? Carmen nghĩ, khá kinh ngạc. Một cái tên Tây Ban Nha, không phải Mexico, và từ vẻ ngoài của hắn, có lẽ điều đó không quá bất ngờ như vậy, bà ngầm cân nhắc. Còn có ai ngoài một gã Latin kiêu ngạo, nóng tính có thể chế ngự được đứa con gái nóng tính không kém của bà?

Hắn nở nụ cười, và bà thấy tia quyến rũ nguy hiểm như mãnh hổ thoát ra từ hắn. “Tôi là khách của Baron.”

Hắn cầm lấy tay bà, đưa lên môi. Carmen tự nhủ bà sống đủ lâu và đủ khôn ngoan để không bị ảnh hưởng bởi mánh lới của một con mãnh hổ.

“Xin lỗi ngài, nhưng những người khách của nhà Baron…”

“Có lẽ tôi nên nói rõ hơn một chút. Tôi không hẳn đơn thuần là khách, tôi là khách hàng của Baron.”

“Vâng, dĩ nhiên. Vậy nhưng…”

Esmé bước lên trước mặt Carmen. “Đi đi, Rio.” Cô lạnh lùng nói.

Rio khoanh tay trước ngực. “Đó có phải là cách em thường giải quyết mọi chuyện? Bỏ chạy?”

“Tôi không bỏ chạy. Tôi chỉ yêu cầu anh rời đi.”

“Không.”

“Theo đuôi tôi không ích gì đâu. Tôi không có hứng.”

“Về điều gì? Anh chẳng nhớ anh đã đưa ra đề nghị gì cả.”

Cằm Esmé co giật. “Anh có thể chỉ là… trèo lên cái phi cơ đó của anh và bay về New York đi?”

“Anh định vậy. Sau khi mọi việc đã ổn thỏa.”

“Mọi việc đã ổn thỏa. Tôi nghĩ tôi đã nói rất rõ ràng.”

“Anh cũng nghĩ vậy.” Khóe môi khẽ nhướn một bên. “Cách đây chỉ vài phút, ở khu đồng hoang.”

“Đồng hoang gì?” Carmen ngờ vực. “Esmerelda, cậu ta đang nói gì đây?”

“Bọn con… bọn con cưỡi ngựa đến khu Superstition Butte.” Esmé thanh lọc cổ họng. “Và… và bọn con có tranh cãi…”

Rio cười lớn. Cô nhìn hắn, sắc lẻm. Rồi cô bước xoẹt ngang qua mẹ cô, chộp lấy tay hắn và kéo hắn ra cửa.

“Con sẽ quay lại, Mama.”

“Bao giờ?” Carmen đưa tay lên cổ. “Esmé, chica… Đừng có làm gì ngu ngốc đấy.”

“Con đã làm đủ những thứ ngu ngốc con từng định làm,” Esmé nói, với một tiếng cười lanh lảnh. “Đừng lo, Mama. Con không còn ngu ngốc thế nữa.”

Nhưng cánh cửa chớp vừa đóng lại phía sau họ, cô cảm thấy cánh tay Rio chiếm hữu quàng qua eo cô, và Esmé kinh khủng nhận ra lời nói của cô không hơn không kém một lời hứa suông rỗng tuếch.