Nghiêm Kiến Sơn khinh thường, nói: - Vậy thì sao, Hàn Đông muốn đè chết tên Vương Vĩnh Ninh giống như bóp chết một con kiến vậy, cứ cho là Tô Xán, cho dù sắp được thăng lên cấp Thứ trưởng nhưng gã không thể nào so sánh được với Hàn Đông. Trước tiên không nói tới việc Hàn Đông nhỏ tuổi hơn gã, thành tích đạt được nhiều hơn gã, dù nói Tô Xán được thăng chức Phó chủ tịch tỉnh rồi, dù là cấp Thứ trưởng, thì vị trí này cũng không dễ dàng mà ngồi được. Hơn nữa Tô Xán lại không đạt được nhiều thành tích giỏi giang lớn lao ở tỉnh Giang Bắc, bỗng chốc được cất nhắc vị trí Phó chủ tịch tỉnh, e là sẽ thu hút sự chú ý của nhiều người, điều này thật không có lợi cho gã. Chỉ sợ nhà họ Tô quá gấp gáp, nên mới làm như vậy. Hàn Đông không thể nén lại những cảm giác nhìn Nghiêm Kiến Sơn bằng cặp mắt khác, từ góc độ của Hàn Đông mà suy nghĩ thì Hàn Đông cũng cảm thấy nếu bây giờ Tô Xán trực tiếp leo lên chức Phó chủ tịch tỉnh thì không có lợi cho gã chút nào. Dù cho hắn ở cấp Thứ trưởng nhỏ hơn Tô Xán mấy tuổi, nhưng ít nhất trong mắt của mọi người, thì hắn chỉ là một Chủ tịch thành phố, trong lòng cảm thấy không quyền cao chức trọng bằng vị trí của một vị Phó chủ tịch tỉnh, nên sự chú ý nhận được chắc chắn sẽ ít hơn. Hơn nữa lần này Tô Xán ngang ngạnh leo lên chức Phó chủ tịch tỉnh, không chỉ khiến các thế lực lớn nhìn chằm chằm mà còn gây sự chú ý rất lớn của dân chúng, điều này sẽ khiến gã chịu áp lực càng lớn hơn. - Nếu tiếp nhận vị trí này thì chắc gã phải có niềm tin. Hàn Đông thản nhiên nói. Trong lúc trò chuyện với ông nội thì đều không nghe thấy ông nhắc tới chuyện của nhà họ Tô, có lẽ trong suy nghĩ của ông, cho dù nhà họ Tô cố gắng hết sức hỗ trợ Tô Xán, gã cũng không thể nào là đối thủ của mình. Nghiêm Kiến Sơn nhìn Hàn Đông, chỉ thấy vẻ mặt bình thản của hắn, dường như căn bản không bận tâm đến chuyện của Tô Xán, trong lòng không khỏi khen ngợi. “Lòng dạ Hàn Đông quả nhiên rất thâm sâu nha!” Trong lòng Nghiêm Kiến Sơn thầm than vãn, trước kia Tô Xán chủ yếu phát triển ở Yến Kinh, bởi vậy cũng có qua lại không ít với Nghiêm Kiến Sơn, Nghiêm Kiến Sơn khá hiểu Tô Xán, cũng cảm thấy tên này không đơn giản. Nhưng đối diện với Hàn Đông lại khác, anh ta cảm thấy Hàn Đông giống như một ngọn núi sừng sững không thể với tới, lại giống cái đầm lạnh giá sâu thẳm, không thể nào nhìn thấy đáy của nó. Tuy Hàn Đông có xuất thân là Thái tử đảng, nhưng trong một khoảng thời gian dài, Hàn Đông đều rất khiêm tốn, ít nhất trước khi đến tỉnh Tây Xuyên, Nghiêm Kiến Sơn căn bản là không để ý đến sự tồn tại của con người này, chỉ biết nhà họ Hàn có một người trước giờ không chơi với ai, tình nguyện thầm lặng ở luôn trong trường, ngược lại Hàn Mạn Lương lại chơi bời lăn lộn có tiếng, như vậy thật khiến người ta khó mà nhớ tới Hàn Đông. Nhưng sau khi Hàn Đông đi tỉnh Tây Xuyên, ngay lập tức như Thần Long bay vọt lên trời, bỗng nhiên nổi tiếng, liên tục làm ra nhiều chuyện lớn, thu hút sự chú ý của mọi người, về sau các tầng cao ở Yến Kinh đều xem Hàn Đông như là một tấm gương để giáo dục con cái, làm cho bọn con ông cháu cha khi nghe thấy cái tên “Hàn Đông” đều cảm thấy như sấm chớp bên tai, sau đó Hàn Đông nhất định không ngừng lại mà hùng dũng tiến lên, làm ra nhiều chuyện khiến mọi người kinh ngạc. Đối mặt với Hàn Đông, Nghiêm Kiến Sơn cảm thấy trăm mối cảm xúc đan xen, trong lòng âm thầm quyết định, thật