Người Mới Tức Giận

Chương 27

Mấy ngày nay Trương Cảnh Trí rất bận, bắt đầu từ thứ tư đã liên tiếp hai ngày không có về nhà, Thái Niểu gọi cho hắn nhưng trả lời là một giọng nói dịu dàng: “Thuê bao quý khách gọi hiện không lien lạc được hoặc đã khóa máy…..”

Thái Niểu tắt máy, gọi cho Lưu Ly mới biết hai ngày nay Bạch Kỳ Trấn cũng không có tin tức.

“Thái Niểu, đừng gọi, hai người họ đi chung với nhau nhất định không có chuyện gì, kiên nhẫn chờ.” Lưu Ly tựa hồ cũng không lo lắng, nhưng Thái Niểu thì không an tâm, ăn không ngon ngủ không yên lại qua them hai ngày nữa mới nhận được điện thoại của Bạch Kỳ Trấn.

“Tiểu Điểu, lãnh đạo bây giờ còn đang làm việc, ngài bảo tôi gọi cho cô biết, tối nay lãnh đạo sẽ về nhà.” Bên kia Bạch Kỳ Trấn chưa nói xong, đã có người gọi, vội vã cúp máy, căn bản không cho Thái Niểu hỏi gì.

Tan việc, cô lập tức chở về nhà, anh còn chưa về, cô đem rau quả rửa sạch, nấu cơm, canh xong, sẽ chờ anh chở về. Bảy giờ tối ngoài cửa có tiếng xe, Thái Niểu lập tức chạy ra, chỉ thấy anh từ trong xe xuống, thấy cô đứng ở cửa, khẽ mỉm cười.

Thái Niểu uất ức mắt cay cay, không đợi anh đến gần, đã xoay người chạy vào nhà. Trương Cảnh Trí giật mình, lập tức bước nhanh vào nhà, nhưng bước đến cửa, liền thấy gương mặt đầy nước mắt của Thái Niểu dọa sợ.

“Có chuyện gì sao?” Trương Cảnh Trí đến bên cô hỏi, Thái Niểu thấy thế liền đánh vào người anh, quả đấm nhỏ đấm từng cái từng cái vào ngực anh, vừa khóc vừa nói: “Sao anh không về nhà cũng không nói một tiếng, di động còn tắt máy, anh muốn hù chết em à.”

Thái Niểu càng khóc càng hăng, mấy ngày nay vì lo lắng mà ăn ngủ đều không được, hôm nay anh về liền phát tiếc tất cả ấm ức mấy ngày nay. Trương Cảnh Trí cuối đầu nhìn cô, mới có bốn ngày, tiểu nha đầu này mắt đã thăm lên rồi, người cũng gầy. Biết cô lo lắng cho mình, vừa cao hứng vừa đau lòng, nghĩ thế càng ôm cô chặt hơn, “Thật xin lỗi, là anh không tốt, thật xin lỗi, xin lỗi…..”


Thái Niểu không phải kiểu người mít ước, sao khi phát tiết xong, liền từ trong ngực Trương Cảnh Trí lui ra, lau lau nước mắt, khan khan nói: “Đi rửa tay, chuẩn bị ăn cơm.” Nói xong, nhanh chóng xoay người đi vào phòng bếp.

Trương Cảnh Trí bật cười, biết cô đang sấu hổ. Đổi dép, mgoan ngoãn đi tắm rửa, sau khi tắm sau bàn ăn đã chuẩn bị xong, hai món xào một món canh, anh hít sâu một hơi, “Thật là thơm, mấy ngày lúc nào cũng muốn ăn cơm của em nấu.”

Thái Niểu hít hít mũi không để ý tới anh, xới cơm đưa cho anh, Trương Cảnh Trí muốn cô vui vẻ, nên ăn cơm rất nhanh, một chén cơm hai chén cơm đã ăn xong.

“Anh ăn từ từ, ăn nhanh quá bao tử lại đau.” Cơ nhịn không được lên tiếng nhắc nhở, thấy khóe miệng của anh khẽ cong lên cười, mới biết anh cố ý.

Trương Cảnh Trí lập tức kéo tay cô,:Đừng giận anh nữa, anh cũng không muốn.”

Hốc mắt Thái Niểu lại đỏ lên, gặt gặt đầu một cái, nhỏ giọng nói: “Em biết rồi.” Nói xong nước mắt lại rơi xuống chén cơm, “Nhưng em chính là nhịn không được liền nghĩ lung tung, sợ anh xảy ra chuyện gì.”

Nhìn cô rơi nước mắt, làm tim anh cũng nhói theo. Trương Cảnh Trí đứng dậy, đến bên cạnh cô, nắm hai tay của cô, “Sẽ không có lần sau, anh đảm bảo.”

Thái Niểu cắn môi nhẹ nhàng gật đầu.

Trương Cảnh Trí dung lực, kéo Thái Niểu vào lòng, trong nháy mắt làng môi ấm áp liền in lên môi của cô, ngạc nhiên vì anh hôn mình nên theo bản năng cắn môi lại.


Bàn tay ở hông cô càng ôm chặt hơn, một tay khác để sau ót cô, Trương CẢnh Trí nhẹ nhàng hôn lên môi cô, liếm nhẹ vành môi cái lưỡi linh hoạt cạy mở mô cô, nhanh như chớp tiến vào trong.

Nụ hôn dịu dàng mang theo vài phần chiếm hữu, anh tấn công nhanh đến nổi làm Thái Niểu không kịp phản ứng, thân thể cô chóng đỡ không nổi liền ngã lên trên bàn.

Nụ hôn này không thể nào thỏa mãn dục vọng của Trương Cảnh Trí, tay hắn không tự chủ được dò vào bên trong áo của cô, xoa nhẹ trên da thịt cô, cảm giác kích thích lan tràn khắp cơ thề cô làm cô run rẩy. Ý thức của Thái niểu, tựa hồ cũng bị nụ hôn của anh làm cô không nghĩ được gì, nụ hôn của anh từ môi lại cuối xuống cổ, nhẹ nhàng liếm mút lưu lại trên lưu lại trên thân thể cô đầy dấu vết mập mờ.

Ánh sáng màu vàng của đèn, chiếu lên hai thẩn thể đang chìm đắm trong không khí mập mờ, ngay lúc Trương Cảnh Trí vén ao cô lên, một hồi chuông điện thoại reo lên, trong nháy mắt đem lý trí của hai người trở về.

Trương Cảnh Trí ôm Thái Niểu đã xụi lơ vào lòng, nhìn mặt đỏ như quả cà chin của cô, hít thật sâu ngăn chặn dục vọng, không biết anh đang suy nghĩ cái gì nhanh chóng ôm Thái Niểu vào phòng, nhưng tiếng chuông điện thoại một lần nữa reo lên làm anh không có biện pháp tiếp tục nữa.

Trương Cảnh Trí chỉnh lại áo cho cô, cằm điện thoại lên, những mắt vẫn nhìn chầm chầm vào Thái Niểu, Thái Niểu bị anh nhìn đến quẫn, vội vã chạy về phòng.

Cho đến khi Thái Niểu đóng cửa phòng lại, anh mới để ý đến điện thoại, người gọi là anh hai chủ Truong gia, nói nảy giờ mà không thấy ai lên tiếng, nóng nảy, “Tiểu Út anh đang nói chuyện với em rốt cuộc em có nghe hay không hả?”

“Em đang nghe.”

“Cứ quyết định như vậy đi.” Trương Cảnh Tin nói xong, bên kia liền có người gọi, vội vã nói, “Anh cúp máy đây.”

Trương Cảnh Trí nghe xong, cũng không nớ nổi là quyết định cái gì. Cũng không nghĩ nữa, để điện thoại xuống đi gõ cửa phòng Thái Niểu.


“Em mệt, anh ăn xong tự rửa chén, đừng quấy rầy em, em muốn ngủ.” Thái Niểu ở trong phòng nói ra, cho dù Trương Cảnh Trí có nói gì, cô đều không chịu ra ngoài.

Cuối cùng anh than thở, thầm mắng anh của của mình gọi không đúng lúc.

Thái Niểu cuộn lại trong chăn, cả người nóng đến muốn chảy rồi, trời ạ, vừa rồi nếu không có cuộc gọi kia, bọn họ có phải hay không đã….trời ạ, trời ạ, tại sao có thề như vậy, lúc đó tựa như có ma lực vậy, cô không thể suy nghĩ được gì cả.

Sáng hôm sau, Thái Niểu nhìn thấy Trương Cảnh Trí mặt bất giác đỏ lên, Trương Cảnh Trí buồn cười kéo cô vào ngực, “Tiểu nha đầu nha ta sao lại xấu hổ vậy.”

Thái Niểu đỏ mặt, muốn tránh khỏi vòng ôm của anh nhưng không được.

“Em hôn anh một cái anh liền buông em ra.” Trương Cảnh Trí bày ra khuôn mặt có chết cũng không buông tay.

Thái Niểu lần đầu thấy anh như vậy, qngoài kinh ngạc ra thì không biết làm sao, không làm anh nhất định sẽ ăn vạ. Nhìn thái độ kiên quyết của Trương Cảnh Trí, Thái Niểu bất đắc sĩ, chỉ có thể nhẹ nhàng hôn lên mặt anh, Trương Cảnh Trí nhanh chóng hôn xuống môi cô một nụ hôn thật sâu.

