Trong phút chốc, Hàn Đông cũng không rõ rốt cuộc ở giữa đã xảy ra vấn đề gì. Vì dựa theo tình hình bình thường, Trương Bân Nam cũng không thể nhắm thẳng Hàn Đông để khai hỏa. Dù sao Hàn Đông vừa mới đến, biểu hiện của mọi người vẫn phải nể mặt. - Chẳng lẽ có liên quan với tên Hồ Dược Vinh, ban ngày y không phải nói, đang động viên gia đình Trương Hồng Quang chuyển đi, hơn nữa còn nhận được gia đình Trương Hồng Quang đồng tình, thái độ của Trương Bân Nam, chắc chắn có liên quan đến Hồ Dược Vinh. Hàn Đông dựa vào trực giác, cảm thấy Trương Bân Nam trong vụ này, chắc chắn có tác dụng thúc đẩy. “Xem ra tên Hồ Dược Vinh này, vấn đề không nhỏ.” Trong lòng Hàn Đông đã quyết định, sau này nhất định phải tìm cơ hội đá Hồ Dược Vinh ra Ủy ban nhân dân thành phố, nếu không tên này lại tạo hành động trong phòng làm việc, chắn chắn mang lại không ít vấn đề. Hơn nữa Hàn Đông vừa nhận chức tại thành phố Ninh Hải, Hồ Dược Vinh lại để xảy ra việc này, hoặc y đang cố ý. Vấn đề này càng nghiêm trọng hơn, cho nên Hàn Đông cần phải cẩn thận hơn nữa. Đương nhiên, bây giờ Trương Bân Nam đã khua chiêng nói đến việc này rồi, Hàn Đông nhất định phải nói rõ trước mặt với anh ta. Đồng thời, Hàn Đông cũng nhân cơ hội này, nói lên thái độ của mình đối với mọi người. - Vô cùng cám ơn Chủ tịch Trương đã nhắc đến vấn đề này, tại đây, tôi muốn nói rõ chuyện này. Trước tiên, tôi đối với cống hiến của Chủ tịch thành phố tiền nhiệm đối với thành phố Ninh Hải, tôi vô cùng thán phục, Chủ tịch thành phố tiền nhiệm đã phục vụ cho Ninh Hải được bảy năm, có thể nói, thành phố Ninh Hải có thể có được cục diện tốt như ngày hôm nay, cựu Chủ tịch thành phố đã có công không nhỏ. Về việc gia đình của Chủ tịch thành phố phải dọn ra ngoài, việc này trước đó tôi không cũng biết. Chiều này, đồng chí của cơ quan đã nói với tôi về vấn đề nhà ở, tôi mới biết chuyện này, đồng thời nghiêm túc phê bình đồng chí Hồ Dược Vinh của cục sự vụ, còn rõ ràng chỉ ra, tôi sẽ ở khu nhà khách trước, rồi mới dọn vào, dù sao người thân của tôi cũng phải một thời gian mới dọn đến đây, hiện tại tôi cũng không cần ở nhiều phòng rộng như vậy… ngoài ra, từ cá nhân của tôi, yêu cầu về nhà ở cũng không cao, chỉ cần yêu tĩnh, sạch sẽ là được. - Chủ tịch thành phố Hàn nói vậy, tôi còn có gì để nói nữa. Sắc mặt nghiêm túc của Trương Bân Nam cuối cùng cũng lộ ra nụ cười, đưa tay lấy ly rượu trên bàn, sau đó lại đổ đầy ly cho mình, nâng ly lên, nói - Chủ tịch thành phố Hàn, tôi tự phạt một ly. Hàn Đông cũng không uống với Trương Bân Nam, nói: - Chủ tịch Trương quá lời rồi, tôi biết Chủ tịch Trương có ý tốt, cũng muốn tốt cho tôi. Tuy nhiên hôm nay thực sự tôi tới cực hạn rồi, không thể uống nhiều với Chủ tịch Trương rồi. Trương Bân Nam một hơi uống hết ly rượu, đặt ly xuống, vỗ vỗ vai của Hàn Đông, nhưng