Người Mới Tức Giận

Chương 28

Trương Cảnh Tin vừa vào phòng làm việc của Trương Cảnh Trí không bao lâu thì nhận được điện thoại của lão bà mình, Trương Cảnh Trí thấy anh hai đến thì hết sức bất ngờ: “Anh làm sao có thời gian đến chỗ em vậy?”.

Mặt Trương Cảnh Tin trầm xuống: “Hôm qua anh có gọi điện nói với em, mới có một ngày mà em đã quên sao?”.

Điện thoại, anh liền nhớ lại, hôm qua anh hai nói gì trong điện thoại anh căn bản đều không nhớ được: “Em bận nhiều việc quá nên quên hẳn”.

Trương Cảnh Tin biết anh vừa hoàn thành xong nhiệm vụ đặc biệt nghiêm trọng nên cũng không so đo gì, “Anh đến đây là vì nhiệm vụ, tình hình miền nam gần đây bất ổn nghiêm trọng, vụ án này dính líu đến rất nhiều người, em cũng nên có chừng mực”.

“Anh kêu em có chừng mực”, chân mày anh nhíu lên, để phá được vụ án này, anh đã tốn nhiều năm theo dõi, anh hai cư nhiên kêu anh dừng lại. Từ G thị đến Cảnh Giang, bố trí năm năm, anh hai sẽ không chỉ vì câu thích hợp mà ngừng mà kêu mình dừng lại đi.

“Tiểu út, người nên bắt em cũng đã bắt, trong đó cán bộ bị bắt hơn phân nữa, bọn họ cũng biết rất rõ”.

“Em không muốn dừng lại”.

“Em sẽ không nghĩ là muốn đem toàn bộ làm đi”, Trương Cảnh Tin vỗ mạnh lên bàn, “Phía nam đã bắt đầu ầm ĩ, không nên đốt lửa, lửa cháy đến sau nhà chúng ta mới biết do mình đùa lửa sao”.

Trương Cảnh Trí xoay người, tay anh nắm chặt lại rồi buông mấy lần mới ổn định lại tâm tình của mình, đạo lý này anh đã sớm biết nhưng chẳng qua là anh không cam lòng. Nước trong không có cá, điều này anh hiểu, nhưng anh không cam lòng bỏ qua cho những người đó.

“Tiểu út”.


“Em không sao”. Anh liền điều chỉnh tốt tâm tình của mình, “Anh hai, em biết phải làm sao rồi?”.

Trương Cảnh Tin gật đầu một cái: “Anh tin tưởng vào em trai của anh”.

Anh cười cười, nụ cười mang theo vài phần chán nản. “Chị hai đâu, không phải mỗi lần anh đi công tác chị đều đi cùng sao?”. Phan Niên Dương là nhà thiết kế trang sức xuất sắc nhưng cũng giống như kẹo cao su, anh hai đi đâu chị đều đi theo, càng lúc dính càng chặt.

Trương Cảnh Tin liếc mắt xem thường: “Xem ra em không nhớ những lời anh đã nói trong điện thoại, anh không phải đã nói cho em biết, chị hai em mua cho em rất nhiều đặc sản ở phía nam, thời điểm này chắc cũng đến nhà em rồi, vừa đúng lần trước em đưa quản gia chìa khóa…”. Đang nói chuyện thì điện thoại di động của anh hai vang lên, anh hai liền cầm ra nhìn: “Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến, chị hai em gọi điện thoại”.

Sắc mặt anh liền thay đổi, bên trong phòng làm việc không có ai nên rất yên tĩnh nên trong điện thoại nói gì anh đều nghe được.

“Lão công, anh cùng tiểu út đang ở cùng nhau sao?”.

“Ừ, chúng ta vừa mới nói chuyện, một lát nữa cùng nhau ăn bữa tối đi, dù sao mười một giờ chúng ta mới lên máy bay, cũng có thời gian…”. Không đợi anh nói xong, Phan Niên Dương đã cắt đứt lời anh.

“Lão công, bây giờ em không phải là thời điểm bàn về bữa ăn tối, em từng nói với anh em hoài nghi tiểu Út cùng tiểu Điểu ở chung, không, không phải nói hoài nghi, em khẳng định bọn họ ở chung, trong nhà tiểu Út có rất nhiều quần áo nữ, trong tủ lạnh thì đầy ắp thức ăn, hơn nữa khi em tới thì tiểu Điểu đang dọn dẹp vệ sinh trong phòng, cháu ấy còn gạt em là thay chị Linh làm việc, nếu không phải là nhìn thấy cháu ấy chột dạ chạy trốn thì em đã tin tưởng cháu ấy, bọn họ tại sao có thể…”. Phan Dương Niên kích động nói, lời nói có chút không mạch lạc.

Trương Cảnh Tin nhìn anh một cái, bình tĩnh an ủi lão bà mình “Lão bà, em đừng nóng vội, em ở nhà Trương Cảnh Trí đợi bọn anh, anh nghĩ Trương Cảnh Trí sẽ giải thích rõ việc này”. Sau khi trấn an Phan Niên Dương, anh ta cúp điện thoại: “Giải thích một chút cho anh”.

Giọng điệu anh liền nhẹ ra, nhún vai một cái: “Chính là như chị hai nhìn thấy, em không có gì giải thích”.


“Tiểu Út, em nghiêm túc”. Tiểu Điểu không phải là cô gái có thể chơi đùa, bọn họ đều biết điểm này.

“Dĩ nhiên”. Anh biết anh có bao nhiêu nghiêm túc: “Tháng sau sinh nhật tài xế Thái, chúng ta sẽ cùng nhau trở về cùng họ nói rõ”.

