Phòng họp hết sức im lặng, giống như là nếu một chiếc kim rơi xuống đất thì mọi người đều có thể nghe thấy âm thanh của nó. Sắc mặt của Lam Nghiệp hết sức khó coi, cặp lâu mày nhíu chặt vào nhau, giữa ấn đường trước trán hình thành hình chữ Xuyên(3 gạch dọc gần song song với nhau). Thái độ của Tiếu Thắng Anh quả thực giống như sấm sét giữa trời quang, khiến những giả thiết tưởng tượng của lão lúc trước đều vỡ vụn. Cục diện bây giờ quá rõ ràng, Tiếu Thắng Anh đã đứng về phía Hàn Đông. Còn thái độ của Phó chủ tịch thường trực thành phố Tống Kiến Quốc cũng khá rõ rồi, xem chừng cũng sẽ liên kết với Hàn Đông. Nói cách khác, hiện tại Hàn Đông đang nắm giữ bảy phiếu Ủy viên thường vụ, hoàn toàn kiểm soát Hội nghị thường vụ. Hàn Đông đến thành phố Ninh Hải được bao lâu đâu mà đã có thế lực lớn như vậy, bỗng chốc nắm trong tay đại cục của Thành ủy, làm sao mà không khiến cho Lam Nghiệp cảm thấy bực bội được. Bực bội hơn chính là Lam Nghiệp vừa mới thông qua Tỉnh ủy điều chỉnh bộ máy thành phố Ninh Hải, bây giờ chưa được hưởng niềm vui chiến thắng, đã bị hiện thực vô tình cảnh tỉnh. Lúc này thậm chí Lam Nghiệp không dám nhìn vẻ mặt của các Ủy viên thường vụ khác. Trong lòng lão có chút đau buồn, bản thân công tác cực khổ nhiều năm như vậy ở thành phố Ninh Hải, kinh doanh nhiều năm như vậy, nhưng không chống lại được tên Hàn Đông mới chỉ làm có vài tháng. Chu Tân nhìn Lam Nghiệp, lập tức cúi đầu nhìn cây bút ký tên trong tay mình, cảm thấy chán nản, đồng thời cũng cảm nhận được nỗi đau của Lam Nghiệp, gặp phải một Chủ tịch thành phố có thế lực mạnh như Hàn Đông, những ngày tháng của Bí thư Thành ủy Lam Nghiệp này quả thật buồn tẻ mà, Hàn Đông đến chưa được bao lâu mà đã từng bước ép sát, khiến cho Lam Nghiệp nhiều lần phải chịu thiệt thòi, bây giờ lại còn nắm trong tay Hội nghị thường vụ, sau này ai sẽ nghe lời Lam Nghiệp nữa đây. - Tình hình của Hội nghị thường vụ nhất định sẽ truyền ra rất nhanh, đến lúc đó người từ trên xuống dưới của thành phố khẳng định là đa số đều muốn dựa vào Hàn Đông. Dù sao lai lịch của Hàn Đông vốn rất dữ dằn, bây giờ lại nắm trong tay đại cục của thành phố Ninh Hải, mấy tên kia như mấy con ruồi con bọ ngửi thấy mùi hôi liền nhào đến. Chu Tân nghĩ thầm, ngẩng đầu nhìn Hàn Đông, chỉ thấy Hàn Đông vẫn ung dung ngồi ở đằng kia, trên khuôn mặt hiện lên nụ cười thản nhiên như cũ, vẻ mặt chẳng thay đổi mấy so với lúc trước. Tuy nhiên hiện tại Chu Tân cảm thấy nụ cười kia của Hàn Đông, thực sự đã lộ ra nội tâm Hàn Đông tự tin về chính mình, bằng không thì khi mới đến thành phố Ninh Hải, đối diện với sự chèn ép từ thế lực mạnh như Lam Nghiệp, nụ cười của Hàn Đông trước giờ chưa bao giờ thiếu cả. - Tên này, tuổi đời không lớn, lòng dạ thâm trầm, thủ đoạn tuyệt vời, không hổ danh là con cháu của ông