Thái Niễu ngủ một giấc thẳng đến sáng ngày hôm sau mới tỉnh dậy, nhìn thấy Trương Cảnh Trí ngủ ngồi trên ghế liền hoảng hốt. Trương Cảnh Trí thức dậy, nhìn thấy cô đã thức, liền lấy tay sờ trán của cô, nhiệt độ bình thường liền thở phào nhẹ nhõm. “Về học viện bên đó, cậu sẽ kêu thư ký Bạch xin nghĩ dùm con, người giúp việc tám giờ sẽ đến, chín giờ rưỡi bác sĩ Trương sẽ đến đây khám bệnh cho con, buổi tối cậu sẽ về sớm một chút”.
Anh nói xong, liền nhìn lại hình dáng bên ngoài của mình, sau đó lại nói: “Con ngủ thêm một chút nữa đi, cậu đi làm, sáng hôm nay có một hội nghị quan trọng”.
“Cậu út”. Cô thấy anh phải đi liền kêu lên: “Cậu không ngủ cả một đêm”.
Anh cười cười: “Không cần phải lo lắng, công việc bận có lúc phải thức mấy đêm không ngủ”. Nói xong liền bước ra khỏi phòng ngủ.
Một lát sau, cô nghe thấy tiếng nước chảy, sau khi anh tắm xong, thay quần áo rồi bước ra ngoài thì nhìn thấy xe đã đến liền dặn dò cô nghỉ ngơi thật tốt rồi mới đi làm.
Đúng như lời anh nói, tám giờ liền có người tới, là người phụ nữ lần trước cô gặp, người phụ nữ không quá bốn mươi tuổi, tuy ăn mặc rất giản dị nhưng nhìn thế nào cũng không giống người giúp việc nha.
Người phụ nữ này dường như nhìn ra được sự nghi ngờ trong lòng của cô liền cười rồi tự giới thiệu: “Tôi lớn hơn cô mấy tuổi nên cô có thể gọi là chị Linh”.
“Chị Linh”.Cô gật đầu kêu.
“Tôi là bà con của cấp dưới phó thị trưởng Trương, làm nhân viên quản lý vật dụng của khu này, ngày thường cũng không bận rộn gì nên đến nhà phó thị trưởng Trương để dọn dẹp”.
Thì ra là như vậy.
Chị Linh cũng cười, rót cho cô một ly nước ấm rồi múc cho cô một chén cháo yến mạch. Hiện giờ cô ăn không có khẩu vị nên chỉ ăn hết nửa chén. Một lát sau bác sĩ Trương mà cậu út nói qua cũng đến, mang theo một cặp đựng thuốc, vẻ mặt không kiên nhẫn, vừa bước vào cửa liền hỏi chị Linh: “Trương Cảnh Trí ở đâu?”.
Chị Linh hẳn đã từng gặp qua vị bác sĩ không khách khí này rồi, giọng nói nhẹ nhàng: “Bác sĩ Trương, phó thị trưởng Trương hôm nay có hội nghị nên sáng sớm đã đi rồi. Bệnh nhân hiện đang ở phòng ngủ, mời bác sĩ đi theo tôi”.
Cô nghe được tiếng lẩm bẩm than thở của bác sĩ Trương liền rụt cổ lại, ngay cả cậu út cũng không kiêng dè, ở đâu lại xuất hiện bác sĩ ngạo mạn như thế.
Nhìn thấy bác sĩ Trương vào phòng, cô liền chào hỏi: “Làm phiền ngài rồi bác sĩ Trương”.
Bác sĩ Trương chân mày chau lại không nói gì, liền mở cặp lấy nhiệt kế đưa cho cô, cô liền nhận lấy sau đó kẹp vào nách.
“Chị Linh, Trương Cảnh Trí bồi dưỡng tình yêu với cô gái nhỏ từ lúc nào vậy?”. Bác sĩ Trương nói chuyện nhưng chân mày vẫn chau lại.
