Rốt lại, hẳn rằng người thợ máy Giuseppe Coppola không phải là nhà luật sư Coppelius. Tôi có dự một lớp giảng tại nhà một giáo sư vật lý vừa mới đến trong thành phố, nguồn gốc là người Ý và mang tên của nhà vạn vật học nổi danh Spalazani. Giáo sư ấy quen biết Coppola từ lâu. Thêm nữa, rất dễ dàng để nhận ra rằng Coppola không phải là người Đức chính cống qua giọng nói của hắn, còn Coppelius là dòng máu Đức Quốc trăm phần trăm mặc dù hắn ta không có tính chất Đức lắm. Tuy nhiên, tôi không được hoàn toàn yên tâm. Hai bạn xem, luôn luôn tôi là một kẻ mơ mộng tối tăm nhưng tôi không thể thoát được cảm tưởng do Coppola và gương mặt dị quái của y gây ra nơi tôi. Tôi rất sung sướng được biết y đã đi xa thành phố, theo như lời giáo sư Spalanzani bảo. Giáo sư này là một nhân vật lạ lùng, một con người tròn trĩnh, đôi má đầy, cái mũi nhọn và đôi mắt sắc sảo. Anh có thể hình dung được con ngươi ấy qua bức hình của Cagliostro hơn là tôi mô tả ở đây, bức hình do Chodowiecki vẽ. Đó là Spalanzani. Vừa rồi, khi bước vào nhà ông ta, tôi nhận thấy tấm màn, thường phủ lên tấm cửa kính, được vén lên chút ít. Chính tôi cũng không biết rằng tôi đang nhìn qua một tấm kính. Một thiếu nữ, thân hình đầy đặn, trang phục rất sang trọng, ngồi trong phòng, trước một cái bàn nhỏ, đôi bàn tay xếp lại và chống lên bàn. Người thiếu nữ ngồi đối diện với khung của sổ và tôi có thể ngắm trực tiếp gương mặt tuyệt mỹ của nàng. Hình như nàng không nhìn thấy tôi và nói chung, đôi mắt nàng ngó thẳng, tôi có thể nói rằng đôi mắt ấy thiếu hẳn nguồn nhân tuyến, giống như nàng đang ngủ mà để đôi mắt mở ra vậy. Tôi cảm tháy khó chịu và vội vàng tuột ngay xuống mái hiên dưới phòng. Sau đó, tôi được biết rằng người thiếu nữ mà tôi nom thấy là con gái của Spalanzani, tên là Olympia, bị ông ta nhốt vào khuê phòng kỹ lưỡng đến mức không có ai có thể tới gần nàng được. Điều này chắc có che đậy một sự bí mật nào đây và Olympia chắc đã mắc phải một khuyết điểm gì trầm trọng.
Nhưng, tại sao tôi lại kể với anh những sự việc này? Tôi có thể gặp anh nói chuyện trực tiếp có phải hơn không? Trong mười lăm hôm nữa, tôi sẽ được gần các bạn. Tôi phải được nhìn lại em Clara của tôi. Lúc bấy giờ, những cảm tưởng đã xâm chiếm tôi (xin thú nhận ra như vậy) từ lúc đọc bức thư buồn bã và rất hợp lý của Clara, sẽ dần dần biến tan và vì thế, hôm nay tôi không viết cho nàng.
Tạm biệt.