cụ Hàn. Thảo nào mấy năm nay hắn làm việc phát triển nhanh chóng đến vậy, dù là ở tầng lớp nào, trên cơ bản đều đã đạt được những thành tích khiến người ta phải chú ý, quả nhiên là không xứng với danh tiếng hiện hữu. Chu Tân cảm thán. - Sau này, thành phố Ninh Hải chính là thiên hạ của Hàn Đông rồi, vậy thì mình phải làm sao đây? Nếu cứ tiếp tục đứng về phía đối nghịch với Hàn Đông thì chỉ sợ không có kết quả gì tốt, nhưng nếu để mình về phe Hàn Đông, thì bên Lam Nghiệp cũng không thể chấp nhận được, cho dù thế nào thì Lam Nghiệp vẫn rất tốt với mình. Chu Tân cảm thấy thật khó xử, tình hình bây giờ rất rõ ràng, so sánh giữa Hàn Đông và Lam Nghiệp thì thấy hoàn cảnh của Hàn Đông hùng mạnh biết bao nhiêu, tiềm lực phát triển cũng rất lớn, hiện tại lại còn nắm giữ Hội nghị thường vụ Thành ủy thành phố Ninh Hải, đối với một người có lý trí thì chọn lựa thế nào là việc dễ nhìn ra luôn. Tuy nhiên Chu Tân vẫn rất biết ơn của Lam Nghiệp, từ tận đáy lòng mình, anh ta cũng thấy nếu bây giờ đứng về phía Hàn Đông thì thật sự có chút xấu hổ với Lam Nghiệp. Chính vì như vậy nên bây giờ trong lòng Chu Tân cảm thấy rất rối rắm. - Ừ, mọi người đều phát biểu ý kiến rồi, vậy thì chức Cục trưởng Cục quản lý đô thị sẽ giao cho Tiết Vệ Phong. Giọng nói của Lam Nghiệp ngập tràn niềm chua xót, tẻ nhạt, vọng lại giữa phòng họp. Cho dù trong lòng khó chịu bao nhiêu thì sự việc đã đến nước này rồi, Lam Nghiệp cũng chỉ có thể kiên trì tiếp tục cuộc họp. Cục diện tiếp theo của Hội nghị thường vụ cũng khá đơn giản. Người bên phía Hàn Đông đều phát biểu nhiệt tình, một phen Càn Khôn Đại Na Di, điều chỉnh hơn ba mươi cán bộ. Tất nhiên rồi, Hàn Đông cũng đã khống chế một chút, không để lợi ích chỉ giành cho toàn người bên phe mình nắm giữ. Ví dụ hai người mà Chu Tân đề cử đều đã được chọn. Ngoài ra ứng cử viên mà Trưởng ban Tuyên giáo Vương Đại Vĩ nói tới cũng đã được thông qua rồi. Hội nghị thường vụ lần này có thể nói là hoạt động lớn nhất của Hàn Đông tại thành phố Ninh Hải. Tuy trước đây có mấy lần khiến cho Lam Nghiệp rơi vào trạng thái bị động, nhưng từ trước tới nay chưa bao giờ có việc điều chỉnh nhân sự lớn như lần này. Sở dĩ Hàn Đông đành phải thực hiện việc điều chỉnh lớn thế này, trên thực tế Hàn Đông cũng có dự định của riêng mình. Một mặt quả thật nên điều chỉnh nhân sự, mặt khác là nhân cơ hội này để cũng cố thêm liên minh giữa hắn và Tống Kiến Quốc. Bởi vì Hội nghị thường vụ lần này nhất định sẽ làm đau lòng Lam Nghiệp, vậy thì khả năng hợp tác với Tống Kiến Quốc trong tương lai càng nhỏ hơn. Do cục diện nghiêng về một phía nên Hội nghị thường vụ lần này diễn ra khá nhanh, không tới hai tiếng đồng hồ, mà đã hoàn thành tất cả chương trình hội nghị. Hội nghị vừa kết thúc thì khuôn mặt của Lam Nghiệp trở nên tái mét mà rời khỏi