không dễ dàng có mối quan hệ tốt với Hàn Đông nên sau này phải duy trì thật tốt mới được. Lâm Dũng uống một ngụm trà rồi nói: - Nói ra thì tên Vương Vĩnh Ninh cũng không đơn giản chút nào, tôi làm việc ở thành phố Ninh Hải cũng khá lâu rồi, nhưng chưa bao giờ nghe thấy những tin tức tiêu cực của lão, con người này dường như không yêu tiền cũng không háo sắc, thậm chí cũng không đi ra ngoài ăn uống, có người nói lão không có dục vọng. Nghiêm Kiến Sơn nói: - Trên đời này không có người không có dục vọng, nếu lão tỏ ra như vậy thì có thể khẳng định là lão đang giấu diếm những dự định khác. Hàn Đông gật đầu, nói: - Đúng vậy, nhưng tôi nghĩ Vương Vĩnh Ninh muốn phát triển con đường làm quan của mình, nếu vì nó mà giữ bản thân trong sạch thì điều này cũng tốt, tốt hơn nhiều so với những người vì chuyện làm quan mà dùng bất cứ thủ đoạn nào. - Ha ha, đúng lắm. Nói như vậy thì không phải cái nào của Vương Vĩnh Ninh đều xấu. Lâm Dũng cười, nói. Khi mọi người đang nói chuyện thì Hàn Mạn Lương đã lái xe đến, Hàn Đông nhận ra, quan hệ giữa Nghiêm Kiến Sơn và Hàn Mạn Lương thân thiết hơn trước. - Hàn Đông, cậu đến rồi mà cũng không chào hỏi tôi. Tần Phương bước vào cười nói, trong tay còn cầm hai chai rượu vang quý giá. Hàn Đông cười, nói: - Tôi vừa về là đến đây thăm cô, còn chưa đủ à? - Hừ, một chút thành ý cũng không có. Tần Phương hờn dỗi nói, sau đó ngồi xuống bên cạnh Hàn Đông, rồi khui rượu, rót ra ly đưa cho mọi người. Cô mặc một chiếc áo len màu đen bó sát người, ôm sát vòm ngực cao vút kia, tràn đầy mê hoặc. Cùng lúc đó, một mùi hương nhẹ nhàng cứ thế mà đi vào mũi Hàn Đông, khiến hắn không nén nổi sự say mê, đành lặng lẽ dùng sức mà hít vào. Còn khi Tần Phương cúi xuống rót rượu, toàn bộ phần mông của cô liền nhô ra, căng tròn chặt chẽ, dường như đàn hồi rất tốt, khiến cho người ta không kiềm nén được mà muốn đánh vào đó hai cái. - Nào, ly này của cậu. Tần Phương cầm một ly rượu đưa cho Hàn Đông, khi nhận lấy nó, ngón tay của hai người liền chạm vào nhau, trái tim của họ không tự chủ được mà run lên. Hàn Đông dường như nhìn thấy vành tai của Tần Phương đã đỏ lên, trong lòng cảm thấy xấu hổ bởi suy nghĩ lung tung của mình. “Có điều, không thể không nói, thân thể của cô Tần Phương này thực sự khiến người khác có ý nghĩ phạm tội mà.” Hàn Đông trong lòng cảm thán. Lâm Dũng dùng hai tay nâng ly rượu, trong lòng cảm thấy rất hưng phấn, dù nói thế nào thì bản thân có thể cùng những người này ở đây bình đẳng uống rượu, tán gẫu chính là tiến bộ quan trọng trong đời ông ta. Nghĩ tới lúc trước, cho dù tự mình đến Yến Kinh, Nghiêm Kiến Sơn sẽ gặp ông ta, nhưng cũng không tốt với ông ta như vậy, tuy nhiên từ khi qua lại với Hàn Đông, Nghiêm Kiến Sơn từng có vài lần chủ động gọi điện thoại đến, hơn nữa lần này còn gọi điện bảo ông ta đến Yến Kinh chơi và tự mình lái xe đến sân bay đón ông ta. - Những thay đổi này đều có liên quan đến Hàn Đông, mình phải ôm chặt cây đại thụ mang tên Hàn Đông này mới được. Cùng với việc hiểu biết càng nhiều tình hình thì Lâm Dũng càng cảm thấy việc mình theo sát Hàn Đông, đó mới là con đường phát triển tốt nhất. Buổi tối, vốn dĩ Hàn Mạn Lương muốn mời khách nhưng Nghiêm Kiến Sơn cứ nói là để cho gã mời. Cuối cùng Tần Phương cũng đứng ra, kêu mọi người đừng tranh nhau nữa, rồi nói mọi người không cần đi đâu cả mà hãy ở đây, cô ấy sẽ kêu người đặt những món ăn ngon