- Chà, biệt thự Nam Hồ quả là đẹp, nhưng giá tiền không rẻ chút nào. Hàn Đông vui vẻ nói, trong lòng dấy lên nỗi lo lắng. Ngôi nhà mình mua tặng Kiều San San cũng ở khu này, nếu Lữ Nhạc cũng mua nhà ở đây, xem ra sẽ nảy sinh chuyện gì đó. Phải nói qua cho San San biết, tránh sau này quan hệ hai người có rắc rối. Lữ Nhạc cười ha hả: - Đắt một chút cũng không sao, chỉ cần sống thoải mái là được. Ngày mai em sẽ đưa hai cô Hà Phi tới. Cho dù Lữ Nhạc muốn đưa hai người họ vào quân khu Ninh Hải, nhưng thực tế hai cô gái đó vẫn có quyền tự do đi lại. Chẳng qua trực thuộc chi nhánh của Lữ Nhạc, nên Lữ Nhạc có bất kỳ việc tư gì, họ phải gác công việc dang dở để giúp cấp trên của mình đã. Về mặt này, cũng có chút vượt giới hạn. Nhưng ai bảo Phó Chủ tịch quân ủy đích thân gọi điện đến ban số 2 Bộ tổng tham mưu quan tâm chứ. Vì vậy lãnh đạo Ban 2 tự nhiên biết phải sắp xếp thỏa đáng, đặt thêm một phòng làm việc chuyên môn. Quả là việc có tiền cũng không thể mua nổi rồi. Chiều hôm sau, Lữ Nhạc cùng hai cô gái đến xem nhà. Hàn Đông duyệt hồ sơ trong phòng, nhìn đồng hồ đã quá 9 giờ, quyết định đến quận Tân Giang xem thử. Thời gian này Tân Giang đang triển khai công tác thí điểm khoanh vùng nông thôn mới, hắn cũng muốn đi thực tế một lần. Tân Giang nằm ở phía bắc của quận Thự Quang, dân số đông đúc, người làm nông chủ yếu tập trung tại phía Bắc và quận Hải Uy. Xét về mặt tổng thể được liệt vào khu kinh tế của Ninh Hải. 6 quận, 3 xã, 2 huyện của Ninh Hải, trong đó có Thự Quang, Tân giang, Đông Giang là vùng trung tâm kinh tế phát triển. Và Tân Giang là khu có kinh tế tài chính mạnh nhất. Đây cũng là lý do Hàn Đông chọn đây làm khu thí điểm. Đương nhiên, ngoài ra còn một nguyên nhân, chính là hắn cho rằng Chủ Tịch Tân Giang Lý Quốc Sinh là người nhiệt tình, có tư tưởng cán bộ. Đem chuyện này giao cho anh ta, hắn mới có thể yên tâm. Hàn Đông bảo Vương Lập Bình gọi xuống văn phòng, điều một chiếc Jetta. Sau đó hai người cùng đi xuống, tài xế Lưu Thiết Quân đợi sẵn, lái xe về hướng quận Tân Giang. Từ Thự Quang đến Tân Giang đường xá thông suốt, đi xe chỉ cần hai mươi phút là tới. Nhưng vì xe hôm nay có chút vấn đề nên tài xế lái hơi chậm. Với cương vị là một lái xe, tài xế Lưu đã làm tròn bổn phận, chính là lái xe cẩn thận, đảm bảo an tòan cho các vị lãnh đạo. Chiếc Jetta đi ung dung trên con đường rộng thênh thang. Thỉnh thoảng bên cạnh lại có xe nhanh chóng vượt qua. Nửa tiếng sau, Hàn Đông đã đến Tân Giang. Xe đi thêm hai mươi phút nữa về hướng Bắc là trấn Miếu Câu. Nơi đây chính là nơi Lý Quốc Sinh dùng làm khu thí điểm nông nghiệp. Trước đây, Lý Quốc Sinh đã từng nhiều lần báo cáo công tác chuẩn bị thí điểm. Vì thế, Hàn Đông cơ bản hiểu rõ tình hình của thị trấn này. Trấn Miếu Câu tổng cộng có 11 thôn, 1 hội đồng dân cư, với hơn 42 nghìn nguời. Trong đó dân làm nông có 39 nghìn người. Diện tích gieo trồng của tòan trấn đạt hơn 40 nghìn mẫu, đất rừng 190 nghìn mẫu. Điều kiện tự nhiên ở đây khá thấp, mức độ kinh tế vẫn chưa được ổn, cơ cấu bình quân thu nhập đầu người của trấn gần như xếp sau cùng. Lấy nơi đây làm nơi thí điểm, có thể dựa vào sự thay đổi ở đây để hiểu rõ việc kiến thiết nông thôn đạt hiệu quả như thế nào. Con đường từ trấn đi ra bằng phẳng, xuyên suốt. Đường ở trấn được bố trí hai bên dọc đường quốc lộ. Nhà ở khá cũ kỹ, vẫn còn một vài nơi lợp ngói. Hàn Đông và Vương Lập Bình đi trên đường, đôi khi nhìn thấy một vài biểu ngữ tuyên truyền về kiến thiết nông thôn mới. Không lâu sau, tới cửa Ủy ban, thấy một tấm bảng lớn, nội dung chủ yếu là mục tiêu kiến thiết, tổng thể quy hoạch và bố trí. “Xem ra Lý Quốc Sinh chuẩn bị khá tốt đấy chứ” Hàn Đông nghĩ thầm. Phải công khai công tác của Chính quyền trước đã, đây cũng có thể phát huy tác dụng giám sát, đốc thúc nhân dân. Hàn Đông không bước vào Ủy ban, đóan chừng vào trong cũng không xem được gì nên nhờ tài xế Lưu lái xe đi trực tiếp xem xét tình hình ở các vùng lân cận. Kiến thiết nông thôn mới, ngoại trừ vai trò chủ đạo của Chính phủ, việc các tầng lớp nhân dân tham gia nhiệt tình cũng là vấn đề rất quan trọng. Theo Hàn Đông nghĩ, kiến thiết nông thôn mới ngoài vấn đề phải giải quyết tình hình kinh tế, còn phải tổ chức tốt về mặt căn bản của nông thôn hiện nay. Lại nói, công tác tổ chức cơ bản nông thôn vẫn còn chưa tốt, cái gọi là cán bộ, chưa thể hiện được thành tích đáng tầm. Nhiều người vẫn còn kiêm nhiệm những công tác khác, tâm trí ắt không mấy quan tâm làm thế nào để phát triển kinh tế địa phương. Xe mới chạy ra đầu thị trấn, phía trước có một đám người chen lấn tắc đường, Lưu Thiết Quân đành phải chạy chậm lại. - Phía trước hình như có đánh nhau Vương Lập Bình ngồi ở ghế phụ quay đầu lại nói. Hàn Đông gật đầu, không nói gì. Dù sao xuống cơ sở, mọi tình huống gì cũng có thể phát sinh, dân tình tranh cãi dẫn đến ẩu đả cũng thường thấy. Ở cấp bậc của Hàn Đông, không thể đem sức lực quản lý những việc bề nổi như vậy. Đương nhiên rồi. Nếu một nơi hay xảy ra tranh chấp đánh nhau, trị an không tốt, cũng có thể chứng minh cơ quan hành chính công tác như thế nào. - Đi tìm Chủ tịch thị trấn đi… - Đi… Phía trước ầm ĩ một vùng. Hàn Đông nhìn qua, đa số đều là dân chúng bình thường, qua cách ăn mặc đều là nông dân, cũng không biết nguyên cớ gì mà ai cũng tức giận. - Lập Bình đi xuống xem sao Hàn Đông nói. - Vâng Vương Lập Bình nói xong liền mở cửa xe bước xuống, đến gần một chú, nói chuyện một hồi. Hàn Đông rút thuốc, hút một hơi, khẽ cau mày. Có lẽ sự tình không chỉ là tranh cãi đơn giản giữa một đám đông. Hàn Đông bất giác thở dài, thầm nghĩ công tác cơ sở đúng là cần phải tăng cường. Bất chợt phía trước có tếng huyên náo, thậm chí có người kêu gào. Hàn Đông ngẩng lên, không khỏi ngây người. Trong đám người, mười tên đầu gấu trong tay cầm gậy gộc, đang đánh tới tấp vào dân, một phụ nữ bị đánh tới nỗi trên mặt đẫm máu tươi. Bên cạnh có một đứa bé gái muốn đỡ cô, bị một tên đạp một cái ngã sóng xoài. Hàn Đông lập tức phẫn nộ. Mấy tên kia đúng là hạng thổ phỉ. Đây còn thiên hạ của đảng sao?