Người Mới Tức Giận

Chương 20

“Lúc trước cậu từng làm chung với Tiểu Điểu đúng không?” Ba Thái lên tiếng hỏi Hoạt Tích Niên.

Hoạt Tích Niên lập tức trả lời: “Dạ, Cháu cũng mới chuyển công tác tới trường của Tiểu Niểu thôi ạ, công việc ở đó cũng hợp với cháu!”

“Ra là vậy.” Ba Thái rất hài lòng với câu trả lời của Hoạt Tích Niên, ở phòng làm việc mà thể hiện tình yêu thì không tốt lấm. “Tích Niên năm nay bao nhiêu tuổi?”

“Cháu hai mươi ba.”

“Vậy là nhỏ hơn Tiểu Điểu.” Điểm này cũng không tốt.

“Cha, chúng ta không….” Thái Niễu muốn giải thích, nhưng Hoạt Tích Niên lại nắm tay cô, cắt đứt lời của cô: “Bác Thái, thật ra cha mẹ cháu đã nghĩ đến chuyện kết hôn, chẳng qua là tôn trọng ý nguyện của Tiểu Điễu.”

Ba Thái lập tức cười phát lên, “Chúng ta cũng hi vọng Tiểu Điễu lấy chồng sớm một chút.”

“Có thật không ạ? Bác Thái bác xem lúc nào thì cháu có thể gọi cha mẹ cháu xuống gập hai bác ạ.”

Điên rồi, mọi người điên thật rồi! Thái Niễu nhịn không được, liền đem đũa trong tay “pằng” một tiếng vỗ lên bàn.

Ba Thái giận tái mặt, “Thái độ của con là ý gì hả.”

“Cha, con và Hoạt Tích Niên có chuyện cần bàn, chúng con ra ngoài trước.” Thái Niễu nắm tay Hoạt Tích Niên đứng lên.

“Có chuyện gì mà không thể nói ở đây nhất định phải ra ngoài?” Ba Thái lên tiếng hỏi.


Mẹ Thái kéo Thái Niễu ngồi xuống, “Tiểu Điểu, con ngồi xuống trước, có gì từ từ nói.”

Thái Niễu dỡ khóc dỡ cười, cô thật không hiểu nổi tại sao người nhà lại tin một người chỉ mới gập lần đầu, “Được, nếu mọi người muốn con nói ở đây con sẽ nói, hắn không phải bạn trai con. Hoạt Tích Niên đủ rồi, ở phòng làm việc anh trêu đùa tôi đã không nói gì, bây giờ còn muốn đến nhà tôi đùa giỡn, kết hôn, thật buồn cười, căn bản là tôi không thích anh, làm sao có thể kết hôn với anh được.”

“Tiểu Điểu, em đừng nói như vậy, tôi biết việc lần trước tôi làm em tức giận, nhưng tôi đã xin lỗi em rồi.”

Nghe Hoạt Tích Niên nói mà Thái Niểu tức đến không nói nên lời.

Ba Thái thấy Thái Niểu thất lễ với người khác sắc mặt vô cùng khó coi.

Hoạt Tích Niên đạt được mục đích, làm mặt áy náy đứng lên, "Bác Thái, dì Thái, hôm nay cháu đến đường đột, thật xin lỗi, cháu đi trước, lần sau sẽ trở lại thăm hai bác. Tiểu Điểu, em cũng đừng giận tôi, sau này tôi sẽ giải thích cho em.” Hoạt Tích Niên nói xong liền đứng lên rời khỏi, mọi việc đã náo thành như vậy tự nhiên ba Thái sẽ không giữ lại.

Hoạt Tích Niên vừa đi khỏi, ba Thái giơ tay đem bàn ăn lật lên. Một bàn đầy thức ăn lập tức đỗ xuống, “Quỳ xuống!”

Thái Niểu lập tức quỳ xuống, tuy không cam lòng, nhưng không thể chóng lại quy củ của nhà được.

