“Phó thị trưởng Trương, ngài khỏe chứ?” Hoạt Trình mang theo Hoạt Tích Niên bưng ly rượu đi tới.
Thái Niểu nhìn thấy hai cha con này, nụ cười trên mặt càng thêm cứng ngắc, Trương Cảnh Trí âm thầm nắm chặt tay cô, ý bảo cô chớ khẩn trương. “Viện trưởng Hoạt.”
“Phó thị trưởng Trương, đây là Tích Niên con trai tôi, vừa mới tốt nghiệp đại học, may mắn đứng thứ hai trong đợt sát hạch viên chức đầu năm.” (tớ mới tạch này, huhu, đang nằm nhà gặm bánh mì edit truyện cho các bạn đấy )
“Có may mắn sao, lệnh công tử đây là có năng lực thật sự, nếu sự thật có may mắn, kỳ sát hạch chẳng phải sẽ trở thành trò cười sao.” tuy là lời nói đùa của Trương Cảnh Trí, nhưng khi Hoạt Trình nghe vào tai lại cảm thấy kinh hãi.
Hoạt Tích Niên trở thành người thứ hai mờ ám trong cuộc nói chuyện này anh ta tự nhiên không nói láo thêm lời nào. Hoạt Trình cười gượng hai tiếng, ý bảo Hoạt Tích Niên nói đôi lời xã giao một chút.
Hoạt Tích Niên cũng nhìn chằm chằm Thái Niểu, bên khóe miệng cười khẩy như đùa cợt. Thái Niểu bị anh ta nhìn cảm thấy cả người không được tự nhiên, tay nắm chặt cánh tay Trương Cảnh Trí, Trương Cảnh Trí nghiêng người, “Cậu nhìn bạn gái của tôi như vậy có phải là quá thất lễ rồi không!”
“Tích Niên.” Hoạt Trình cau mày, Hoạt Tích Niên không thèm để ý, ngược lại càng được nước lấn tới. Hướng về phía Thái Niểu nói thẳng: “Anh ta hơn cô những mười ba tuổi, ước chừng còn có thể làm chú của cô nữa.”
“Tích Niên!” Hoạt Trình cao giọng, hối hận vì sao mình không sớm dặn dò con trai, để cho nó thất lễ như vậy. “Nói xin lỗi với cô giáo Thái đi.”
“Sao phải nói xin lỗi, là bởi vì người bên cạnh cô ấy là phó thị trưởng Trương cho nên ngay cả thích cô ấy cũng không được sao?” Lên giọng nói to khiến cả hội trường liền rơi vào một mảng yên tĩnh.
Mặt Trương Cảnh Trí cũng trở nên u ám, Hoạt Tích Niên lại không thèm quan tâm tới không khí ngượng ngùng xung. Hoạt Trình chỉ hận không thể ở chỗ này tát một cái vào mặt con trai mình, ý vị khom người hướng Trương Cảnh Trí nói xin lỗi.
“Tôi nghĩ người nên nói xin lỗi là lệnh công tử mới đúng.” Giọng Trương Cảnh Trí lạnh đi.
“Tôi không biết tại sao mình phải nói xin lỗi.”
Mặt Thái Niểu lúng túng, cảm giác mặt mũi mình bị vất sạch, còn làm cho cậu út bị bêu xấu, “Hoạt Tích Niên, anh ầm ĩ đủ chưa, mau nói xin lỗi với phó thị trưởng Trương.”
“Thái Niểu, lời này tôi cũng muốn hỏi em.” Giọng nói anh ta lạnh lẽo nhìn cô chằm chằm, nói rõ sẽ không nói xin lỗi. “Em náo loạn đủ chưa!”
Thái Niểu tức giận đỏ bừng cả khuôn mặt, bàn tay nhỏ bé nắm chặt đến phát run, cảm giác không thể khống chế được tâm tình, trực tiếp cầm ly nước trái cây hắt vào Tích Niên. “Phó thị trưởng Trương chính là cậu út tôi.”
“Cái gì?”
Mặt Hoạt Tích Niên toàn là nước trái cây, lộ vẻ không dám tin.
Hoạt Trình sắp bị tức chết rồi, hung hăng đánh vào gáy con trai một cái, “cô giáo Thái đã sớm nói cho ta biết phó thị trưởng Trương chính là cậu út của cô ấy, con còn không mau nói xin lỗi với phó thị trưởng Trương.”
“Là thật, anh ta thật sự là cậu út của em.” Hoạt Tích Niên bỗng cao hứng, không quan tâm cả người mình đều là nước trái cây, lại muốn tiến lên túm lấy Thái Niểu hỏi rõ.
Trương Cảnh Trí đã mất hứng rồi, mang theo Thái Niểu lui về phía sau một bước, né tránh anh ta. Hoạt Tích Niên mới nhớ tới vết bẩn trên người mình, cũng không tức giận, ngu ngơ cười cười. “Tiểu Điểu, hôm nào chúng ta nói tiếp. Còn nữa, phó thị trưởng Trương, thật xin lỗi, là lỗi của tôi, thật xin lỗi.”