Buổi sáng thật tốt, Thái Niểu đỏ mât đưa anh ra cửa. Hôm nay ở trường có cuộc thi, hoan nghênh những học sinh mới tốt nghiệp thi vào trường, cho nên cho nghĩ hai ngày.

Thái Niểu hôm này muốn tổng vệ sinh, ngày mai chuẩn bị chuyển chỗ. Tuy Trương Cảnh Trí không vui vì cô don ra, nhưng vẫn tôn trọng quyết định của cô.


Biệt thự của Trương Cảnh Trí có hai tầng, lầu trên và lầu dưới tất cả có hai phòng, Thái Niểu giơ cây lau vào thùng nước rồi bắt đầu lau phòng, vừa mới lau xong trong phòng đi vò phòng tắm chuẩn lau trui2 thì nghe dưới lầu có tiếng mở cửa. Cô cho là Trương Cảnh Trí trở về, nhanh chóng xuống lầu, khi nhìn thấy một người phụ nữ liền choáng váng.

“Tiểu Điểu?” Phan Niên Dương ngoài ý muốn thấy Thái Niểu, cứ tưởng là người giúp việc ở nhà em vợ hóa ra là cô, “Sao em lại ở nhà Tiểu Út?”

Thái Niểu hoảng sợ phải mất mấy giây mới trả lời, “Chị Linh nghỉ phép, em liền thay Cậu Út dọn phòng.” Nói dối thật sự không hợp với cô chút nào.

Phan Niên Dương thấy cô cầm khăn lau cười cười, “Tiểu Út cũng thật là, sao lại để cháu dọn phòng chứ, nếu như bị cha mẹ biết, nhất định sẽ la nó.” Trong nhà ai cũng biết mẹ chồng cô rất yêu thích cô gái này, Thái Niểu rất ngoan lại nghe lời, biết bổn phận của mình, Phan Niên Dướng đối với Thái Niểu cũng giống như con cháu trong nhà.

“Đừng làm nữa, một tí dượng nói với Tiểu Út bào nó lên trung tâm tìm người quét dọn là được.” Phan Niên Dương vừa nói vừa kéo Thái Niểu ngồi xuống, “Con và Tiểu Út đến Cảnh Giang công tác Dì Dượng cũng đi theo, đem theo rất nhiều đặc sản của miền Nam, liền đem đến cho Tiểu Út, không ngờ lại gặp cháu, mau ăn một chút.”

Lúc này đâu Thái Niểu kêu ong ong, làm gì còn tâm trí thưởng thức chứ, cởi tạp dề, từ chối, “ Dì, con mới nhớ có việc gấp cần xử lý, dì đã tới, con không đợi cậu út nữa, con đi trước.” Thái Niểu nói xong, để tạp dề trên sofa liền đi ra ngoài.

Phan Niên Dương muốn đuổi theo cô muốn nói nhưng cô đã đi mất. “Nha đầu này lúc nào lại hấp tấp như vậy.” Cô lẩm bẩm xoay người đem những thứ mình đem tới, bỏ vào tủ lạnh, vừa mở tủ lạnh ra các loại trái cây rau dưa đầy đủ. Tiểu Điểu không phải nói Chị Linh nghỉ sao? Tiểu Út bận như vậy nhất định là mua không được.

Phan Niên Dương càng nghĩ càng thấy không ổn, đóng tủ lạnh lại chạy thẳng tới phòng Trương Cảnh Trí, trong phòng ngủ không có gì khả nghi, cô đóng cửa lại, trong lòng lại cảm thấy có gì đó không đúng lấm. Lại mở phòng kế bên ra, do dự một chút, rồi bước vào. Chân trên giường tản ra, trên đầu giường để mấy quyển tạp trí. Phan Niên Dương kéo tủ quần áo ra, trong tủ treo vài áo sơmi của Trương Cảnh Trí và hai bộ đồ nữ, dưới tủ lại có một cái vali.

Phan Niên Dương không ngừng bỏ những suy đoán của mình, nhưng mặc kệ cô có bát bỏ thế nào, suy đoán đó càng ngày càng khẳng định là đúng.

“Trời ơi, tiểu Út em ngàn vạn lần đừng đùa với lửa.”


Cô xoay người đi vào phòng tắm, trên bồn rửa mặt có để sửa rửa mặt của nữ, trên đế bàn còn để một bọc băng vệ sinh cô tức giận nhấm mắt lại.

Lấy điện thoại di động ra điện cho chồng mình, “Anh à, Tiểu Út có ở chổ anh không?”