Cô suýt nữa thì bị nước miếng của mình sặc chết, nhìn thấy chị Linh chỉ cười mà không trả lời liền kích động giải thích: “Tôi không phải, cậu út cậu…”.
Bác sĩ Trương nghe cô gọi một tiếng cậu liền nhuếch miệng: “Không ngờ anh ta lại thích kiểu này, so với người ta vẫn hoài nghi anh ta là gay thì chuyện này tốt hơn. Đem nhiệt kế đưa cho tôi”.
Cô liền đưa nhiệt kế ra, vội vàng giải thích: “Tôi không phải là tình nhân của cậu út, chúng tôi…”.
“Ba mươi bảy phẩy ba độ, còn có chút sốt nhẹ”. Bác sĩ Trương căn bản không hề nghe lời giải thích của cô liền bỏ nhiệt kế xuống, mở cặp đựng thuốc ra lấy ra một chai thuốc, “Giơ tay lên”.
“Hả”.Cô sửng sốt.
Bác sĩ Trương không nhịn được liền đem chai thuốc nhét vào tay phải cô, sau đó đem tay phải kéo lên cao, vỗ hai cái vào tay trái của cô, liền đâm kim vào, cô cảm nhận được mu bàn tay đau nhói, kim đã đâm vào trong mạch máu rồi.
Chị Linh đem giá mắc chai thuốc đến,sau đó liền nhận lấy chai thuốc từ tay cô rồi treo lên, sau đó liền nhìn bác sĩ Trương cười rồi nói cảm ơn.
Lúc này không hiểu vì sao cô lại cảm thấy tức giận.
Bác sĩ Trương liếc nhìn cô một cái, khẽ hừ một tiếng, đóng lại cặp, sau đó nói một câu: “Ngày mai chỉ cần uống thuốc là được, không cần phải treo dịch thuốc”. Nói xong liền bước ra ngoài.
Chị Linh liền đưa anh ta ra cửa, sau khi quay lại phòng thì nhìn thấy cô phồng miệng lên, liền rót cho cô một ly nước ấm, “Bác sĩ Trương là em họ của phó thị trưởng, tính tình có chút dị thường”.
“Đó không phải là dị thường nha. Nhất định là quái dị”. Cô phẫn nộ nói.
Chị Linh thấy bản tính con nít của cô, không nhịn được liền cười một tiếng, sau đó nói cho cô biết lần đầu tiên chị gặp bác sĩ Trương cũng bị hiểu lầm là tình nhân của phó thị trưởng Trương. “Anh ta tuy độc miệng, nhưng tính tình rất tốt, nguyên nhân chủ yếu là do phó thị trưởng Trương đã lớn tuổi nên người thân ai cũng mong anh ta lập gia đình”.
Cô vẫn như vậy không giải thích được, em họ như vậy thật là hiếm thấy.
Cô nghỉ ngơi ba ngày cho hết bệnh, thân thể tốt, liền quay về ký túc xá, dự định đi làm. Có thể cô cùng bục giảng không có duyên, thời điểm cô đi làm, Hoạt Tích Niên cũng đi làm.
Không biết mấy ngày nay anh ta đi đâu mà đen không ít, cũng gầy một chút.
Chị Trần thấy anh ta đi làm, liền niềm nở hỏi thăm này kia, lúc này cô mới biết được Hoạt Tích Niên đi Tam Á để giải sầu, người có tiền thật tốt, tâm tình không tốt thì có thể không đi làm mà đi giải sầu.
Cô than thở trong lòng, Hoạt Tích niên hừ một tiếng rồi bước đến chỗ cô, cô vừa ngẩng đầu nhìn, liền thấy anh ta trừng mắt nhìn cô.
Khi Hoạt Tích Niên bước vào học viện, liền nghe được tin tức phó thị trưởng Trương ôm Thái Niễu ra khỏi văn phòng, hiện giờ trong mắt mọi người Thái Niễu là cô bé lọ lem.