Hoạt Trình mất hết mặt mũi, chỉ đành phải dắt con trai mau rời khỏi chỗ này.
MC bữa tiệc chuyển chủ đề, bữa tiệc lại khôi phục lại trạng thái bình thường, mọi người ăn ăn uống uống, chờ đợi thời gian bán đấu giá từ thiện.
Vẻ mặt Thái Niểu chán nản, tự trách bản thân thiếu kiên nhẫn, nhìn Trương Cảnh Trí đã khôi phục thái độ như thường, vẫn là nhịn không được nói: “Cậu út, con nói như vậy có gây ra phiền toái gì cho cậu không ạ.”
“Con thử nói xem?” Trương Cảnh Trí mặt không biểu cảm hỏi lại.
Thái Niểu thiếu chút nữa khóc lên, khuôn mặt nhỏ nhắn hiện nên nhiều nếp nhăn chẳng khác gì mảnh khăn lau, làm Trương Cảnh Trí không nhịn được cười thành tiếng, giơ tay lên ót nàng hung hăng đánh nhẹ một cái, “Chọc con thôi, đồ ngốc.”
“Cậu út!” Thái Niểu giậm chân, “Cậu cũng biết là con rất sợ sẽ ảnh hưởng tới cậu mà.”
“Con là bị lão Thái nhà con làm cho ám ảnh rồi.” Trương Cảnh Trí lắc đầu nói.
Thái Niểu cười trộm, “A, thì ra cậu ở sau lưng lén gọi ba con là lão Thái, lúc con còn nhỏ cậu lại rất lễ phép mở miệng một tiếng tài xế Thái. Làm hại con gọi theo liền bị em trai đánh, nói là không có lễ phép không biết làm gương.”
Lúc trước gọi tài xế Thái, cách gọi ngày trước sợ là không tốt nên đổi cách xưng hô rồi. Trương Cảnh Trí cười cười, cách xưng hô vừa rồi còn thua quá khứ. Thái Niểu tự nhiên không nghĩ tới tâm tư của anh, nhìn đứng ở trung tâm xã giao với mọi người, thành thạo, tự đáy lòng cảm thấy bội phục. Nếu là cô, chỉ sợ đã mệt mỏi, căn bản là không biết xã giao như thế nào.
Sau khi dạ tiệc từ thiện kết thúc, Trương Cảnh Trí tự mình đưa cô về nhà, sau khi xuống xe, anh gọi Thái Niểu. “Tiểu Điểu, gần đây ở phòng thị chính tổ chức dự tuyển vị trí phúc lợi, con có muốn tham gia không?”
Thị chính! Đó không phải nơi làm việc của cậu út. Thái Niểu lập tức lắc đầu, “Cho dù thi đậu, cha con cũng sẽ nói con dựa vào quan hệ, sẽ đoạn tuyệt quan hệ cha con, không phải nói đùa.”
“Quên đi. Trở về ngủ sớm một chút.” Trương Cảnh Trí phất tay tạm biệt cô, nhìn cô lên lầu mới để cho tài xế lái đi.
Thái Niểu nhìn mình trong gương, tự cảm thấy yêu thích bản thân mình. Chiều nay mình tự như là tiên Cách Thụy Lạp*, cô ngẩng đầu nhìn bên ngoài, “Vừa đúng mười hai giờ, tỉnh mộng thôi.” Cô nhìn mình cười, tự bỏ qua nỗi cô đơn trong mắt. Tẩy trang, thay quẩn áo nằm ở trên giường, cô phát hiện mình lại không buồn ngủ một chút nào.
Tối nay, không chỉ có một mình cô mất ngủ, Trương Cảnh Trí về đến nhà, nghĩ tới cái lắc đầu không muốn đến làm việc ở tòa thị chính của cô liền thấy phiền lòng, nếu như muốn theo đuổi Tiểu Điểu, đầu tiên phải để cho cô bỏ suy nghĩ gọi anh là cậu nhỏ mới được. Có cách nào khiến cô gái này hiểu, thật là một bài toán khó, còn một bài toán khó hơn chính là tài xế Thái là một ông già cổ hủ, chỉ sợ cửa ải này cũng khó qua.
Kẻ vui người buồn, Thái Niểu và Trương Cảnh Trí khó tránh khỏi suy tư sầu não mất ngủ, Hoạt Tích Niên lại hưng phấn tới nỗi không ngủ được, trong đầu chỉ toàn là Thái Niểu là cháu gái nhỏ của Trương Cảnh Trí.
Hoạt Trình nhìn con trai bộ dạng mê mẩn, về tới nhà chỉ còn hai người bọn họ không khí mới hạ xuống một chút, lời nói của con trai làm cho mình xấu mặt, trong bụng lại nghĩ cách thân cận Trương Cảnh Trí.
Hoạt Tích Niên tự nhiên hiểu ý cha, cười cười đi đến gần, “Cha, lần này chúng ta chắc chắn sẽ kết hôn.”
“Hừ, cái thằng trời đánh, cô giáo Thái chưa chắc đã để ý đến mày!” Hoạt Trình vẫn còn nhớ rõ lời nói của Thái Niểu ở phòng làm việc mấy hôm trước.
