Bạch Kỳ Trấn đang đi họp, nhưng điện thoại trong túi đang rung lên, anh đưa bàn tay xuống gầm bàn móc điện thoại ra nhìn, trên màn hình hiện ra hai chữ “Lưu Ly”, nhanh chóng nhấn nút tắt, tiếp tục nghe báo cáo.
Chỉ là rất nhanh sau đó điện thoại lại rung lên, một lần lại một lần, ám chỉ nếu anh không nhận điện thoại, cô sẽ kiên trì gọi tiếp. Khóe miệng Bạch Kỳ Trấn nhếch lên một cái, đây chính là biểu hiện mất kiên nhẫn của anh.
Anh cầm điện thoại, hơi khom người ra khỏi phòng họp nhận điện thoại, “Tìm tôi…” Vừa muốn hỏi cô chuyện gì, đã nghe tiếng khóc đứt quãng cùng tiếng ồn ào ở đầu dây bên kia. Bạch Kỳ Trấn liền khẩn trương hỏi, “Lưu Ly, đã xảy ra chuyện gì?”
Nửa người Lưu Ly đều là máu, cả người run rẩy, chẳng biết tại sao, việc đầu tiên cô nghĩ tới chính là gọi điện thoại cho Bạch Kỳ Trấn, không biết chính mình đang khóc, dường như đã sợ đến mất đi cảm giác, giọng nói run run theo cơ thể “bí thư Bạch, máu, tất cả đều là máu, Tiểu Điểu bị ngất, làm thế nào…”
Tiểu Điểu? Bạch Kỳ Trấn vừa nghe giọng liền trầm đi hai phần, càng có chuyện càng trấn định đây chính là Trương Cảnh Trí dạy anh, “Các cô ở chỗ nào?
“Trường học.”
“Cô có bị thương không?
“Không có.”
“Tiểu Điểu gặp nguy hiểm không?”
Lưu Ly ngập ngừng một chút, lúc Bạch Kỳ Trấn nhắc tới, cổ họng nghẹn lại, sau đó thút thít nói, “……. Cũng không có.”
Bạch Kỳ Trấn thở phào nhẹ nhõm, nói: “Đợi tôi ở trường học, tôi sẽ sớm qua, không, tôi lập tức tới.”
Lưu Ly nghe lời cam đoan của anh, tâm trạng cũng ổn định lại, nhìn dáng vẻ kinh khủng trong hành lang cũng không còn sợ nữa.
Bảo vệ trường rốt cuộc cũng tới, 120,110 cũng tới ngay sau mấy phút, Tiểu Điểu cũng dần tỉnh lại, được mấy thầy giáo dìu vào phòng làm việc.
Đầu tiên, tất cả ban chủ nhiệm lớp trở về trấn an học sinh, ai cũng không nghĩ tới sẽ xảy ra sự kiện ẩu đả bạo lực này, mấy học sinh này bởi vì tranh giành bạn gái đã sớm kết thù, hôm nay học sinh bị cướp bạn gái dẫn theo hai học sinh khác cùng lớp mang theo dao kéo và súy côn trực tiếp tới trả thù. Lúc Thái Niễu đẩy cửa lớp, chỉ một chớp mắt dao găm liền chém vào người của học sinh trước mặt cô, máu trực tiếp phun vào mặt Thái Niễu, mở mắt ra liền thấy một mảng máu thịt lẫn với gân thịt trên người học sinh, cũng may là Thái Niễu còn trẻ, nếu đổi lại là một vị giáo sư già yếu tim, chỉ sợ đã sớm bị dọa đi chầu Diêm Vương rồi.
Thái Niễu tuy không khóc nhưng sắc mặt còn khó coi hơn so với khuân mặt khóc lóc của Lưu Ly. Dù sao Lưu Ly cũng ở ngoài, không giống với Thái Niễu trực tiếp nhìn thấy. Cô ép bản thân không được run lên, chủ nhiệm phòng làm việc lúc này chạy tới, thấy các cô bị dọa sợ, tiến tới trấn an mấy câu, đưa trà nóng cho hai người. Nhưng Thái Niễu vừa cầm lấy ly trà một cái liền rơi xuống đất, nhìn màu vàng của nước trà, một giây kế tiếp liền cúi người xuống ra sức nôn ra.