“Ba mẹ sẽ không đồng ý”. Trương Cảnh Tin cảm giác không thể tin được.

“Em sẽ khiến bọn họ đồng ý”. Anh nói tràn đầy tự tin.

Nhìn bộ dáng của anh, Trương Cảnh Tin lắc đầu một cái, trong nhà mặc dù không có chủ trương hôn nhân chính trị, nhưng Thái Niễu…đứa bé kia hầu như là bọn họ nhìn nó lớn lên, anh không có cách nào tưởng tượng được cô bé kia sẽ trở thành em dâu của mình. “Tiểu Út, em đây đang là đùa với lửa”.

Anh cười nói: “Anh vừa rồi còn nhắc nhờ em là đùa với lửa sao”.

Bị anh nói một câu phản bác, anh ta không còn lời nào để nói, đứng đậy đập bàn: “Anh còn có công việc, buổi tối nhớ về nhà thuyết phục chị dâu em, bất quá anh biết rõ tính tình của chị em, không chừng em chưa giải thích thì ở nhà đã biết chuyện rồi”.

Phan Niên Dương nhanh mồm nhanh miệng cả nhà ai cũng biết, anh cũng không làm gì được, chỉ sợ hiện giờ anh về nhà cũng không ngăn cản được chị hai báo tin cho người nhà, anh dứt khoát để chị ấy nói, dù sao sớm hay muộn cũng phải nói với người trong nhà.

Bận rộn đến gần tối, anh trở về nhà, định là trong bữa ăn tối đem chuyện này nói với người trong nhà,ah cho là Phan Niên Dương đã chuẩn bị thúc ép anh như thế nào, ai ngờ anh về nhà liền tiếp nhận.


“Em là cậu út của cháu ấy”.

Anh bật cười: “Chị hai, chúng ta không có quan hệ máu mủ”.

Phan Dương Niên liền nói: “Như vậy cũng không được, chúng ta xem cháu ấy như cháu gái”. Tiểu Điểu kêu mình là dì nhiều năm như vậy, nhưng giờ muốn đổi thành chị dâu, cô làm thế nào chấp nhận được. “Lão công, anh cũng nên nói một câu đi chứ”.

Trương Cảnh Tin nhìn lão bà mình rồi nhìn em trai mình, để đũa xuống quyết định khuyên nhủ vợ mình, “Lão bà, tiểu Út bị kêu cậu út nhiều năm như vậy, còn không để ý, chúng ta để ý làm gì. Tiểu Út tự có chủ ý của mình, em nên lo chuyện con trai của mình gọi điện mời phụ huynh xuống đi”. Trước khi ăn cơm lại nhận được điện thoại của quản lý học sinh thông báo, đều không làm người ta bớt lo.

Nhắc đến con trai đang học cao trung Phan Niên Dương liền thay đổi lực chú ý, bỏ đũa xuống đi gọi điện cho con mình. Anh nhìn bộ dáng hấp tấp của chị dâu,buồn cười nhìn anh hai mình, hai tay chắp lại thi lễ:: “Bội phục, bội phục”.

Trương Cảnh Tin liếc nhìn anh một cái, bưng ly rượu lên uống một hớp: “Khi em kết hôn rồi sẽ biết phụ nữ luôn như vậy”.

“Tiểu Điểu sẽ không”. Anh nói hoàn toàn tự tin mà quên mất chuyện hôm qua tiểu Điểu đấm vào ngực anh.

Có lúc tình yêu làm mờ tâm trí, trong mắt nhìn đâu cũng thấy cô ấy tốt, giống như không có khuyết điểm nào, chỉ vì đó là người mình yêu.

Tiễn Trương Cảnh Tin cùng Phan Niên Dương lên máy bay, anh liền gọi điện cho cô: “Nghe nói hôm nay có người làm kẻ đào ngũ”.

“Anh còn dám nói, dì đột nhiên đến đây làm em sợ muốn chết, cũng không biết dì có nhìn ra sơ hở gì không”. Giọng nói của cô tràn đầy ảo nảo.

Anh cười: “Mau trở về đi, chị ấy đi rồi”.

“Em không trở về, ai biết ngày mai thím lớn lớn có thể hay không đến chỗ của anh tặng quà. Em ở nhà Lưu Ly, anh không cần lo lắng, em cũng đã nghĩ ngày mai dọn nhà, em chỉ là nói trước một ngày thôi. Ngày mai em trở về lấy đồ đạc”. cô nói xong liền ngáp một cái, “Em muốn đi ngủ rồi, anh cũng nên nghỉ ngơi sớm một chút”.


“Tiểu Điểu”, anh gọi cô.

“Gọi em làm gì?”.

“Anh yêu em”, anh nói xong thấy bên kia im lặng liền tắt điện thoại, đứng ở cửa phòng khách mà cô ở, nhìn bên trong chăn không kịp gắp lại và tạp chí vẫn còn ở đầu giường, khóe miệng vẫn cười.

Cô bị ba chữ kia làm cho đứng hình tại chỗ, ngây ngốc nắm điện thoại đứng yên tại chỗ, cho đến khi thanh âm truyền đến mới bừng tỉnh.

Anh nói “anh yêu cô”.

Anh nói anh yêu mình.

Cô cắn môi dưới nhưng khóe miệng vẫn nhịn không được mà nâng lên cao. Cô cầm điện thoại di động, từng chữ từng chữ viết tin nhắn, sau đó gửi cho anh.

Mười giờ năm mươi mốt phút, anh nhận được tin nhắn.

“Cậu út, me too”.

Anh nhìn tin nhắn ngắn liền bật cười, nhắn trả lời: “Anh biết”.

Anh làm sao sẽ không biết cô cũng thương anh.