Hoạt Tích Niên cảm thấy tim như muốn vỡ vụn, hối hận mình đi giải sầu làm chi, nhìn thấy cô gục đầu, mắt anh hiếp lại, cô đừng mơ có thể làm cô bé lọ lem. Do có người cùng tranh giành với anh, lúc trước anh chỉ cảm thấy hứng thú, cảm thấy cô đơn thuần đáng yêu nên mới có hứng thú nhưng bây giờ thì đối với cô, anh là tình thế bắt buộc.
“Cô giáo Thái, giữa trưa cùng nhau dùng cơm đi”.
Thái Niễu ngẩng đầu lên theo thói quen từ chối: “Tôi đi ăn ở căn tin…”.
Không đợi cô nói hết, anh đã nói: “Đi Tam Á trở về cũng không mang quà kỷ niệm về nên giữa trưa dẫn mọi người đi ăn hải sản vậy”.
Chị Trần lập tức vỗ tay hoan nghênh: “Tôi thích nhất là ăn hải sản, xem ra thầy Hoạt tốn kém không ít rồi”.
“Ăn hải sản có thể tốn kém bao nhiêu chứ, tôi trả nổi, chị Trần muốn ăn bao nhiêu thì ăn”. Nói xong nhìn hướng cô mà cười: “Cô giáo Thái không nể mặt tôi sao, tình nguyện ăn ở nhà ăn cũng không muốn đi ăn với Hoạt Tích Niên này một bữa sao”.
“Làm sao có thể như vậy được chứ”. Cô xấu hổ nói.
“Vậy là được rồi, cứ quyết định như vậy đi”. Hoạt Tích Niên nhìn cô cười, cô cảm giác hoảng sợ.
Đi ăn hải sản ngoài trừ cô thì những người khác và ngay cả chủ tiệc đều thấy cao hứng, anh ta cũng mời Lưu Ly và trưởng phòng tuyển sinh, chị Trần cùng trưởng phòng đó đều là những người đã lăn lộn ngoài đời nhiều năm nên quan hệ giữa Thái Niễu và phó thị trưởng Trương, các cô đều giả vờ không biết, đối với cô liền lấy lòng, đối với Hoạt Tích Niên thì chiếu cố không cần giấu giếm. Bữa ăn lớn, hai vị lãnh đạo đều có mặt, không khí trở nên sinh động.
Tuy nhiên nếu Hoạt Tích Niên nói chuyện không kích thích thì cô có thể ăn uống vui vẻ.
Cũng may mọi người đều biết Hoạt Tích Niên và cô có đều mập mờ nên đều làm ra vẻ không nghe, không thấy, không hiểu, kiên quyết giữ vững chính sách “Ba không”. So với phó thị trưởng Trương, Hoạt Tích Niên không đáng vào đâu, nhưng lại càng như vậy thì Hoạt Tích Niên càng tức giận.
Ăn tiệc xong, anh cứng rắn giữ chặt tay cô, bây giờ anh có thể cảm nhận được cảm giác Từ Lương Cẩm châm chọc cô ra sao.
“Hoạt Tích Niên, đủ rồi”. Cô dùng sức hất tay anh ta ra, nhưng sức lực có hạn cộng với bệnh nặng mới khỏi, căn bản hất không được tay anh ta.
Trước đó Hoạt Tích Niên có uống một ly rượu trắng nên mặt hơi đỏ, ánh mắt có chút lờ mờ nhưng tay bắt lấy tay cô lực không nhỏ à, Lưu Ly ở bên cạnh nhìn, chỉ có thể để cho hai vị lãnh đạo và Lưu Chí rời đi trước để giảm bớt phiền toái.
Sau khi tiễn hai vị lãnh đạo ra về, quay trở lại nhà hàng thì thấy hai người còn đang giằng co.
“Có lời muốn nói thì đi nơi khác nói, nơi đây không phải nơi để nói chuyện được”. Lưu Ly nói xong liền vỗ tay Thái Niễu, ý bảo cô đừng nói gì lúc này.
Thái Niễu dồn nén cơn tức trong lòng rồi nói: “Chúng ta đi nơi khác nói chuyện”.
Hoạt Tích Niên thỏa hiệp, ba người liền bước vào phòng kế bên, cô cùng Hoạt Tích Niên ngồi đối diện với nhau, Lưu Ly ngồi giữa hai người, Lưu Ly nhìn hai người một chút, cô không an tâm về Thái Niễu tuy nhiên cô ngồi ở đây lại không thích hợp.
Thái Niễu đương nhiên không muốn Lưu Ly đi, nháy mắt một cái với cô, cô chỉ có thể ngồi lại.
Tuy động tác hai người rất nhỏ nhưng vẫn không thoát khỏi ánh mắt Hoạt Tích Niên, anh ta cười lạnh một tiếng, đời này lần đầu anh ta cảm giác bị người ta ghét bỏ: “Thái Niễu, cô không thể thoải mái đối diện với tôi sao, tôi cũng không phải thú dữ hay nước lũ, thích cô sẽ dẫn đến sai lầm lớn”.
Anh nói xong liền đứng lên, tuy cười nhưng lại cho người ta cảm giác bi thương, anh lấy từ trong túi ra một hộp nhỏ, đặt lên bàn rồi bước đi. Cô nhìn anh, trong lòng không biết làm thế nào.
Lưu Ly tò mò, mở hộp ra, bên trong là móc khóa vỏ sò được treo lủng lẳng, “Tiểu Niễu, Hoạt Tích Niên kỳ thật rất tốt, đối với cậu không giống như chơi đùa, cậu có thể suy nghĩ lại vấn đề này”.
Thái Niễu nhìn móc khóa, ánh mắt liền tối lại, sau đó ngẩng đầu lên, cười khổ một tiếng: “Viện trưởng Hoạt đã sớm nói với mình, nên cùng với anh ta giữ khoảng cách”
“Cái gì”, Lưu Ly giật mình. Nhìn Thái Niễu không giống như nói giỡn, cô cảm thấy coi trọng gia thế thật là cổ hũ.
Xem trọng vấn đề gia thế này nơi nào cũng có, đối với người Trung Quốc định nghĩa hôn nhân phải môn đăng hộ đối, cái gì gọi là cô bé lọ lem, chim sẻ biến thành phượng hoàng chỉ là số ít. Thái Niễu cũng biết về vấn đề này, tuy nhiên bị người ta coi rẻ giống như cô không xứng với gia thế nhà họ, hay đối với cuộc sống này cảm thấy rất thất vọng.
Cho nên đối với Hoạt Tích Niên, nếu không có lời cảnh cáo của viện trưởng Hoạt, cô tuyệt đối sẽ không đảm bảo mình không thích anh ta, nhưng trải qua cảm giác nhục nhã này cô có thể nói chắc như đinh đóng cột là đời này cô sẽ không yêu anh ta.
Đó là lòng tự trọng của cô, hay cũng có thể nói là sự tự ti của cô. Cô lớn lên trong một gia cảnh đặc biệt, bởi vì cha cô làm việc cho một gia đình hiển hách là Trương gia, cô có thể cùng con cái của khu đại viện cùng lớn lên, những người họ cũng không phải hiền lành gì mà cô tính tình hiền lành nên bị khi dễ là chuyện luôn xảy ra, vì vậy bên ngoài cô tự ái, bên trong cũng rất tự ti. Đó cũng là nguyên nhân vì sao lúc học đại học có nhiều người theo đuổi nhưng cô vẫn chọn con của gia đình xuất thân nông dân Từ Lương Cẩm.