Lúc Trương Cảnh Trí cùng Bạch Kỳ Trấn chạy tới, Thái Niễu đã nôn ra không ít.
Trương Cảnh Trí trực tiếp vào phòng làm việc, nhìn thấy anh đến, chủ nhiệm phòng làm việc tự nhiên ngây dại đi. Thái Niễu thấy anh, cũng không còn cố kiêng dè, lỗ mũi đau xót, nước mắt rơi xuống. Còn chưa có mở miệng liền bị Trương Cảnh Trí chặn ngang bế lên.
“Đừng sợ, chúng ta về nhà.” Trương Cảnh Trí nói xong liền ôm cô đi ra bên ngoài.
Thái Niễu rụt cổ lại, hung hăng vùi đầu vào trong ngực anh, không hiểu sao cảm thấy an lòng.
Lưu Ly hoàn toàn không nghĩ tới Trương Cảnh Trí sẽ xuất hiện, trong mắt hiện lên tia kinh ngạc, kìm nén nước mắt nhìn Bạch Kỳ Trấn đứng cạnh cửa. Bạch Kỳ Trấn cũng không nghĩ tới lãnh đạo có thể như vậy, anh vốn định tự mình xử lý xong sẽ báo cáo lại cho lãnh đạo, ai ngờ Trương Cảnh Trí thấy anh đi ra ngoài nghe điện thoại, trở lại liền hỏi một câu: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Bạch Kỳ Trấn giấu giếm, chỉ nói trường học Tiểu Điểu xảy ra chút chuyện, chỉ là tình huống cụ thể còn chưa hiểu rõ. Trương Cảnh Trí vừa nghe xong, ngay lập tức dừng hẳn hội nghị, chạy qua bên này. Chuyện sau đó lại càng khiến anh ứng phó không kịp.
Lưu Ly cố nén run rẩy từ trong nhà đi ra ngoài, đi tới bên cạnh anh chân mềm nhũn, suýt nữa ngã. Bạch Kỳ Trấn vội đỡ lấy cô, “Cô cũng bị dọa không nhẹ, tôi đưa cô trở về.”
Lưu Ly gật đầu, giơ tay gắt gao nắm chặt ống tay áo anh.
Bạch Kì Trấn liếc mắt nhìn, để mặc như vậy cùng cô ra khỏi trường học. Vừa nhận được thông báo về sự việc ẩu đả bạo lực, bên này viện lãnh đạo còn chưa kịp tức giận, đã nghe nói Phó thị trưởng Trương và Bí thư Bạch đến.
Mấy viện trưởng đã gần năm mươi tuổi, thường ngày lại đi xã giao, bọn họ đều là bụng bia, nghe nói Phó thị trưởng Trương tới liền vác theo bụng bự chạy tới, nhưng cũng chỉ là nhìn thấy Trương Cảnh Trí ôm Thái Niễu lên xe.
Viện trưởng Hoạt tiến lên hai bước, “Phó thị trưởng Trương, ngài tới thế nào lại không thông báo một tiếng.”
Sắc mặt Trương Cảnh Trí nghiêm túc, nhìn theo mấy vị phía sau vừa theo kịp nói: “Không phải công việc, tôi chỉ là tới đón Tiểu Điểu, chuyện này các vị viện trưởng không cần quan tâm, công việc sau này hãy nói.”
Viện trưởng Hoạt tự nhiên không dám nhiều lời, một mục cung kính tiễn Trương Cảnh Trí. Trương Cảnh Trí lái xe đi, Bạch Kỳ Trấn cùng Lưu Ly mới ra ngoài, mấy viện lãnh đạo tự nhiên lôi kéo anh không buông, chỉ sợ bởi vì sự việc lần này, Phó thị trưởng Trương sẽ giận chó đánh mèo.
Bạch Kỳ Trấn theo Trương Cảnh Trí làm thư ký nhiều năm, tự nhiên biết cư xử đúng mực, khéo léo ứng phó, không nhẹ không nặng ném ra một câu: “Đề cao coi trọng”, khiến mấy lãnh đạo tái xanh mặt.
Đưa Lưu Ly lên xe, định trực tiếp đưa cô về nhà. Nhưng xe vừa mới chuyển bánh vào đường phố chính, Lưu Ly liền hô dừng lại. “Tôi thế này về nhà nhất định sẽ dọa tới mẹ tôi, tùy ý tìm một khách sạn để tôi thay quần áo là được.” Nói xong, lại cảm thấy không ổn, liền nói luôn một câu: “Anh chở tôi tới cửa quán rượu là được rồi.”