Thái Bằng nhìn tình hình tiến chuyển không đúng, lập tức chạy về phòng. Mẹ Thái lấy chổi quét dọn, sợ mảnh vỡ làm con bị thương, “Có gì thì từ từ mà nói, con cũng lớn rồi, còn bắt con quỳ nữa.”

“Thái Niễu, con nói xem rốt cuộc là có chuyện gì?”

“Con nói rõ cho ta, tại sao còn và Từ Lương Cẩm chia tay, còn có Hoạt Tích Niên, tóm lại đã xảy ra chuyện gì?” Ba Thái mặt nghiêm túc hòi.

Trong lòng Thái Niễu e ngại, cô từ nhỏ chỉ sợ ba Thái, có lúc rõ ràng là cô đúng, nhưng vừa thấy ba trong lòng liền lo sợ. “Không phải con muốn chia tay với Từ Lương Cẩm, mà là hắn có người khác, rồi bỏ con.”

“Cái gì? Tiểu Điểu, sao con không nói với mẹ?” Mẹ Thái lập tức nóng nảy, bỏ công việc đang làm đến gần Thái Niễu, “ Hắn thích ai?”

“Mẹ, ai cũng không quan trong.” Đối với hắn cô không muốn nói nhiều.


Ba Thái chỉ hơi cau mày, trầm giọng hỏi: “Còn Hoạt Tích Niên thì sao? Nếu Từ Lương Cẩm nhân phẩm không tốt, thay đổi thất thường, ta thấy Tích Niên rất tốt, con tốt nhất là qua lại với nó, con hãy bỏ cái tính hay đùa của con đi.”

“Cha, con không thích hắn.”

Sắc mặt ba Thái trầm xuống, “Vậy con nói xem con thích người như thế nào? Thái Niễu, con không phài mười sáu, mười bảy tuồi nửa, con cũng hai sáu rồi, qua năm đã hai bảy, sao không nghiêm túc tìm bạn trai rồi lập gia đình.”

“Cha, bây giờ có rất nhiều người kết hôn ở tuổi bao mươi lấm”. Thái Bằng ở trong phòng cánh cửa hé ra thay hay chị mình nói.

Ba Thái trừng mắt nhìn Thái Bằng, Thái Bằng lập tức đóng cửa phòng. Trong nhà cha là vua, không thể cải lại.

"Thái Niễu, cha muốn con nói, con cũng muốn ba mươi tuổi mà chưa kết hôn đúng không?"

“Con không có.”

“Vậy thì tốt con và Tích Niên nên qua lại, ta thấy đứa bé kia cũng không tệ lấm.” Không biết Hoạt Tích Niên bỏ bùa mê gì, mà làm ba Thái đối với hắn cực kỳ hài lòng.

Thái Niễu tức đến nỗi mặt đỏ bừng, mở miệng nói, “Con đã có người trong lòng, con không thích Hoạt Tích Niên.”

“Có người trong lòng? Con nói một chút người đó là ai.” Ba Thái nhìn cô chầm chầm, nghĩ là cô nói dối.

Thái Niễu cuối đầu không nói.

Mẹ Thái vừa nhìn, lập tức kéo kéo tay chồng, “Con mới về đã mệt lấm rồi, trước cứ để cho nó nghỉ ngơi, muốn phạt hay muốn nói gì thì sau này hãy nói.”

Ba Thái hừ một tiếng đứng lên, nhìn Thái Niễu đang quỳ gối, rồi xoay mặt vào phòng ngủ, trước khi đóng cửa còn quẳng xuống một câu, “ Con dám học thói nói dối, ở đó mà suy nghĩ lại đi. Không suy nghĩ được mình sai ở chỗ nào thì đừng có đi làm.”

Nghe tiếng đóng cửa, mẹ Thái ra hiệu với Thái Niễu ý bảo cô mau trở về phòng, còn mình cũng vào phòng an ủi cái lão già cứng đầu bảo thủ kia.

Thái Niễu ngồi ở trên giường xoa xoa đầu gối, Thái Bằng ló đầu vào, “Chị, thoa dầu sẽ tốt hơn nhiều.”