không nói gì, ông ta ngồi xuống, cầm đũa gắp thức ăn. Xem ra, ông ta liên tiếp uống hai ly rượu, còn có chút quá liều lượng nữa. Hàn Đông ngồi xuống, lấy một bát súp húp, như vậy cũng có thể ép lại mùi rượu đang chèn trong lồng ngực. Không khí trở nên hoạt náo lên. Một số người trong lòng vẫn hơi thất vọng, vừa mới bắt đầu cứ ngỡ Trương Bân Nam sẽ nói việc quan trọng nào, hoặc tìm rắc rối với Hàn Đông, bây giờ xem ra vẫn là tiếng sấm lớn hạt mưa nhỏ. Về vấn đề nhà ở của Trương Hồng Quang, đổi lại bất kỳ người khác, tương đối dễ giải quyết, cho nên Trương Bân Nam khua chiêng gióng trống nói trong bàn tiệc, cũng không thể mang đến nhiều phiền phức cho Hàn Đông. Dù sau Hàn Đông có thể nói thẳng, vấn đề này không còn là vấn đề nữa. Bữa tiệc tiếp theo sau, lại trở về không khí hài hòa, mọi người đều tao nhã, đối với xuất hiện của Hàn Đông cũng tỏ vẻ chúc mừng, đồng thời cũng nói đến con người, trời nam biển bắc ở thành phố Ninh Hải. Ăn cơm xong, Hàn Đông cũng đã có men say. Tất cả đều là lãnh đạo Thành ủy, dùng cơm xong, đương nhiên cũng không tập hợp lại cùng đi uống trà giải trí. Lam Nghiệp bắt tay với Hàn Đông trước tiên, nói: - Tối nay đến đây thôi. Chủ tịch thành phố Hàn vừa mới đến, có thể là một quá trình thích ứng với không khí, cuộc sống nơi này, hơn nữa hôm nay Chủ tịch thành phố Hàn cũng uống không ít rượu, nên sớm về nghỉ ngơi. Lúc anh ta nói chuyện, giọng điệu đặc biệt bình thường, cũng tràn đầy vẻ thân thiết, khi nghe qua, giống như thật sự quan tâm, chiếu cố đến Hàn Đông vậy. Nhưng suy nghĩ kỹ, cũng không phải một việc. Lam Nghiệp trong lời nói lại có nghĩa khác. Anh ta trước đó nói đến Hàn Đông vừa mới tới, sau đó nói Hàn Đông cần phải có một quá trình làm quen với các phương diện trong thành phố Ninh Hải. Sau đó lại nói đến tối nay uống rượu, hãy để Hàn Đông sớm về nghỉ ngơi. Trước sau thực ra đã nói lên hai ý, nửa câu sau cũng miễn cưỡng xem như chiếu cố, nhưng với nửa câu trước, lại tràn đầy hàm ý sâu xa. Hoặc, anh ta đang ám chỉ Hàn Đông, cho dù trước đây Hàn Đông như thế nào, nhưng khi đến thành phố Ninh Hải, thì phải học cách thích ứng. Hàn Đông đương nhiên hiểu được cách nói chuyện đầy ẩn giấu hàm ý của một số người trong quan trường, tuy nhiên hắn không quan tâm, đối với cục diện phức tạp của thành phố Ninh Hải, hắn đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng. Hắn biết mình muốn đứng vững tại thành phố Ninh Hải, cần phải trải qua một quá trình phức tạp, trước đó, một số người đắc ý thậm chí hơi kiêu ngạo, điểm này cũng không sao, mấu chốt là nên xem ai sẽ cười đến cuối cùng. - Chủ tịch thành phố Hàn nên nghỉ ngơi nhiều, ngày mai lại là một ngày mới. Chủ tịch Mặt trận Tổ quốc thành phố Trương Bân Nam là người cuối cùng rời khỏi, anh ta vẫn trầm mặt, giống như có ai đó nợ anh ta một