Bạch Kì Trấn gật đầu một cái, trên mặt không có biểu cảm gì.
Lưu Ly có chút thất vọng, nhưng bản thân hai người cũng không có quen biết, có thể đưa cô tới khách sạn đã là tốt lắm rồi.
Bạch Kì Trấn liếc nhìn cô một cái, biết cô hiểu lầm cũng không giải thích, lái xe vào Shangri-La (hình như là 1 khách sạn 5 sao), Lưu Ly xuống xe, thấy anh cũng xuống theo, rõ ràng có chút kinh ngạc.
Bạch Kì Trấn nói: “Mau vào đi, cả người cô đầy máu, sẽ dọa người khác sợ mất.” Nói xong liền đi qua quầy lễ tân lấy thẻ phòng.
Hai người vào phòng, Lưu Ly đi vào phòng tắm trong phòng ngủ tắm rửa sạch sẽ, một lát sau nghe tiếng gõ cửa, “Quần áo đặt ở cửa, cô tự lấy, tôi ở bên ngoài phòng khách chờ cô.”
Lưu Ly tắm xong ra ngoài thấy Bạch Kỳ Trấn thật đang ngồi trong phòng khách.
“ Hôm nay cám ơn anh.”
Bạch Kỳ Trấn ngẩng đầu nhìn cô một cái, sắc mặt bình tĩnh, sau một lát, mở miệng nói: “Cô nên nghỉ ngơi một chút, hay là bây giờ tôi tiễn cô về nhà?”
Lưu Ly vừa mới khóc xong, lúc này cảm thấy mắt cay cay, ổn định tâm trạng, đi tới phía đối diện Bạch Kì Trấn ngồi xuống. “Bạch Kì Trấn, thật sự là anh không nhớ rõ tôi sao?”
...................
Thái Niễu cả đường bị ôm, Trương Cảnh Trí ôm cô xuống xe, ôm cô vào nhà cho đến khi đem cô đặt lên trên giường, không thèm quan tâm tới máu và dịch vị làm bẩn quần áo của anh cũng như ga giường màu trắng. “Cậu đi pha nước cho cháu, tắm rửa một cái, ngủ một giấc thuận tiện quên luôn mấy thứ không tốt đi.”
Nhìn cô gật đầu mới vào phòng tắm. Lúc anh tới trường học, người bị thương đã được 120 mang đi, chỉ có thể nhìn thấy vết máu chưa kịp thu dọn trong hành lang, mơ hồ lo lắng, nhìn thấy bộ dạng bị dọa sợ của Tiểu Điểu, anh cảm thấy đau lòng không thôi. Còn nhớ lúc học đại học, anh nghỉ phép về nhà, khi đó Tiểu Điểu đang bị con cái cán bộ trong viện bắt nạt, đem máu gà giấu trong cặp sách của cô. Tan học, Tiểu Điểu theo tài xế Thái về nhà, mẹ dạy Tiểu Điểu làm bài tập, Tiểu Điểu kéo khóa mở cặp sách bị dọa tới khóc thét, sau đó trở thành nỗi ám ảnh của cô. Mẹ anh nói muốn dạy dỗ những đứa ngỗ ngược này, tài xế Thái lạ sợ gây thêm phiền toái cho lãnh đạo nên nói thẳng, chỉ là mấy đứa bé chơi đùa, không có chuyện gì to tát cả.
Anh nhớ rõ chính mình lúc ấy nói tài xế Thái quá mức quy củ, không hiểu tình hình. Mẹ anh lại nói đây chính là lý do cha anh vẫn tin dùng ông ấy, luôn biết rõ vị trí của bản thân mình.
Anh không cho là đúng, chẳng qua là ánh mắt sợ hãi uất ức của Tiểu Điểu lúc đó anh vẫn không thể nào quên.
Pha xong nước tắm, Trương Cảnh Trí ra ngoài muốn ôm Thái Niểu vào phòng tắm, Thái Niễu đã bình tĩnh không ít, không thể không biết xấu hổ để cho anh ôm tới ôm lui, “Cậu út, tự con làm được.”
