Triệu Bằng là tư lệnh phân quân khu thành phố Việt Châu, tuy là Ủy viên thường vụ thành phố Việt Châu, nhưng không phải thuộc vào thành ủy, mà lại thuộc hệ thống quân đội, nhiệm vụ ở các địa phương về cơ bản là sẽ không phải tham dự vào. Đối với người thanh niên trẻ tuổi bên cạnh mình, Triệu Bằng có chút mơ hồ trong việc nắm lai lịch của hắn. Phải biết rằng, người có thể khiến cho Chính ủy quân khu Việt Châu đích thân gọi điện thoại, thì nhất định không phải hạng bình thường. Hơn nữa Chính ủy còn dặn đi dặn lại, đây là mệnh lệnh của lãnh đạo quân ủy. Chuyện này đáng để người ta phải dò hỏi, vì thông thường mà nói, lãnh đạo quân ủy sao có thể chú ý tới mấy chuyện cỏn con như vậy được. Mà nói cho cùng, chuyện mà Hàn Đông phải làm, kỳ thực không nhất thiết phải điều động tới lực lượng của phân quân khu, chỉ là mấy thằng lưu manh thôi mà, đừng nói là cảnh sát có vũ trang, mà chỉ là Cục Công an thôi cũng dư sức giải quyết. Nhưng cái anh chàng trẻ tuổi trước mắt này, lại chẳng rõ đã nhờ mối quan hệ ở nơi đâu, thực tế lại khiến cho tự thân lãnh đạo quân ủy quân khu Việt Châu gọi điến tới, yêu cầu mình phải dốc toàn lực phối hợp với hắn. Hàn Đông vẫn luôn mỉm cười thản nhiên, sau khi giới thiệu về mình xong liền nói: - Tư lệnh Triệu, thật ngại quá, hành động lần này, vì lo lắng để lộ tin tức, nên chỉ đành nhờ ngài hỗ trợ, sự việc mấy tên côn đồ tham gia đánh nông dân, nhiệm vụ chủ yếu của tôi là phải điều tra cho rõ ràng quá trình sự việc. Tuy nhiên Hàn Đông là cấp giám đốc sở, hơn nữa còn là Chủ nhiệm phòng kiểm soát văn phòng nội các Chính phủ, bố vợ lại là Phó chủ tịch quân ủy, theo lý mà nói, chẳng cần phải đối xử khách khí với Triệu Bằng – một cán bộ cấp soái như vậy. Nhưng chuyện này vốn không phải là chuyện của phân quân khu thành phố Việt Châu, Hàn Đông là nhờ vào quan hệ, để bọn họ giúp mình mà thôi. Hơn nữa, thái độ của Triệu Bằng cũng không tệ, cho nên Hàn Đông sẽ chẳng làm bộ làm tịch trước mặt ông ta. Triệu Bằng thấy thái độ của Hàn Đông tốt như vậy, tâm lý cũng rất vui vẻ. Hơn nữa, cứ coi như ông ta không thích, nhưng mệnh lệnh của cấp trên thì vẫn cứ phải làm theo thôi. Đây chính là tố chất của người Trung Hoa, điều đầu tiên đó là phục tùng mệnh lệnh của cấp trên. - Chủ nhiệm Hàn khách sáo quá rồi, đây là chuyện chúng tôi nên làm, anh yên tâm, tuyệt đối sẽ không để lọt bất cứ người nào. Đúng lúc đó thì lính thông tin tới báo cáo, bộ đội đã vây kín mục tiêu, bất cứ lúc nào cũng có thể khống chế mục tiêu đối tượng. - Chủ nhiệm Hàn, tiếp theo nên làm thế nào? Triệu Bằng nhìn Hàn Đông hỏi. Ông ta nhận được mệnh lệnh phải phối hợp với Hàn Đông, cho nên tất cả mọi việc cứ nghe theo chủ ý của Hàn Đông là được. Đến lúc đó, cho dù chính quyền địa phương có truy cứu, thì ông ta chỉ cần nói đó là mệnh lệnh của quân khu trưởng là được, vậy thì đừng nói là thành ủy Việt Châu, mà ngay cả tỉnh ủy Việt Đông cũng chẳng có gì phải bàn cãi. Hàn Đông suy nghĩ một lát rồi nói: - Trước hết bắt hết bọn họ lại, rồi sau đó cho người tới nhận diện, trước hết phải tìm ra kẻ cầm đầu, rồi kế tiếp là tìm những kẻ tham gia, những người không liên quan có thể thả ra. Triệu Bằng gật đầu, liền ra lệnh cho anh lính thông tin truyền lệnh xuống dưới. Còn Hàn Đông thì gọi điện cho nhóm người của Đường Lợi Ba, để bọn họ và A Kim cùng nhau chuẩn bị. Hoàng Bưu – một tên côn đồ nhãi nhép – có thế nào cũng không thể tưởng tượng, có một ngày sẽ có quân đội từ trên trời giáng xuống, hướng thẳng họng súng lạnh như băng về phía bọn họ. Nhìn những người lính với sát khí kinh người, đám Hoàng Bưu cứ ngỡ đang nằm mơ. Theo sau là một chiếc xe nhỏ đang chạy vào trong ngôi làng nhỏ bé này. A Kim không xuống xe, ngồi trên đó anh ta cũng nhận ra được Hoàng Bưu, mà kẻ cầm đầu đám người được tập đoàn Kim Sâm thuê tới đánh nông dân, không ai khác lại chính là gã. Hoàng Bưu đang nghi hoặc không hiểu đám binh lính này vì sao mà tới đây, vì những gì mà thường ngày chúng làm, có lẽ không phải dùng tới quân đội đồn trú tới đối phó chứ. Một bính sĩ cất tiếng hỏi: - Anh là Hoàng Bưu? - Tôi… - Bắt đi. Lập tức Hoàng Bưu bị áp giải lên một chiếc xe tải. Sau đó Hoàng Bưu ngồi trên xe xác nhận từng người một, trong chốc lát hai mươi người tham gia đánh dân đã bị đưa ra hết. Nhìn thấy xe quân đội ầm ầm rời đi, tất cả những người còn lại của thôn nhỏ đều ngơ ngác nhìn nhau. Tụ tập ở cái thôn nhỏ này đa số đều là mấy gã hung hãn đó, thậm chí còn nổi tiếng cả mấy vùng xung quanh, thế nhưng khi đối diện với quân đội có trang bị vũ khí, thì bọn chúng lại tuyệt nhiên không dám phản kháng. - Báo cảnh sát, mau đi báo cảnh sát… - Báo cảnh sát cũng vô dụng, công an thì sợ cảnh sát có vũ trang, cảnh sát có vũ trang lại sợ bộ đội, báo cảnh sát rồi cũng chẳng có tác dụng đâu. - Nhưng cũng không thể cứ vậy mà bắt người đi chứ? - Đúng! Báo cảnh sát, chí ít cũng để bọn họ làm sáng tỏ rốt cuộc là có chuyện gì. Lập tức có người đi báo cảnh sát, nhưng nhận được trình báo, Cục công an khi biết có dính líu tới bộ đội, thì căn bản là không dám đi quản, từng cấp từng cấp báo lên trên, sau đó thì Cục trưởng Cục công an liền báo cáo sự tình lên cho Bí thư thành ủy. Bí thư Ủy ban thành phố Việt Châu - Mai Ngạn Chu - nhận được báo cáo, cũng vô cùng hoảng hốt, liền gọi điện cho Chủ tịch thành phố là Hoàng Đạo Khánh, vừa hỏi thì biết ngay Ủy ban thành phố cũng không biết gì về chuyện này, Mai Ngạn Chu lại càng thêm phần hoài nghi. Phải biết rằng, bộ đội về cơ bản sẽ không can dự vào bất cứ chuyện gì ở địa phương, dù có chuyện gì cũng là sau khi địa phương chủ động đề xuất yêu cầu, bọn họ mới xuất quân. Còn dạng không mời tự đến, còn bắt người như hôm nay, từ trước tới giờ chưa từng có tiền lệ. Sau khi kết nối được điện thoại với Tư lệnh phân quân khu Triệu Bằng, Mai Ngạn Chu liền hỏi: - Tư lệnh Triệu, các anh có hành động gì sao? Triệu Bằng sớm biết sẽ có người hỏi, nên đã nghĩ xong sách lược đối phó, ông ta cười đáp: - Chào Bí thư Mai, chuyện này là mệnh lệnh từ trên quân khu đưa xuống, sự việc cụ thể tôi cũng không nắm rõ, dính tới cơ mật quân sự, đợi sau khi vấn đề được làm sáng tỏ thì người tất yếu sẽ được thả ra thôi. Dù sao Chính ủy đã nói là mệnh lệnh của lãnh đạo quân khu, vậy thì trả lời rằng đó là bí mật quân sự cũng không có gì là quá, dù sao tới lúc đó tùy ý tìm một cái cớ nào đó thả người ra cũng chẳng có ai có thể nói này nói nọ. Cúp điện thoại, Mai Ngạn Chu thở dài một cái, chuyện này ông ta cũng chẳng còn cách nào, đừng nói ông ta chỉ là một Bí thư Thành Ủy Việt Châu, cho dù là Bí thư Tỉnh Ủy Việt Đông đi chăng nữa, cũng không thể can thiệp vào chuyện bí mật quân sự. Mà thời điểm này, đám Đường Lợi Ba bắt đầu dốc toàn lực vào công việc, chỉ trong chốc lát đã lấy được khẩu cung của đám người Hoàng Bưu, nắm chắc trong tay toàn bộ thông tin về những gì mà tập đoàn Kim Sâm bàn bạc với bọn chúng. Sau khi lấy được khẩu cung của đám người Hoàng Bưu, Hàn Đông liền để người của phân quân khu thả người, đương nhiên trước khi thả người, còn yêu cầu bọn chúng tự đi đầu thú, nếu không chịu đi, thì sẽ đem tất cả những chuyện xấu xa của chúng từ trước tới nay đưa ra hết, để xử lý một lượt, vậy thì sẽ càng nghiêm trọng hơn rồi. Đám người của Hoàng Bưu có nằm mơ cũng không ngờ tới, nguyên nhân