Người Cầm Quyền

Chương 917: Đáng tiếc

Lữ Nhạc muốn dẫn con đến thành phố Ninh Hải, điều này làm cho Hàn Đông rất vui. Dù sao thì cả nhà thường xuyên sống ở hai nơi như vậy cũng không tốt, huống hồ Hàn Đông là cha, cũng hi vọng có thể nhìn thấy con cái lớn lên bên cạnh mình, đó chính là mong muốn của bất cứ một người cha nào. - Em muốn đi đến đơn vị nào thì em cứ chọn, chỉ cần em thích là được. Hàn Đông cười, nói. Trên thực tế, Lữ Nhạc là Đại đội trưởng của Đại đội chiến lược thông tin Ban 2 Bộ Tổng tham mưu, thời gian làm việc của cô ấy rất linh hoạt. Đây cũng chính là một đặc điểm của người làm công tác kỹ thuật tin tức, huống hồ với thân phận của Lữ Nhạc, cho dù cô giữ một chức phận nhưng cả ngày không đi làm, cũng chẳng có ai nói cô cả. Cha của Lữ Nhạc - Lữ Quốc Trung là Phó Chủ tịch Quân ủy, chủ trì công việc thường ngày của Quân ủy, cho nên dù làm ở bộ phận nào thì Lữ Nhạc đều có thể tùy ý. - Ừ, đến lúc đó hãy nói về công việc của em, chờ em tới đó rồi sẽ đi mua một căn nhà. Lữ Nhạc bắt đầu khao khát cuộc sống sau khi đến Ninh Hải, - Phải trang trí cho ấm áp một chút, chờ em chuẩn bị xong hết rồi mới đi làm. Hàn Đông cười cười, có lẽ người phụ nữ một khi trở thành mẹ thì sẽ coi trọng cảm giác của gia đình hơn. Trở về văn phòng, Hàn Đông và Lữ Nhạc nói chuyện một hồi rồi mới cúp máy. Ngồi được một lúc, Vương Lập Bình bước vào nói rằng Tống Kiến Quốc đã đến. - Mời Phó chủ tịch thành phố Tống vào. Hàn Đông nói, lập tức đứng đón ở cửa. Ngoài cửa, Tống Kiến Quốc nở nụ cười khi thấy Hàn Đông ra cửa đón mình, càng cười tươi hơn, bước nhanh về phía trước, không đợi Hàn Đông bước ra ngoài cửa đón, sau đó bắt tay với Hàn Đông. - Chủ tịch thành phố... Tống Kiến Quốc bắt tay Hàn Đông, không mạnh cũng không yếu. - Mời Phó chủ tịch Kiến Quốc vào trong. Hàn Đông cười, nói. Hắn cảm giác được cùng với việc Lam Nghiệp bị bẽ mặt trên Hội nghị thường vụ, tâm trạng của Tống Kiến Quốc dường như cũng có chút thay đổi. Như vậy sẽ giúp ích rất nhiều cho việc củng cố quan hệ hợp tác của hai bên. - Thưa Chủ tịch, Hội nghị thường vụ hôm nay rất thành công. Sau khi ngồi xuống, Tống Kiến Quốc có chút cảm thán. Hội nghị thường vụ lần này, Tống Kiến Quốc đã sắp xếp mấy người của ông ta ngồi vào các vị trí quan trọng, tâm trạng rất vui, thậm chí trước kia khi cùng làm việc với Trương Hồng Quang, ông ta cũng chưa bao giờ có được nhiều ưu thế như vậy. Đương nhiên Tống Kiến Quốc cũng hiểu được lần này bản thân sở dĩ có được nhiều ưu thế như vậy chủ yếu do Hàn Đông muốn củng cố tâm trạng của mình, mới có thể nhường lại không ít những lợi ích, tuy nhiên dù thế nào đi chăng nữa thì lợi ích là thứ có thật, tâm tình của ông ta sao có thể không tốt. Huống hồ, ông ta đã chọn hợp tác với Hàn Đông, đó cũng là chuyện không còn cách nào khác, dù sao phân tích thế nào thì hợp tác với Hàn Đông sẽ tốt hơn nhiều so với hợp tác cùng Lam Nghiệp. Ông ta cũng tin Hàn Đông hiểu được điểm này, cho nên nếu Hàn Đông không cho ông ta nhiều lợi ích như vậy thì ông ta cũng không cần suy nghĩ nhiều. Còn hiện tại thái độ của ông ta đối với sự rộng lượng của Hàn Đông đã có những bước chuyển biến mới. - Quả nhiên Hàn Đông là người làm chuyện lớn, sẽ không tính toán chi li một số chuyện nhỏ nhặt, cầm lên được thì sẽ đặt xuống được, vậy thì mới có thể khiến nhiều người nghe theo. Tống Kiến Quốc thầm nghĩ. Hàn Đông nói: - Hội nghị thường vụ lần này, mọi người đều cảm thấy rất thoải mái, quả thật đã thể hiện được tinh thần và tác phong của lãnh đạo dân chủ, sau này phải tiếp tục duy trì, như vậy mới có thể thúc đẩy sự phát triển ở thành phố Ninh Hải. Tống Kiến Quốc gật