Trương Cảnh Trí bị một tiếng này gọi tỉnh ba phần, gật đầu một cái, để cho cô tự mình đi vào phòng tắm, còn bản thân thì trực tiếp tới phòng tắm trong phòng khách tắm rửa qua, thay một bộ quần áo sạch sẽ, thuận tay trưc tiếp đem quần áo có dính máu và dịch vị ném vào thùng rác. Tiếp đem ga trải giường cuộn lại đổi một cái mới. Thái Niễu đã hơn hai lần uống rượu say, làm thêm giờ, quần áo để lại được giặt sạch treo một bên tủ quần áo của anh. Nhìn một lượt quần áo của mình tới quần áo của cô, sửng sốt (ngẩn ngơ) một giây mới lấy xuống một bộ.
“Tiểu Điểu, quần áo.” Đem cửa phòng tắm kéo ra một chút, cầm quần áo đặt ở cửa.
Thái Niễu ngâm mình ở trong bồn tắm, nhìn thấy Trương Cảnh Trí đưa tay vào, biết rõ anh sẽ không nhìn thấy mình, nhưng vẫn co rụt người lại, trên mặt đỏ hồng một mảng lớn.
Đêm khuya, Thái Niểu vẫn gặp phải ác mộng, giống như khi còn bé bị một bọc máu gà hù dọa. Trong mơ, xung quanh trước mặt toàn là máu, chạy đến đâu, sờ tới nơi nào cũng là máu, cô tháo chạy cuối cùng phát hiện ra bản thân căn bản không có chỗ có thể trốn.
Trương Cảnh Trí ở phòng khách nghe tiếng cô thét chói tai chạy đến phòng ngủ chính, thấy mặt cô đỏ bừng, đưa tay sờ thử, nóng gần như bỏng tay, liền gọi tên cô mấy tiếng, Thái Niểu cũng không tỉnh lại, hiển nhiên là đã bị sốt rồi.
“Tiểu Điểu, chúng ta đi bệnh viện.” Cũng không biết cô có nghe thấy không, Trương Cảnh Trí bọc chăn lớn ôm cô đi ra cửa lái xe tới bệnh viện thành phố mang vào phòng cấp cứu.
Thái Niểu mơ mơ màng màng cảm thấy mu bàn tay đau nói, méo méo miệng, ưm một tiếng, chui vào phía trong ngực Trương Cảnh Trí.
Trương Cảnh Trí ôm cô thật chặt ngồi trong phòng cấp cứu, truyền xong hai chai nước, Thái Niểu cũng hạ sốt. Bác sĩ nói không cần nằm viện, ngày mai trở lại truyền nước là được. Ôm cô ra xe trở về, không dám đi quá nhanh, để cho cô ngủ tiếp. Ai ngờ, chuẩn bị về đến nhà lại bị cảnh sát giao thông chặn lại. Trương Cảnh Trí thò đầu ra nhìn, thì ra là cảnh sát giao thông ở chốt đang kiểm tra nồng độ cồn.
Cảnh sát giao thông chào theo điều lệnh một cái, “Mời anh xuất trình bằng lái.”
Trương Cảnh Trí đi ra ngoài vội vàng, lúc đó làm gì có tâm trí mang theo bằng lái, trong ví tiền ngoại trừ chi phiếu thì chỉ có chứng minh thư. Xuống xe, nói: “Đồng chí, người nhà của tôi bị sốt, vội đi bệnh viện nên quên mang theo.” Nói xong đem chứng minh thư đưa tới.
Cảnh sát giao thông hướng trong xe liếc nhìn một cái, thấy Thái Niểu đang cuộn mình co ro ngủ, biết anh không có nói sai, trực tiếp dùng thân phận của anh ta chứng nhận mã số kiểm tra một chút, xác định xong, lễ phép đem chứng minh thư trả lại cho anh, cúi đầu nhìn qua giày anh một cái, dặn dò: “Lần sau vội mấy cũng phải chú ý an toàn giao thông, lần sau không được đi dép lê lái xe.” Nói xong, liền lên chiếc xe kiểm tra rời đi.
Trương Cảnh Trí cúi đầu nhìn đôi dép màu xanh trên chân mình, khẽ ngượng ngùng, may là không bị nhận ra, nếu như bị nhận ra, nhất định trở thành trò cười.