đồng không trả, sau khi bắt tay với Hàn Đông xong, anh ta lấy hết sức vỗ vào cánh tay của Hàn Đông, giống như đang cổ vũ ủng hộ Hàn Đông vậy. Hàn Đông cảm nhận được, Trương Bân Nam muốn thông qua cách này để bày tỏ thiện ý, chẳng qua không biết thiện ý này là thật hay giả. Dù sao trước đó biểu hiện của Trương Bân Nam cũng không khách sáo. Mọi người lần lượt rời khỏi, lúc này tài xế Lưu Thiết Quân lái chiếc xe của Ủy ban nhân dân thành phố chạy qua, đây là chiếc Mercedes Benz. Lưu Thiết Quân xuống xe bước tới, thấp giọng nói: - Chủ tịch thành phố, trưởng ban Thư ký Vương trước đó đã tới, cô ta đang đợi ở chỗ Giám đốc Tạ, nói là đến sắp xếp chỗ ở cho anh. - Được, chúng ta cùng qua đó. Hàn Đông vô cùng hài lòng với biểu hiện của Lưu Thiết Quân, người này ngoài kỹ thuật lái xe quá chuyên nghiệp, thật ra con người cũng không ngốc. Nhà khách của Ủy ban nhân dân thành phố, tổng cộng chia thành hai phần, một phần đương nhiên là khu ăn uống, ngoài ra một phần là nơi ở. Về phía chỗ ở, lại chia thành ba khu lớn, trước nhất gần khu ăn uống, là đối với khu doanh nghiệp đối ngoại, khu ở giữa chủ yếu là tiếp đãi lãnh đạo các đơn vị, các khu huyện vân vân, còn khu cuối cùng, chủ yếu là phục vụ các lãnh đạo trong Ủy ban nhân dân thành phố. Đây là khu độc lập, hơn nữa bên ngoài còn đơn độc mở một cánh cửa, không thông với phần phía trước. Vì trong sân có không ít cây thông trắng, cho nên mọi người thông thường gọi là Tùng Viên. Đợi Hàn Đông lên xe, Lưu Thiết Quân liền cho xe di chuyển, nhanh chóng đã đến Tùng Viên. Hàn Đông vừa mới xuống xe, liền nhìn thấy Vương Tĩnh cùng với một người đàn ông tai to mặt lớn bước đến, xem ra cô ấy vẫn luôn quan tâm đến động tĩnh bên ngoài. - Chủ tịch thành phố, anh uống không ít rượu nhỉ. Vương Tĩnh mỉm cười nói. Hàn Đông nói: - Đúng vậy, mọi người đều rất nhiệt tình, vô tình uống hơi nhiều. - Chào Chủ tịch thành phố Hàn. Tên béo tai to gật đầu khom lưng chào hắn. Vương Tĩnh giới thiệu nói: - Chủ tịch thành phố, đây là giám đốc Tùng Viên giám đốc Tạ Đạo Minh. Hàn Đông đưa tay ra, đột nhiên Tạ Đạo Minh thấy được sủng ái mà lo sợ tiến lên trước, đưa hai tay ra nắm lấy tay của Hàn Đông, hơi cúi lưng, vẻ mặt tươi cười nói: - Chào mừng Chủ tịch thành phố Hàn nhập cư vào Tùng Viên. Vương Tĩnh nói: - Chủ tịch thành phố, lúc nãy tôi đã nói với Giám đốc Tạ, nghĩ đến Chủ tịch thành phố thích những nơi yên tĩnh, nên đã chuẩn bị sắp xếp cho ngài ở phòng số sáu, bây giờ chúng tôi dẫn ngài sang đó? Hàn Đông cười nói: - Cũng được, uống rượu vào, đầu nặng chân nhẹ tênh, cũng muốn được nghỉ sớm. Vương Tĩnh dẫn đường, còn Tạ Đạo Minh cẩn thận đi phía sau Hàn Đông. Về phía Lưu Thiết Quân, lúc này cũng không đi theo, chỉ là quay lên xe. Phòng ở Tùng Viên, không phải biệt thự, nhưng so với biệt thự cũng không kém nhiều, tổng