Hoạt Tích Niên rất có lòng tin, nếu là Trương Cảnh Trí thì có thể là kình địch, nhưng tình địch lại trở thành thông gia, anh ta không nghĩ tới nguyên nhân khiến mình có thể thất bại. Phụ nữ đều đứng núi này trông núi nọ, càng nói “Không cần” thì trong lòng càng “Muốn”. Đã như vậy, sao anh ta lại không……. “Cha, người yên tâm, con lần này nghiêm túc, không phải chỉ vui đùa một chút. Cho nên, người chuẩn bị cuối năm con cưới vợ!”
Anh ta nghêu ngao hát đi lên lầu, đến cửa phòng xoay người đứng lại, “Đúng rồi, cha, con xin nghỉ ba ngày.”
“Mày lại xin nghỉ làm gì?” Tiểu tử này không muốn đi làm, đừng tưởng rằng ông không biết.
“Đi ra mắt cha mẹ vợ.” giọng Hoạt Tích Niên kéo dài, “Vậy cha có cho con nghỉ được chưa?”
“Mày tốt nhất cuối năm cưới về cho ta một cô con dâu, nếu không chờ xem cha mày lột da mày!” Hoạt Trình ở dưới lầu hầm hừ, khóe miệng Hoạt Tích Niên cười cười vào phòng cũng chưa khép lại.
Thái Niểu đi làm phát hiện ra Hoạt Tích Niên không tới đã không có biểu cảm gì rồi, chỉ là nghĩ tới chuyện tối qua, vẫn còn chút tức giận. Đặt mông ngồi xuống, mở máy vi tính bắt đầu công việc. Buổi trưa cùng Lưu Ly tới căng-tin ăn cơm, thấy sắc mặt cô không tốt lắm, “Sao vậy? Không khỏe à?”
“Không có, ngày thứ nhất mà thôi.” Lưu Ly chán ghét, suy nghĩ cả nửa ngày trong bàn ăn Thái Niểu cũng chỉ ăn có mấy gắp. “Tiểu Điểu, buổi chiều tớ xin nghỉ về nhà.”
“Vậy thì về đi, nhìn cậu khó chịu lắm, trở về uống chút nước ấm rồi ngủ một giấc.” Thái Niểu đang nói, điện thoại di động liền vang lên, vừa nhìn là số điện thoại ở nhà, lập tức nghe.
Lưu Ly đang cúi đầu tiếp đảo thức ăn trong đĩa, nhưng nghe Thái Niểu khẽ kêu một tiếng “Cái gì”, lập tức ngẩng đầu lên, thấy sắc mặt cô hết sức khó coi.
“Mọi người đừng nghe anh ta nói bậy, con lập tức về nhà, lập tức!” Thái Niểu hô xong liền cúp điện thoại.
Lưu Ly bị cô hù sợ, “Tiểu Điểu, xảy ra chuyện gì thế?”
Thái Niểu đang phát điên, “Tớ làm sao biết chuyện gì, cái tên Hoạt Tích Niên không biết nổi điên cái gì, đến nhà tớ giả mạo làm bạn trai, bố mẹ tớ còn chưa biết chuyện tớ và Từ Lương Cẩm đã chia tay a!!! Tớ muốn điên luôn. Không nói chuyện với cậu nữa, tớ đi trước xin nghỉ, tớ phải lập tức về nhà một chuyến.”
Lưu Ly thấy cô hấp tấp chạy đi, bất đắc dĩ lắc đầu. Hoạt Tích Niên lại ra chiêu độc thế này, xem ra Thái Niểu phiền toái rồi.
Thái Niểu xin nghỉ xong liền chạy thẳng tới trạm xe, giao thông khá tốt, nên hai giờ đã về tới nơi. Xuống xe, cô lập tức gọi điện về nhà, nghe được giọng mẹ cười vui vẻ nói cô cứ từ từ, cô lại càng thêm nóng nảy. Thuê xe về nhà, còn chưa kịp thở lập tức chạy lên lầu.
Cửa nhà vừa mở, Thái Niểu choáng váng toàn tập.
Ba, mẹ, ngay cả em trai nhà ngoại lên đại học đều đang ở nhà, cộng thêm Hoạt Tích Niên, một bàn lớn toàn thức ăn ngon, chẳng khác gì cả nhà đoàn tụ.
“Tiểu Điểu em trở về rồi, sớm biết em cũng về nhà thì sáng nay anh đã tới chở em về, ngồi xe khách đường dài chắc mệt rồi.” Hoạt Tích Niên chào đón, vẻ mặt quan tâm chăm sóc thật làm cho người khác không chịu nổi.
“Tích Niên mau tới đây ngồi, Tiểu Điểu con cũng tới đây, cả nhà chờ con ăn cơm.” Mẹ Thái gọi con gái, Thái Niểu cười khan ngồi xuống, quay đầu nhìn về phía Hoạt Tích Niên, cắn răng hạ giọng nói: “Đúng nha, ăn cơm, mau ăn thôi, ăn xong chúng ta nói tiếp!”