nhất, mọi người đỡ phải chạy tới chạy lui. Phụ nữ có ưu thế bẩm sinh, vì vậy không ai thắng nổi cô ấy, cũng không tranh nhau nữa. - Mọi người ngồi một lát đi, tôi sẽ sắp xếp cho. Tần Phương cười nói, sau đó liền bước xuống lầu. Hàn Mạn Lương cảm thán, nói: - Tiểu quả phụ này càng ngày càng có hương vị nha. - Ha ha. Nghiêm Kiến Sơn chỉ cười cười mà không nói gì, dù sao quan hệ giữa gã và Tần Phương cũng không thân cho lắm, dù là đùa giỡn cũng không tiện nói. Nhưng từ nụ cười của gã có thể thấy gã đồng ý lời của Hàn Mạn Lương. Lâm Dũng tươi cười, cũng không nói tiếp, tuy ông ta cũng cảm thấy cô Tần Phương này thật quyến rũ, mê người, nhưng ông ta biết, bản thân mình không thể với tới người phụ nữ như vậy. Phụ nữ xinh đẹp không thiếu, nhưng phụ nữ vừa xinh đẹp vừa có khí chất lại còn có gia thế mạnh mẽ thì thật không nhiều. Hàn Mạn Lương trừng mắt nhìn Nghiêm Kiến Sơn, nói: - Cậu cười cũng chẳng được gì. Nghiêm Kiến Sơn cũng hiểu rõ như vậy liền nói: - Tôi biết, nhưng tôi thấy Tần đại mỹ nữ đối với Hàn Đông rất tốt. Hàn Mạn Lương cười ha hả, nói: - Đó là chuyện đương nhiên, theo tôi, Yến Kinh lớn như vậy, người có thể có cơ hội huởng ân huệ của Tần Phương, phỏng chừng cũng chỉ có Hàn Đông mà thôi. Tôi vẫn thấy, mỗi lần Hàn Đông đến thì Tần Phương nhất định sẽ xuất hiện, còn thấy cô ấy cười nữa đó, thật ngọt ngào và chưa thấy cô ấy tốt như vậy đối với người khác. Hàn Đông tức giận, nói: - Tôi thấy anh chính là không ăn được nho thì nói nho còn xanh, đừng kéo tôi vào mấy chuyện này. Hàn Mạn Luơng nói: - Những gì tôi nói đều là lời nói thật lòng, nếu không thì đợi chúng tôi đi hỏi Tần Phương xem cô ấy có ý với cậu không? Hàn Đông không nói gì mà thở dài, Hàn Mạn Lương thật là làm loạn thiên hạ để đạt mục đích riêng. Nghiêm Kiến Sơn nói: - Tôi tin tưởng đáp án chính là một sự khẳng định. - Đáp án gì chứ? Vừa đúng lúc Tần Phương bước vào, cười một tràng dài rồi nói. Hàn Mạn Lương cười ha hả, nói: - Không có gì, chỉ là nói chuyện phiếm mà thôi, chúng tôi rất muốn biết, theo cô thì Hàn Đông có phải rất ưu tú, rất tài giỏi không? - Còn phải hỏi sao? Tần Phương hờn dỗi nói: - Sự việc rõ ràng ra đó, ai dám nói Hàn Đông của chúng ta không ưu tú chứ? Mọi người vừa nghe từ “chúng ta” trong miệng cô ấy đều cười thầm trong bụng. Hàn Mạn Lương cười ha ha, nói: - Tần Phương nói đúng lắm, tôi tin cô. - Sao lộn xộn vậy? Tần Phương liếc gã một cái, sau đó chầm chậm đến bên cạnh Hàn Đông, ngồi xuống rồi nói: - Sức hấp dẫn của Hàn Đông không hề nhỏ, vừa nãy tôi nhận được cuộc gọi của Thẩm Dao, người nhà cô ấy lại giới thiệu đối tượng cho cô ấy, thật là phiền phức, đợi lát nữa cô ấy qua đây, Hàn Đông cậu cũng nên an ủi cô ấy một chút. Hàn Đông nói: - Dường như không liên quan đến tôi. - Sao không liên quan chứ? Bây giờ Thẩm Dao vẫn còn độc thân, không phải đều do cậu cả sao? Tần Phương dịu dàng, nói. Hàn Đông sửng sốt: - Cơm có thể ăn bậy, nhưng không thể nói bậy được, tôi cũng chưa bao giờ chọc cô ấy giận. Tần Phương nói: - Sao không có được, lúc đầu chính cậu đã làm tổn thương sâu sắc đến cô ấy. Hàn Đông không khỏi cảm thấy xấu hổ, nói cho cùng cho dù giữa hắn và Thẩm Dao có chút quan hệ nhưng hắn chỉ mới xem qua hình của cô ấy, cũng chưa tiếp xúc lần nào, làm sao có thể làm tổn thương cô ta được? Tần Phương lại nói: - Hơn nữa, e rằng cậu vẫn chưa biết, mấy năm nay Thẩm Dao vẫn luôn âm thầm để ý đến cậu.