cộng có năm tòa nhà, ba trong đó là phòng ở, mỗi tòa có ba tầng, mỗi một tầng là một hộ gia đình. Ba hộ này tuy ở chung một tầng, nhưng mỗi hộ đều có cầu thang riêng, do đó cũng không ảnh hưởng lẫn nhau. Ngoài ra còn có hai tòa, là phòng quản lý và tòa hội nghị. Theo giới thiệu của Vương Tĩnh, lúc trời nóng nực, một số lãnh đạo trong Thành ủy cũng đến đây làm việc. Ngoài ra một số hội nghị trong thành phố cũng thường tổ chức tại đây. Đối với phòng ở của mình Hàn Đông cũng tương đối hài lòng, tổng cộng có ba gian phòng, hai phòng khách, mỗi phòng đều có nhà vệ sinh riêng, ngoài ra còn có một ban công, phía trên bố trí không ít chậu hoa, nở rộ hoa tươi, có mai vàng, có hoa sơn trà… mùi thơm lan tỏa ra, khiến người ta cảm thấy thoải mái. Tham quan qua căn hộ, Hàn Đông nói: - Ừm, không tệ, làm phiền rồi. Vương Tĩnh nói: - Đây là nên làm, Chủ tịch thành phố còn có gì căn dặn, có thể dặn dò bất cứ lúc nào, ngoài ra còn có thể cho gọi nhân viên tại đây đến xử lý. Vừa nói, Tạ Đạo Minh liền dẫn hai cô gái vào, giới thiệu nói: - Chủ tịch thành phố Hàn, đây là Tiểu Lan và Kim Ngọc, sau này sẽ do hai người họ phụ trách chăm sóc cho anh, như bình thường về mặt quét dọn, giặt giũ, sửa sang, ăn uống, các khâu linh tinh ngài cứ giao cho hai người họ là được. - Chào ngài Chủ tịch thành phố. Hai cô gái đồng thanh lên tiếng, giọng điệu rất trong trẻo. Hai người họ hơi cúi đầu, Tiểu Lan đứng bên trái trong trang phục áo lông trắng tinh, Kim Ngọc bên phải với áo bông màu đỏ, dù quần áo vào đông mặc hơi nhiều, nhưng có thể thấy được, ngoại hình của hai cô gái này cũng không tồi. Tiểu Lan hơi ngẩng đầu lên, vừa đúng nhìn thấy ánh mắt của Hàn Đông, sợ tới đỏ ửng mặt lên, lại nhanh chóng cúi xuống, trái tim không ngừng đập thình thịch. Hàn Đông hơi lắc tay, nói: - Tôi có tay có chân, cũng không cần người hầu hạ, việc mà tôi có thể làm được sẽ tự xử lý, hai cô gái này anh hãy dẫn về đi. Nghe được lời của Hàn Đông, thân hình của Tiểu Lan và Kim Ngọc hơi run lên. Tạ Đạo Minh cười nói: - Chủ tịch thành phố Hàn, chúng tôi cũng không có ý khác, chủ yếu là nghĩ đến thường ngày ngài quá bận rộn với công việc, như quét dọn nhà cửa, giặt giũ quần áo chuyện nhỏ nhặt này, thì giao cho chúng tôi lo, ngài cứ yên tâm, Tiểu Lan và Kim Ngọc sẽ không làm phiền cuộc sống và công việc thường ngày của anh đâu. Vương Tĩnh đứng bên cạnh cười nói: - Chủ tịch thành phố, tôi nghĩ Giám đốc Tạ cũng có ý tốt thôi, hơn nữa, đấy mới phù hợp với nguyên lý khoa học phân công mà, bình thường ngài lo chuyện lớn, chuyện nhỏ nhặt thì giao cho nhân viên xử lý, không phải rất tốt sao? Hàn Đông bất chợt cười ha hả lên, nói: - Trưởng ban Thư ký thật đúng biết nói lý lẽ, vậy cứ như thế đi. Nếu đến lúc đó có vấn đề gì, Hàn Đông đương nhiên sẽ kịp thời sửa chữa. Còn bây giờ, cũng