“Hừ, thấy chết mà không cứu cón nhanh chân chạy trốn nữa chứ.” Cô xoay mặt nói.

Thái Bằng cười khan đi vào, “Em cũng giúp chị nói nha, chỉ là….ai, chị không phải là không biết cái tính của cha, bỏ qua chuyện đó đi nói chuyện chính thôi, chi nên theo hắn, dụ dỗ chơi đùa hắn. Chị đừng giận nữa nha.”

“Chị không có tức giận, chuyện đó sau làm chị giận được chứ.” Thái Niễu xoay người, lấy dầu từ trong tay Thái Bằng đưa, “Tính cha như thế nào không lẽ chị còn không biết sau! Cha cũng chỉ là quan tâm chị, sợ chị giống như cô cả đời không lấy chồng, chị biết rõ.”

“Biết là tốt rồi.” Thái Bằng nheo mắt lại nhìn Thái Niễu, “Chị, chị mới vừa nói chị có người trong lòng, là thật hay giả vậy?”

Thái Niễu giật mình, đẩy Thái Bằng ra ngoài, “Cái gì mà thật hay giả, chị không biết, đi ra ngoài đi, chị muốn ngủ.”

“Này, chị….” Thái Bằng bị chặn lại ở ngoài cửa, sờ sờ mũi một cái, “Em thấy tám phần là chị lừa cha.” Nói xong, thở dài trở về phòng.

Thái gia có quy định là mặc kệ tối qua ngủ trể, hay có chuyện gì, sáng hôm sau đều phải thức đúng giờ cùng mọi người ăn sáng, hôm nay thủ trưởng có việc, ba Thái phải đi, mẹ Thái cũng muốn thăm mẹ Trương, nên vừa ăn sáng xong, hai vợ chồng cùng nhau lại Trương gia.

Sáng sớm Thái Bằng đã đến phòng của Thái Niễu hét lớn đòi chơi cầu, Thái Niễu vì bị phạt nên không đi.

Thái Lam Thiên từ khi làm lính đã bắt đầu theo Trương Cần, Trương Cần cũng nhìn trúng hắn, thấy hắn thành thật nên vẫn để bên người cho đến bây giờ. Trương Cần mặc dù về hưu nhiều năm, nhưng thường xuyên ra ngoài hỏi thăm, Thái Lam Thiên và Vu Việt sau khi kết hôn, vẫn làm cho Trương gia, Vu Việt làm phụ tá riêng cho Trương phu nhân, giúp nàng xử lý việc nhà. Hai người mặc dù kém nhau hai mươi tuổi, nhưng khá hợp nhau, nên ở chung rất vui vẻ. “Hôm qua Tiểu Điểu mới về nhà.”

“Đứa nhỏ này về nhà cũng không qua thăm ta một chút.” Trương phu nhân nói xong muốn gọi điện cho Thái Niễu, đối với đứa bé này, nàng xem như cháu của mình.

“Trương di, nó bị ông Thái phạt ở nhà tự kiểm điểm rồi.”

“Tiểu Điểu là một đứa rất ngoan.”

Vu Việt thở dài, “Nha đầu kia cũng không biết nghĩ sao nữa, bạn trai tốt nó lại không thích, lại dám nói dối là mình đã có đối tượng, nhưng hỏi nó là người nào nó lại không nói. Ông Thái tức giận không cho nàng về làm việc, phạt nó ở nhà tự kiểm điểm.”

“Có phải hai ngươi lại ép nó, thật ra thì để nó tự tìm người nó yêu sẽ tốt hơn, Thái Niễu còn trẻ, các ngươi cũng không nên hối nó quá.” Trương phu nhân tuy lớn tuổi, nhưng tư tưởng lại rất thoáng.

Vu Việt than thở, “ Chuyện của cô cô ta ngài cũng biết, ông Thái chỉ sợ nha đầu giống cô nó, sáng hôm nay còn nói nếu nó không tìm được người nó thích, sẽ thu xếp cho nó đi xem mắt.”


“Ông Thái đúng là người cứng nhắc.”

