Phòng phẫu thuật bệnh viện Diệp thị.
Sở An Thành cùng Tô Thời và đám người Đinh Tử Phong căng thẳng lo lắng chờ đợi bên ngoài.
Mấy ngày trước, cuối cùng Tô Vy Trần và Sở An Thành suy nghĩ kỹ càng rồi giãi bày hết mọi chuyện với Tô Thời.
Đầu tiên Tô Vy Trần nói chuyện mẹ ruột của Tô Thời, Tô Thời trợn mắt há mồm, hoàn toàn không dám tin: “Không phải, Tô Vy Trần, hai người đang lừa em đúng không?”
Tô Vy Trần khẽ nói: “Tô Thời thối, em biết Tô Vy Trần sẽ không bao giờ lôi chuyện này ra làm trò đùa với em mà.”
Viền mắt Tô Thời dần đỏ lên: “Tô Vy Trần, em không tin, chắc chắn chị đang lừa em. Em chính là em trai ruột của chị, sao em có thể là con của người khác, không liên quan gì với chị chứ?”
Tô Thời quật cường ngẩng đầu: “Tô Vy Trần thối, chị mau nói chị lừa em, đang lừa em đi!”
Tô Vy Trần ôm chặt Tô Thời vào lòng: “Tô Thời, là thật đó. Ngoài ra chị còn một chuyện rất quan trọng muốn nói với em …”
“Chuyện gì ạ?” Sự nghiêm túc hiếm có của Tô Vy Trần khiến Tô Thời có một cảm giác cực kỳ bất an.
“Trong đầu Tô Vy Trần có một thứ nhỏ, bây giờ càng ngày nó càng lớn lên, hơn nữa nó còn chuyển động chậm chạp…”
Tô Thời vô cùng khó khăn tiếp nhận hai chuyện này. Vốn dĩ cậu đã hiểu chuyện, nay lại càng giống như một người trưởng thành vậy.
Nhưng về chuyện điều trị vẫn chưa thể quyết định được.
Sở An Thành và Tô Thời hy vọng Tô Vy Trần chấp nhận phẫu thuật, nhưng nghĩ đến hậu quả xấu nhất, hai người lại chần chừ. Kết quả như vậy, ngay cả nghĩ họ cũng không dám.
Một ngày chủ nhật nào đó, Tô Vy Trần rủ Sở An Thành và Tô Thời cùng cô đi dạo phố mua sắm, ăn cơm xem phim.
Ba người cùng trải qua một ngày rất vui vẻ.
Về đến nhà, Tô Vy Trần gọi họ lại: “Em có chuyện muốn nói với hai người.”
Sở An Thành và Tô Vy Trần nín thở đợi cô nói.
“Em biết hai người rất phân vân có nên cho em làm phẫu thuật hay không. Thực ra em cũng cảm thấy khó chọn lựa. Em rất muốn cùng Tô Thời trưởng thành. Em không muốn chết chút nào cả, cũng không muốn mù lòa, càng không muốn thành người thực vật.”
“Em cũng rất muốn cùng anh ngồi trên xích đu dần dần già đi trong thế giới tươi đẹp này…”
Đây là lần đầu tiên Tô Vy Trần thẳng thắn bày tỏ suy nghĩ với anh từ khi gặp lại, Sở An Thành vui mừng nhưng đồng thời cũng cảm thấy rất đau lòng.
“Em muốn rất rất nhiều thứ, em sợ ông trời sẽ thấy em quá tham lam. Cho nên em quyết định để ông trời chọn lựa giúp em.”
Tô Vy Trần rút một trong hai tờ “phẫu thuật” và “không làm”.
Cuối cùng bày ra trước mắt ba người là hai chữ “phẫu thuật”.
Tô Vy Trần vô cùng thản nhiên, cô giao phó tất cả cho ông trời, để ý trời quyết định.
Cuối cùng, đèn phòng mổ cũng tắt.
Lý Trường Tín mặc áo blouse trắng mệt mỏi đi ra ngoài, anh ấy tháo khẩu trang xuống nói với Sở An Thành: “Phẫu thuật thành công. Nhưng cụ thể như thế nào vẫn phải đợi bệnh nhân tỉnh lại mới biết được.”