- Nhìn gì mà nhìn Tạ Nguyên Bình tức giận vỗ vào sau đầu Tạ Kiên một cái. Vừa nãy ông nhìn theo ánh mắt của Tạ Kiên, liền nhìn thấy người phụ nữ xinh đẹp vô cùng ở phía trước, cho dù với tuổi tác và sự lịch lãm của ông, trong lòng cũng không kìm được giật mình, cũng khó trách đứa con trai Tạ Kiên lại có bộ dạng như vậy. Tạ Nguyên Bình đương nhiên hiểu rõ con trai mình, biết tên tiểu tử này vừa nhìn thấy gái đẹp liền đi không nổi nữa rồi. Chỉ là nếu cứ tiếp tục như vậy, sớm muộn gì có cũng sẽ có ngày xảy ra chuyện, cứ nghĩ đến lại khiến ông cảm thấy đau đầu. Sau đầu Tạ Kiên bị vỗ một cái, lúc này mới tỉnh lại, bất đắc dĩ nhìn cha một cái, cuối đầu xuống đi theo cha bước vào cửa thang máy phía trước. Song đầu của y hơi nghiêng một chút, đôi mắt cũng cố gắng nhìn chéo sang, ánh mắt nhìn hết cỡ về phía bóng dáng của Lữ Nhạc, dường như anh ta là một miếng sắt vụn, còn Lữ Nhạc là một cục nam châm tràn đầy sức hút mạnh mẽ, có sức hút không thể kháng cự đối với y, giống như cả trái tim không thể tự chủ mà bay về phía đó. “Nơi này cách nhà khách Ủy ban nhân dân thành phố không xa. Chắc chắn họ sống ở gần đây, như vậy dễ xử lý rồi. Đến lúc đó muốn tìm họ cũng không phải là chuyện khó.” Tạ Kiên vui mừng nghĩ thầm. Chỉ cần có thể tìm được chỗ ở của họ, vậy thì dựa vào thủ đoạn của mình, nhất định có thể đem cô ấy đến tay mình Lữ Nhạc mới đến thành phố Ninh Hải, Hàn Đông liền dẫn cô đến khách sạn Ninh Hải ăn cơm, cũng coi như là đón tiếp. Hàn Đông một tay ôm Hàn Vũ, một tay nắm lấy Lữ Nhạc, đến tầng ba nhà ăn, tìm một vị trí gần cửa sổ rồi ngồi xuống. Từ chỗ họ ngồi, có thể quan sát được khung cảnh ở bên ngoài. Màn đêm buông xuống, đèn đường ở hai bên đường sáng lên. Những cửa hàng, khách sạn, quán trà, biển quảng cáo của khách sạn cũng lần lượt sáng dần lên. Cả thành phố dần bước vào màn đên rực rỡ sắc màu. Đối với cư dân thành phố mà nói, ban ngày là lúc làm việc, dốc sức làm, chỉ đến ban đêm mới có thể thư giản một chút, buổi tối mới là lúc tự do của họ. - Ninh Hải thật đẹp. Lữ Nhạc nũng nịu cảm thán nói. Hàn Đông cười nói: - Đúng vậy, cơ sở thành phố của thành phố Hải Ninh khá tốt. Dù sao chỗ phía Đông, lại là thành phố cấp phó tỉnh, so với rất nhiều thành phố ở nước ta phát triển tốt hơn rất nhiều. Đó cũng là chuyện rất bình thường, song sự phát triển của một thành phố, ngoại trừ việc xây dựng thành phố ra, điều quan trọng hơn là, cuộc sống của người dân ở đây thế nào, không thể chỉ nhìn qua sự phồn hoa ở bên ngoài... Lữ Nhạc hạ giọng nói: - Từ từ sẽ đến, một thành phố muốn phát triển tốt, cũng không phải là chuyện ngày một ngày hai, hay là sự nỗ lực của một người mà có thể hoàn thành được. Hàn Đông cười cười nói: - Đúng vậy, chuyện này chỉ có thể làm từng bước một, không thể gấp được. Hiện tại Hàn Đông đã nắm vững được tình hình của thành phố Ninh Hải. Tiếp theo đó, về cơ bản có thể dựa vào kế hoạch của bản thân, bắt đầu thúc đẩy sự phát triển toàn diện của thành phố Ninh Hải. Từ cơ sở kinh tế đến kiến trúc thượng tầng, từ đội ngũ sơ sở đến xây dựng chế độ. Hàn Đông chuẩn bị tiến hành sửa đổi toàn diện thành phố Ninh Hải. Thành phố Ninh Hai là thành phố cấp phó tỉnh, đối với những thành phố tương đương khác mà nói, có được quyền tự chủ rất lớn, điều này cũng là để Hàn Đông dùng năng lực của mình để đặt nền móng. - Yaaaa... Hàn Vũ ở trong lòng Hàn Đông lúc này lại không vui, liền vung vẩy, đôi tay nhỏ mũm mĩm, cố gắng ngẩng đầu lên nhìn mặt của Hàn Đông, khóe miệng còn dính nước miếng