Hôn lễ của Sở An Thành và Tô Vy Trần được quyết định rất tùy hứng, cũng cực kỳ đơn giản. Trải qua những năm xa cách, trải qua cuộc phẫu thuật của Tô Vy Trần, mặc dù Tô Vy Trần vẫn không hồi phục trí nhớ, nhưng tất cả của hiện tại, hai người đã cảm thấy là món quà của ông trời.
Hai người dẫn Tô Thời đi du lịch nghỉ đông, sống một khoảng thời gian ở một thị trấn nhỏ dưới chân núi Anpes của châu Âu.
Thị trấn nhỏ yên bình có một giáo đường thời trung cổ, phong cách cổ xưa. Tô Vy Trần vừa nhìn đã thích.
Buổi chiều hôm đó, Tô Vy Trần và Tô Thời đến siêu thị mua đồ sinh hoạt cần thiết. Khi quay về sắc trời đã tối, trong phòng tối om, chỉ có lò sưởi trong tường là đang cháy rực, tỏa hơi ấm ra khắp phòng.
Trong ánh lửa lách tách, nhìn thấy trong phòng khách tràn ngập hoa hồng trắng đang nở rộ, trên những quả bóng bay màu vàng kim có một băng rôn nhỏ nhỏ: My darling, will you marry me? (Em yêu, em đồng ý lấy anh chứ?”
Sở An Thành thì đứng vững vàng trong đó, nhìn cô chăm chú rồi quỳ một gối xuống: “Tô Vy Trần, lấy anh được không?”
“Tô Vy Trần, anh sẽ yêu em, thương em, anh sẽ đối tốt với em cả đời, cũng sẽ nghe lời em cả đời.”
Tô Vy Trần đang xách túi siêu thị, có chút luống cuống.
Sở An Thành nắm lấy tay cô, vô cùng chân trọng đeo nhẫn vào ngón tay nhỏ nhắn tinh tế của cô. Anh ôm cô vào lòng: “Tô Vy Trần, bắt đầu từ hôm nay, chúng ta sẽ không xa rời.”
Tô Thời đứng ở phía sau hai người vỗ tay chúc mừng.
Một lát sau Tô Thời đột nhiên nhớ đến một chuyện: “Tô Vy Trần, trong túi của chị có chanh.”
Cậu nhận lấy chiếc túi Sở An Thành đưa, mở ra xem rồi bụm miệng cười: “Ai ya, chanh cũng sắp bị hai người ép hỏng rồi – dùng lực quá đi!” Cậu xoay người đi. “Hai người tiếp tục, em đảm nhận bữa tối hôm nay.”
Trước khi đóng cửa bếp lại, cậu ngoảnh đầu nhìn hai người đang ôm chặt nhau trong phòng khách.
Cậu lau khóe mắt đã ướt khẽ nói: “Tô Vy Trần, chị và Sở sư huynh nhất định phải hạnh phúc.”
Nói đến cũng thấy trùng hợp, lúc đó Sở Tùy Phong đang công tác ở châu Âu, khi biết tin tức, anh ấy một mình lái xe bảy tám tiếng đồng hồ đến tham gia hôn lễ của họ.
Anh ấy và Tô Thời tập hợp thành một đoàn hai người dự lễ và chứng hôn.
Ngày tổ chức lễ cưới, trời xanh đến kỳ lạ. Tô Vy Trần chỉ mặc một chiếc áo len trắng phối với một chiếc váy dài bằng voan chấm đất. Sở An Thành thì mặc áo vest trắng thoải mái kết hợp với quần bò.
Cha xứ đọc các điều khoản, hai người ngọt ngào nói với đối phương: “I do!”
Đơn giản như vậy đã xong nghi lễ.
Đây là hôn lễ đơn giản nhất Sở Tùy Phong từng chứng kiến. Nhưng khi hai người nắm tay nhau, nhìn nhau cười, lại giống như ngay cả gió lạnh xung quanh cũng cảm nhận được tình yêu nồng đậm trong đó, dịu dàng lạ kỳ.
Không phải Lương Niệm Tĩnh không phải đối. Cho dù biết được tất cả, nhưng bà ta vẫn có ý kiến rất nhiều với Tô Vy Trần không nơi nương tựa và sức khỏe không tốt.
Một đêm trước khi kết hôn, Sở An Thành chỉ gọi cho bà ta một cuộc, thông báo cho bà ta chuyện hôn lễ ngày mai.
Ở bên kia điện thoại Lương Niệm Tĩnh không nói gì.
Sở An Thành cũng không để ý, chỉ nói qua loa với bà ta: “Mẹ, người cô ấy lấy không phải mẹ, là con trai của mẹ.Mẹ chỉ cần chúc phúc là được.”
“Mẹ, cô ấy không nợ mẹ thứ gì cả. Còn con nợ cô ấy hạnh phúc một đời.” Trước khi cúp máy, Sở An Thành chỉ để lại hai câu nói đó.
Ý của An Thành là bà nợ Tô Vy Trần. Lương Niệm Tĩnh vốn muốn gọi lại cho anh, nhưng sau khi thở dài một tiếng, bà ta vẫn từ bỏ: “Lẽ nào đây thực sự là vận mệnh sắp đặt sao?”
Ông Sở nói: “Bỏ đi, An Thành thích là được. Con trai lớn không nghe mẹ, để kệ nó đi! An Thành là người cố chấp lại bướng bỉnh, bao nhiêu năm rồi, cũng không phải bà không biết.”
Còn Sở Tùy Phong, cho dù đến gấp gáp cũng vẫn khách sáo tặng một món quà lớn: “Cho em dâu.”
Từ trước đến giờ, vì lý do cùng cha khác mẹ nên hai người luôn có chút khoảng cách. Nhưng giữa hai người lại tốt hơn nhiều so với những cặp anh em cùng cha khác mẹ khác. Dù sao nghề nghiệp của cả hai khác nhau, ai cũng làm vua trên mảnh đất của mình, cộng thêm khi ông cụ Sở qua đời cũng đã phân chia rõ ràng di sản cho hai anh em, cho nên không có quá nhiều liên quan lợi ích.
Sở An Thành khách sáo nói cảm ơn, lại nói: “Chuyện hai tên trộm lần trước cũng may anh giúp đỡ.”
Sở Tùy Phong cười cười: “Ai bảo chúng nó không có mắt, đụng chạm đến nhà họ Sở chúng ta.”
Hai người lập tức không còn chủ để nói. Trong sự trầm mặc này, Sở An Thành nghe thấy tiếng của Sở Tùy Phong khẽ bay theo gió: “Thực ra bao nhiêu năm nay, anh luôn muốn nói với chú một câu cảm ơn, năm đó chú đã cứu anh cả anh nhiều lần như vậy. Nếu như không có chú, chắc anh ấy không sống được thêm vài năm. Còn mẹ anh cũng không chấp nhận được càng sớm hơn nữa.”
Một lời cảm ơn bình thường, một câu nói giản đơn, nhưng lại khiến vành mắt Sở An Thành nóng lên.
Một lát sau anh mới nói: “Anh ấy cũng là anh cả của em. Đó là chuyện em nên làm.”
Giây phút nói ra câu này, tất cả những tủi thân của thời thơ ấu đều tan thành mây khói.
Bầu trời của khi đó, áng chiều tà thật đẹp.
Cũng may, giữa anh em họ vẫn có hiện tại và tương lai rộng mở.