đầu, nói: - Đúng đó, tôi tin dưới sự cố gắng của mọi người, thành phố Ninh Hải nhất định sẽ không ngừng phát triển. Ông ta dừng lại một chút, rồi chuyển qua việc khác, nói: - Thưa Chủ tịch Hàn, nhân sự được đề cập đến trong Hội nghị thường vụ lần này có người của Đảng ủy, cũng có người của bên chính phủ, có cán bộ cấp Phó giám đốc sở, cấp Cục trưởng, cán bộ cấp Cục phó. Cán bộ cấp Phó giám đốc sở vẫn phải trải qua phúc đáp của Tỉnh ủy mới có thể chính thức bổ nhiệm, những cán bộ khác, người của Đảng ủy có thể chờ thành phố làm đủ trình tự là được, còn cán bộ của bên chính phủ vẫn phải trải qua sự bổ nhiệm, miễn nhiệm của Hội nghị thường vụ của Hội đồng nhân dân, mới có thể thực hiện được, cho nên trong thời gian này chúng ta sẽ rất bận rộn! Hàn Đông cười, hắn hiểu ý của Tống Kiến Quốc, là lo lắng bị Hội đồng nhân dân phá rối, dù sao lần trước bên Hội đồng nhân dân xảy ra một vài chuyện. Nhưng tình hình lần này không giống như vậy, Hội nghị thường vụ Thành ủy lần này thảo luận quyết định nhân sự nhiều như vậy, có thể nói đây là lần thay đổi nhân sự lớn nhất trong những năm gần đây, nếu phía Hội đồng nhân dân vẫn cản trở bên trong thì Hàn Đông cũng không phải dễ chọc vào. Hơn nữa Hàn Đông tin cứ coi như Tạ Minh Huy muốn giúp đỡ Lam Nghiệp, thì cũng chỉ có thể làm chút chút chuyện nhỏ, không thể làm rõ ràng được. Có một số việc chỉ lần một lần hai, nhưng không thể năm lần bảy lượt được. Hàn Đông bình thản an ủi nỗi lo âu của Tống Kiến Quốc. Tất nhiên hắn cũng hiểu rõ Tống Kiến Quốc như vậy thật ra cũng là thể hiện sự quan tâm, cũng muốn mượn cơ hội này để giao lưu. Những ngày tiếp theo, Hàn Đông tự mình đi điều chỉnh ở các ban ngành, tìm các lãnh đạo, nhân viên ở các ban ngành để nói chuyện, tìm hiểu tình hình, giải quyết vấn đề, đồng thời cũng là thống nhất tư tưởng, nâng cao năng suất làm việc. Bây giờ mọi người trên dưới thành phố Ninh Hải đều biết cục diện của Thành ủy, cũng đã biết Hàn Đông đã nắm trong tay Hội nghị thường vụ Thành ủy, cho nên rất nhiều người ban đầu tỏ thái độ khinh thường đối với vị Chủ tịch thành phố trẻ mang tên Hàn Đông này, hiện tại một chút cũng không dám sơ ý, đối diện với Hàn Đông phải hết sức cẩn thận, sợ sẽ làm cho Hàn Đông không vui. 11 giờ trưa thứ sáu, Hàn Đông lái xe đến sân bay Ninh Hải. Đợi chừng mười phút, máy bay từ Yến Kinh đến Ninh Hải đã từ từ hạ cánh, rất nhanh sau đó nhìn thấy Lữ Nhạc bước ra, ôm Tiểu Vũ trong lòng, khuôn mặt thành tú, đi giữa đám đông khiến mọi người hết sức chú ý. Phía sau Lữ Nhạc là hai cô gái có thân hình rắn rỏi, mỗi người kéo một va ly hành lý, tuy bọn họ mặc đồ bình thường nhưng vừa nhìn Hàn Đông đã biết hai người này là lính mà Lữ Nhạc thu nhận. - Cha... Hàn Vũ nhìn thấy Hàn Đông, âm thanh yếu ớt từ miệng phát ra. Lòng Hàn Đông lập tức run lên, tràn đầy cảm giác ấm áp. Bước nhanh về phía trước, một tay ôm lấy Tiểu Vũ, hôn một cái vào khuôn mặt mịn màng của cậu bé, đồng thời tay kia kéo Lữ Nhạc vào lòng. Trên mặt hai cô gái đi theo Lữ Nhạc lộ ra nụ cười thản nhiên, nhìn đi chỗ khác. - Chúng ta đi thôi nào. Lữ Nhạc dịu dàng nói, khuôn mặt đỏ hồng, cô vẫn có chút chưa quen với việc thân mật với Hàn Đông trước nhiều người như vậy. - Đi nào, chúng ta về nhà. Hàn Đông cười nói, một tay ôm Tiểu Vũ, tay còn lại nắm lấy tay của Lữ Nhạc đi về phía chiếc xe. - Thật là đẹp! Lúc này cách chỗ đó không xa, một người đàn ông nhìn chằm chằm vào Lữ Nhạc đang nắm tay Hàn Đông bằng ánh mắt sáng quắc, y chính là Tạ thiếu gia của Tập đoàn Viễn Đại, giờ phút này y thèm chảy nhỏ dãi trong miệng, trong lòng thầm nghĩ: - Đáng tiếc, nếu được một đêm với hàng như vậy, ha ha…