lóng lánh. Hàn Vũ vốn rất ngoan ngoãn trong lòng của Hàn Đông, đặt đầu của nó dựa vào ngực của Hàn Đông, bộ dạng ngủ gà ngủ gật, đoán là vì Hàn Đông và Lữ Nhạc đang nói chuyện ở đó, nhất thời không để ý đến nó, nên nó liền không vui. Chẳng qua thằng nhóc này còn quá nhỏ, cho dù có ý kiến, cũng không thể biểu đạt một cách bình thường, đành phải vung tay cùng với phát ra âm thanh yya ya để thể hiện sự kháng nghị. - Ha ha, tiểu bảo bối không vui rồi. Hàn Đông cười nói, cúi đầu xuống hôn vào trán Hàn Vũ một cái, Hàn Vũ lập tức im lặng, đôi mắt đảo vài lần, hai bàn tay mũm mĩm nắm lấy một tay của Hàn Đông, dùng lực nắm lấy ngón tay cái, giãy dụy cái mông nhỏ xíu, điều chỉnh lại tư thế một chút, ót dựa vào ngực của Hàn Đông, một vẻ mặt hạnh phúc. Hàn Đông cúi đầu nhìn dáng vẻ của Hàn Vũ, trong lòng cảm thấy ấm áp, đồng thời cũng có chút xúc động. Hàn Vũ tuy nhỏ nhưng cũng biết bản thân không ở bên cạnh nó, vì vậy bây giờ vừa nhìn thấy mình, liền bám lấy mình như vậy, xem ra sau này phải chú ý một chút, không thể để lại trong lòng Hàn Vũ một ảnh hưởng không tốt nào. Lữ Nhạc nhìn Hàn Đông đùa Hàn Vũ, vẻ mặt nở nụ cười tràn đầy hạnh phúc, âm thầm nhìn hai cha con đang cười ha ha ở đó, trong lòng tràn đầy ánh sáng, vui vẻ. Không lâu sau, nhân viên phục vụ đem đồ ăn lên. Hàn Đông ôm Hàn Vũ, cho bé ăn chút cháo loãng, Hàn Vũ vui vẻ đến hoa chân múa tay, khiến cho Hàn Đông lo sẽ khiến cậu bị sặc. Ăn cơm xong, Hàn Đông ôm Hàn Vũ, cả ba người dọc theo con phố quay về Tùng Viên. Ở đây cách Tùng Viên không phải rất xa, lúc trước khi ra khỏi cửa, Hàn Đông vốn muốn lái xe đến, song Lữ Nhạc lại nói đúng lúc có thể nhìn thành phố Ninh Hải, bởi vậy không lái xe nữa, mà chuyển sang đi bộ. Hai nữ binh mà Lữ Nhạc mang đến thì ở trong Tùng Viên. Hai người họ đi theo Lữ Nhạc đến đây lần này, cũng không lập tức trở về Yến Kinh, mà là chuẩn bị vào quân khu thành phố Ninh Hải, ở thành phố Ninh Hải phụ trách xây dựng thông tin hóa, đây cũng tương tương một tổ ba người. Đương nhiên rồi, đội trưởng đại đội đội thông tin Ban 2 – Bộ tổng tham mưu có thể có được đãi ngỗ như vậy, chỉ sợ cũng sẽ chỉ có Lữ Nhạc này thôi. Buổi tối, mẹ của Lữ Nhạc Chu Huệ Dung gọi điện đến, chủ yếu là dặn dò Hàn Đông và Lữ Nhạc, nhất định phải chăm sóc tốt Hàn Vũ, đối với đứa cháu ngoại này, Chu Huệ Dung hết mực thương yêu, nếu không phải suy nghĩ đến việc Hàn Vũ không thể ở được bên cạnh cha thường xuyên, Chu Huệ Dung cũng sẽ không dễ dàng đồng ý cho Lữ Nhạc mang Hàn Vũ đi Ninh Hải. Mẹ của Hàn Đông Dư Ngọc Trân cũng đặc biệt gọi điện thoại đến, muốn Hàn Đông chăm sóc tốt cho Lữ Nhạc và Hàn Vũ. Hàn Đông có thể cảm nhận được nỗi lòng của hai vị trưởng bối, đương nhiên là sẽ chăm sóc thật tốt hai mẹ con Lữ Nhạc và Hàn Vũ. Ngày hôm sau, Lữ Nhạc chủ yếu ở nhà nghỉ ngơi, dựa vào kế hoạch của cô, chuẩn bị nghỉ ngơi một tuần trước, trong một tuần này định ra công việc, đồng thời nếu có được nơi ở thích hợp thì phải mua một căn. Dù sao sống ở trong nhà khách, một chút cảm giác là nhà cũng không có, Hàn Đông đương nhiên dựa theo suy nghĩ của Lữ Nhạc, chỉ cần cô vui là được rồi. Lúc trưa quay về Tùng Viên ăn cơm, Lữ Nhạc lấy ra một tờ báo vui mừng nói với Hàn Đông: - Anh nhìn xem căn nhà này thế nào, chiều nay em chuẩn bị được chứ? - Ốc đảo Venice... biệt thự Nam Hồ... Hàn Đông vừa nhìn, không khỏi nhảy dựng trong lòng. Căn phòng ở mục quảng cáo, không chỉ là biệt thự của Nam Hồ, hơn nữa không ngờ còn kế bên căn mà mình và Kiều San San mua.