không nhất thiết vì việc này mà giằng co quá nhiều. Tạ Đạo Minh thở phào nhẹ nhõm, nói: - Chủ tịch thành phố Hàn, căn phòng vừa mới quét dọn, ngài xem còn căn dặn gì không, cứ nói với tôi. Hàn Đông nói: - Đã đủ rồi. Vương Tĩnh nói: - Chủ tịch thành phố, nếu không có gì, vậy chúng tôi cáo lui trước, ngài cũng sớm nghỉ ngơi. Hàn Đông gật đầu, tiễn họ đến cổng, đóng cửa lại, quay sang nhìn vào phòng khách rộng rãi, Hàn Đông lại cảm thấy một mình ở trong phòng lớn như vậy, có chút lãng phí. Sáng ngày thứ hai Hàn Đông đi làm, Vương Tĩnh cười dài bước vào, nói: - Chủ tịch thành phố, tôi đã nghiêm túc suy nghĩ, trong số nhân viên trong phòng, ứng cử viên tương đối thích hợp đảm nhận thư ký riêng của ngài chủ yếu có ba người, đây là tư liệu của họ, ngài hãy xem qua trước. Hàn Đông nhận lấy dữ liệu, đây là những lý lịch giản dơn, mỗi phần đều có dán hình trên đó. Phần đầu tiên là thư ký lão thành của văn phòng thư ký , nói ông ấy già, chủ yếu vì ông ấy đã làm việc trong phòng thư ký đã mười năm, thật ra tuổi của ông ta cũng mới ba mươi ba. Tuy nhiên đến nay cũng chỉ là một nhân viên chủ nhiệm, xem ra vẫn luôn bị ghẻ lạnh Phần thứ hai là Phó chủ nhiệm của phòng nghiên cứu chính sách, cán bộ cấp Cục Phó, bản lĩnh văn từ thâm hậu, am hiểu viết các loại văn chương lớn, tuổi tác cũng chưa đến bốn mươi. Dữ liệu thứ ba cũng là một nhân viên chủ nhiệm, ba mươi lăm tuổi, trên dữ liệu cho biết trước đây anh ta từng là giáo viên trong trường Đảng ủy, năm ngoái được điều đến Ủy ban nhân dân. - Nói về tình hình của Vương Lập Bình xem. Hàn Đông cầm dữ liệu thứ ba lên nói. - Vương Lập Bình à, trước đó anh ta ở trường Đảng ủy Thành ủy, truyền đạt chương trình học kinh tế chính trị, bản lĩnh lý luận vô cùng sâu sắc, từng phát biểu qua vài bản văn chương trên tờ báo Trung Hoa, đầu óc phân tích sáng suốt, phân tích vấn đề rất sâu, đồng thời sở trường là đem kiến thức lý luận kết hợp với công việc thực tế… Nhìn thấy Hàn Đông tương đối hứng thú với Vương Lập Bình, Vương Tĩnh bèn giới thiệu chi tiết về tình hình của anh ta, hơn nữa cũng đánh giá rất cao về anh ta. - Đương nhiên, vị đồng chí này, cũng có một khuyết điểm không nhỏ, chính là có lúc mang chút thư sinh, điều này khiến cho anh ấy hơi bướng khó thuần phục, cũng từng nếm chịu thiệt. Năm ngoái tôi điều anh ta đến đây, cũng đau đầu một thời gian. - Thế sao? Hàn Đông thản nhiên nói, xem ra người mà Vương Tĩnh tiến cử hơi thú vị, “Dựa theo ý của Vương Tĩnh, là cô ấy điều Vương Lập Bình từ trường Đảng ủy đến văn phòng làm việc, ít ra Vương Lập Bình miễn cưỡng được xem là người phía bên Vương Tĩnh, hơn nữa cô ấy cũng nói trước đây Vương Lập Bình từng đắc tội người nào đó, chịu thiệt thòi gì đó, vậy chỉ về ai thế? Còn có một vấn đề, Vương Tĩnh tiến cử Vương Lập Bình sang đây, lại có ý gì đây?”