“Thủ Trưởng chính là thích hắn cứng nhắc.” Vu Việt cười cười nói, cùng Trương phu nhân nhìn nhau, cả hai cùng bật cười.

Thái Niễu gọi cho Lưu Ly bảo cô giúp mình ký vào đơn xin nghĩ vài ngày, vì thế Lưu Ly mới biết cô bị bức hôn, lại còn cười nhạo cô, còn hảo tâm mật báo cho Bạch Kỳ Trấn. Nhắc tới cũng khéo, đúng lúc ngày hôm sau Trương Cảnh Trí định về thâm người nhà, biết Tiểu Niễu bị giữ lại, liền tự mình chạy xe về nhà.

Trương Cần và Trương phu nhân thấy con về nhà, rất vui. Dù sao tuổi cũng lớn, nên rất mong con về nhà. “Tiểu Út, mau tới ăn canh, công việc rất bận sao, nhìn con gầy quá.”

“Mẹ, lần trước con về không phải mẹ cũng nói con gầy sao.” Trương Cảnh Trí cười nói, cũng ngoan ngoãn ăn canh.

“Không có vợ chăm sóc con, ta liền thấy lo lắng.” Vừa nói xong Trương phu nhân tức giận, trừng Trương Cần, Trương Cần bị vợ trừng bất đắc dĩ mở miệng, “ Tiểu Út, con cũng gần bốn mươi rồi, vẫn chưa có vơ thật là kỳ cục. Hôm nay ta nói chuyện với Thái Tư, con nó năm nay cũng hai mươi sáu tuổi rồi cũng có con rồi, con nói xem ta với mẹ con sau không vôi được!”

Trương Cảnh Trí trong lòng suy tính, bất đắc dĩ nói: “Tuổi của con muốn lấy vợ bằng tuổi cũng hơi khó.”

“Ai nói với con phải tìm người bằng tuổi, hơi nhỏ một chút cũng không sau. Ta thấy nhiều công ty xí nghiệp đều tìm vợ nhỏ hơn để lấy.” Trương phu nhân còn lấy ví dụ thự tế để làm chứng.

Trương Cảnh Trí nghiêm túc nghe, nhíu mày nhì ba mình, “Ba cũng nghĩ như thế?”

Trương Cần giật giật mí mắt, Trương phu nhân không chờ nổi đẩy Trương Cần một cái, “Nói mau nha, con hỏi ông đấy.”

Trương Cần bất đắc dĩ gật đầu một cái, nhìn con khóe miệng thoáng cười, cảm giác thấy có gì đó không đúng. “ Lên phòng bàn tiếp.”

“Dạ”

Hai cha con cùng nhau vào thư phòng nói là bàn tiếp nhưng thật ra là bàn công việc, Trương phu nhân bảo người giúp việc pha hai y trà cho hai người. Trong lòng mặc dù oán giận chồng mình chỉ biết công sự, nhưng cũng không quấy rầy họ, nhanh chóng rời khỏi thư phòng.

“Tiểu tử bên cạnh con có người rồi phải không?”


“Có người cũng không cần mẹ thúc giục rồi.”

Trương Cần ho nhẹ một tiếng, “Tiểu Út, các anh con đều được sắp đặc, vô luận là cuộc sống, hay gì đi nữa đều phải có tình cảm, con từ nhỏ đã có kế hoạch, cũng là từng bước mà đi. Nhưng con có kết hoạch cho cuộc sống của con, mà tình cảm thì chưa chắc, Thanh Đằng chính là ví dụ, con không cần quá tự phụ.”

Trương Cảnh Trí cười cười, “Cha, con klhông có tự phụ, con chỉ có tự tin. Xem ra, người hôm nay không có công sự gì, con tự lái xe về, con đi tắm trước!”

“Đi đi” Trương Cần hỏi không được cũng không rối rắm, tiểu tử này từ nhỏ chính là như vậy, không muốn nói chuyện rồi thì có dung xẻng sắt cũng không bắt nó mở miệng được. Thôi, lớn như vậy rồi, con cháu có việc gì cứ để con cháu tự giải quyết thôi!