Esmé đẩy cánh cửa chớp bước vào phòng bếp nhà Baron và đóng sầm nó lại.
Đồ khốn Rio làm cho cô tức giận! Hắn nghĩ hắn là ai, dám bảo với cô rằng cô vẫn muốn hắn? Vớ vẩn. Đó chỉ là hắn luôn biết cách hôn cô khiến cô rung động từng điểm mẫn cảm. Nếu như không phải là nụ hôn của hắn, thì cũng là sự tiếp xúc dịu dàng, cái cảm giác tay hắn đặt trên làn da của cô…
“Đáng ghét,” cô nói qua kẽ răng.
“Per Dios, Abel!” (*) Quản gia nhà Baron bước vội ra từ nhà kho. “Anh có muốn cửa long khỏi lề không hả? Rồi lại ca cẩm khi tôi bảo cần một người trong các anh sửa… Oh.” Carmen nhìn chòng chọc vào Esmé. “Mẹ tưởng con là Abel. Lão quản đốc, hắn thường luôn sập cửa…”
“Con biết lão Abel mà mẹ,” Esmé đáp lại khô khốc.
Cô bước đến bên tủ lạnh, giật mạnh cửa tủ, rồi lại đóng sập lại khiến nó rung lắc dữ dội. Carmen nhướn một bên mày.
“Có chuyện gì sao?”
“Đúng thế! Con vừa mới tiếp một thằng điên, một gã bay đến đây để mua ngựa của Jonas.” Esmé mở tủ chạn, chòng chọc nhìn vào trong, rồi lại đóng sập cửa tủ lại. “Cả ngày chỉ có nấu ăn và lượn lờ mua sắm và làm nhặng xị lên, mẹ, con nghĩ hẳn mẹ cũng phải có một chai nước khoáng ở đâu đây!”
“Mẹ chỉ làm việc của mẹ thôi,” Carmen bĩnh tĩnh đáp, “ngoài ra chẳng có gì cả. Và về chuyện nước nôi, đừng rối rít nhặng xị như bọn thành phố như thế. Con biết là chúng ta lấy nước lên từ giếng mà.” Mở ấm, rót nước, bà đưa cho con gái mình. “Sao con có vẻ buồn bực thế?”
“Con không có buồn bực gì hết,” Esmé vặn lại, và hớp một hơi cạn ly nước. Giọt nước tràn ẩm môi cô, và cô dùng mu bàn tay quẹt sạch. “Con chỉ mệt, nóng, và khát.”
“Mệt, nóng và khát thôi ư?” Carmen bắt lấy cái ly, xối nước, và cho lên giá. “Mệt mỏi từ khi con về lại đây.”
“Con chỉ là bị cúm một chút, thế thôi.”
“Chẳng có cúm cảm nào dây dưa lâu thế cả, chica.” (**)
“Mama, làm ơn đi. Con đau đầu lắm rồi.”
“Buồn bực chuyện gì, đến nỗi không buồn cặn vặn lại ta.”
“Lạy chúa, Mama…”
“Mẹ không thích con tùy tiện lấy tên Chúa ra thế đâu, Esmerelda. Và từ khi nào con bắt đầu gọi ta là Mama lại vậy?”
Esmé thở dài. “Mẹ, thế này nhé, được không? Con không muốn tranh cãi gì với mẹ nữa.” Môi cô giãn ra, cong lại thành nụ cười. “Dù là Mama hay là Mẹ, con đều yêu mẹ. Mẹ biết điều đó mà.”
Carmen thở ra, dang tay. Esmé lao vào vòng tay bà.
“Mẹ chỉ muốn tốt cho con thôi.” Carmen nhẹ nhàng nói. “Mẹ mong con sống tốt hơn mẹ. Con biết điều đó.”
“Vâng, con biết.”
“Con không còn là cô thôn nữ ngây thơ vùng Mexico nữa, để bị quyến rũ bởi những lời đường mật dối trá của bọn đàn ông. Con là người phụ nữ có trí óc, và con đã có thể có bằng sư phạm nếu không bỏ dở để chạy sang làm người mẫu.”
Esmé thoát khỏi vòng tay mẹ cô. “Mama,” cô nhỏ nhẹ nói, “vấn đề này chúng ta đã bàn luận xong rồi mà. Dạy học là mơ ước của mẹ đối với con, không phải mơ ước của con.”
“Nhưng đó là một nghề, mà người mẫu thì không phải.”
“Dạy học cũng tốt thôi, nhưng con muốn đi thăm thú thế giới trước khi định nghiệp. Mà làm người mẫu sẽ thỏa mãn mong ước đó của con.”
“Nhưng cũng có thể mang lại rắc rối.” Carmen thở gắt ra. “Đàn ông sẽ săn đuổi con, chica. Con có đủ mạnh mẽ để từ chối bọn họ không?”
Esmé biết mặt cô đang sạm lại. Cô quay mặt đi tránh cái nhìn săm soi của mẹ.
“Con không phải con ngốc, Mama. Con biết tự chăm sóc bản thân mà.”
“Con nghĩ con biết. Nhưng nếu có gã đàn ông nào buông lời đường mật làm con đỏ mặt…”
“Đấy là mẹ, Mama. Con không phải là mẹ. Không thằng đàn ông nào…”
Cảnh cửa chớp lại mở ra. Cả hai người phụ nữ quay lại nhìn, thấy Rio bước vào phòng, mắt tối lại giận dữ khi chúng chiếu vào Esmé.
“Em đây rồi,” hắn gầm gừ. “Em nghĩ có thể thoát khỏi anh dễ dàng thế sao?”
(*) “Per Dios, Abel!” theo tiếng Tây Ban Nha có nghĩa là “Lạy chúa, Abel!”
(**) chica theo tiếng Tây Ban Nha có nghĩa là cô gái, cô bé, hoặc cô nhóc