phòng họp. Lúc bước ra ngoài, lão mạnh tay đập cửa, cánh cửa vang lên tiếng vang lớn, giống như lộ rõ tâm trạng lúc đó của Lam Nghiệp là vô cùng buồn bực. Hàn Đông và Chủ tịch Mặt trận Tổ quốc thành phố Trương Bân Nam song song đi ra ngoài, hai người vừa đi vừa nói chuyện về những thứ có liên quan đến việc xây dựng nông thôn. Trương Bân Nam cũng khá hiểu việc sắp xếp và các biện pháp nông nghiệp nông thôn của Hàn Đông, hơn nữa còn ủng hộ mạnh mẽ. - Điều mà nông thôn thiếu nhất lúc này chính là đầu tư vốn và đầu tư trí lực, trong hai điều này thì đầu tư trí lực quan trọng hơn, chỉ có mở mang tư tưởng, có phương hướng đúng đắn, vậy thì việc giải quyết vấn đề về vốn xem ra cũng dễ dàng hơn nhiều, ngược lại nếu chỉ đầu tư về vốn nhưng lại không có người thích hợp đi ứng dụng, vậy thì mọi người vẫn làm bừa như trước, không đạt được hiệu quả gì cả. Hàn Đông gật đầu, nói: - Đúng vậy, tôi cũng nghĩ thế, cho nên tôi muốn tiến lên một bước tăng cường kế hoạch sinh viên đại học đảm nhận chức vụ ở nông thông, việc này có thể nói là nhất cử lưỡng tiện, một mặt đối với sinh viên đại học mà nói thì đó là cơ hội rèn luyện và bồi dưỡng rất tốt, mặt khác, những sinh viên được giáo dục cao cấp, có kiến thức uyên thâm, lối suy nghĩ tích cực linh hoạt, có lẽ họ có thể đem lại sinh khí mới mẻ cho vùng nông thôn rộng lớn này, tất nhiên rồi, chỉ có như vậy vẫn chưa đủ, Thành ủy phải nhận thức được tầm quan trọng của các vấn đề nông thôn, hết sức chú ý việc này. Trương Bân Nam nói; - Có lẽ về mặt này, trước kia chúng ta vẫn làm chưa đủ, cho nên sau này phải cải tiến hơn nữa, Chủ tịch thành phố Hàn là người làm kinh tế giỏi, tôi tin rằng Chủ tịch nhất định có thể dẫn dắt mọi người, làm tốt công tác nông nghiệp nông thôn, tạo ra một nông thôn mới. Hàn Đông mỉm cười, nói: - Việc xây dựng nông thôn mới bây giờ vẫn chỉ là thí điểm, còn nhiều thứ cần phải tìm tòi hơn. Trương Bân Nam nói: - Chỉ cần chúng ta bắt đầu tìm kiếm, nỗ lực, thì cũng có một ngày sẽ tìm được hình thức phát triển thích hợp. Hai người đang trò chuyện với nhau thì điện thoại của Hàn Đông bỗng reo lên, lấy ra xem, là điện thoại của Lữ Nhạc. - Ngại quá, thưa Chủ tịch Trương, tôi đi nghe điện thoại. Hàn Đông cười, nói với Trương Bân Nam. - Chủ tịch Hàn làm việc đi, tôi sẽ không quấy rầy anh. Trương Bân Nam liền cáo từ. Hàn Đông vừa đi vừa nghe điện thoại. - Hàn Đông à, anh đang bận sao? Lữ Nhạc dịu dàng nói, trong giọng nói ngập tràn niềm vui. Tâm trạng của Hàn Đông cũng rất tốt, bèn nói: - Anh vừa mới họp xong, đang trở về văn phòng. - Ồ, các anh họp cũng không ít lần. Lữ Nhạc cảm thán, rồi nói tiếp: - Em đã chuẩn bị xong rồi, tuần sau sẽ đến Ninh Hải, tới lúc đó Tiểu Vũ sẽ đi với em, sau này cả nhà chúng ta có thể đoàn tụ, anh nói xem sau này em sẽ làm việc ở đơn vị nào?