khiến quân đội vào cuộc là do chúng nhận lời ủy thác của tập đoàn Kim Sâm đi đánh và đe dọa những người nông dân đòi bồi thường. Tuy không biết thân phận thực sự của Hàn Đông, nhưng hắn có thể điều động quân đội tới bắt bọn chúng, thì nhất định phải có một thế lực vô cùng hùng mạnh, và cũng nhờ sự việc lần này, Hoàng Bưu cũng ý thức được hiện tại tập đoàn Kim Sâm nhất định đang bị điều tra. Côn đồ cũng có trí thông minh của côn đồ, khi đụng phải nhân tố không thể kháng cự, bọn chúng tự nhiên sẽ chọn lựa khuất phục. Cho nên Cục công an quận Đông Thành thành phố Việt Châu trong chốc lát trở lên náo nhiệt. Cùng lúc tiếp nhận ba tên lưu manh tới đầu thú, thừa nhận bọn chúng chính là hung thủ đã được tập đoàn Kim Sâm thuê tới đánh những người dân tới đòi bồi thường chuyện đất đai. Quận Đông Thành lúc đầu cũng cho tiến hành điều tra, và tất nhiên là điều tra không ra chứng cứ sát thực, nhưng bây giờ mấy thằng lưu manh này, chẳng biết là bị bệnh thần kinh hay sao, lại từng đứa từng đứa chạy tới chủ động tự thú. Trưởng công an quận cảm thấy chuyện này vô cùng kỳ lạ, mấy gã đó trước đây nhận được lợi ích từ tập đoàn Kim Sâm, bọn chúng không thể vô duyên vô cớ mà phản bội, hiện tại không ngờ toàn bộ lại tới đây, vậy thì đằng sau nhất định phải có nguyên nhân khác. Vì vậy ông ta lập tức hạ lệnh cho cấp dưới đi thăm dò xem rốt cuộc đã phát sinh chuyện gì. Nhưng lần này Hoàng Bưu và những kẻ có liên quan đều không nói thêm gì, chỉ tỏ vẻ là tới để đầu thú. Đám người của Hoàng Bưu thấy, binh lính thì chẳng bao giờ nói phải trái, nhưng công an thì không giống vậy, với công an, anh còn có thể miễn cưỡng nói được chút phải trái, cho dù là ngụy biện cũng được, hơn nữa nhiều người như vậy cùng tới, ảnh hưởng rất lớn, công an cũng không thể tùy tiện xử lý được. Vì dính tới tập đoàn Kim Sâm, người của công an quận đương nhiên không muốn tiếp nhận vụ này, căn cứ vào thái độ hòa giải, muốn đuổi đám côn đồ này đi. Kết quả là bất kể bọn họ nói ngọt nói nhạt thế nào, đám Hoàng Bưu cũng không chịu đi, một mực đòi được tự thú, cứ như là rời khỏi Cục công an thì chúng sẽ gặp phải khủng bố vậy. Người của Cục công an đành bất lực, việc mà cùng lúc có rất nhiều người mặt dày mày dạn tới tự thú thế này, bọn họ quả là lần đầu gặp phải. Mà trong khi người ở Cục công an đang bận không thể tả được, thì không biết ký giả của mấy hãng truyền thông làm sao biết được sự tình, ùa nhau tới đòi phỏng vấn. Tuy người của Cục công an đã lập tức phản ánh, cho biết vụ việc vẫn đang trong quá trình điều tra, tạm thời không thể phỏng vấn, nhưng một số phóng viên vẫn dùng mục đích cá nhân cố hỏi thêm vài câu, biết được bọn họ vì chuyện của tập đoàn Kim Sâm mà tới, thì những ký giả kia càng thêm hăng hái. Trưởng công an quận vô cùng buồn bực, đồng thời cũng nhận ra sự việc không đơn giản như vậy, những người có mục đích riêng, còn có ký giả không ngờ lại cùng nhau kéo tới đây, đằng sau nhất định có người ngầm tác động. Ông ta liền báo cáo sự việc lên cấp trên. Rất nhanh, một số lãnh đạo có liên quan của thành phố Việt Châu đều biết tới chuyện này, thậm chí lãnh đạo cấp tỉnh cũng biết. Sự việc của tập đoàn Kim Sâm, đã gây ồn ào suốt một thời gian trước, về sau phòng kiểm soát văn phòng nội các Chính phủ còn đặc biệt phái người tới điều tra, tuy không giải quyết được gì, nhưng cũng gây ảnh hưởng không nhỏ. Huống chi, người của tổ Điều tra giám sát văn phòng nội các Chính phủ hiện đang có mặt ở tỉnh Việt Đông, mấy người này làm ầm lên như vậy, tổ Điều tra nhất định sẽ chú ý, vậy thì sự việc của tập đoàn Kim Sâm sẽ có những thay đổi mới đây. Ủy viên thường vụ Tỉnh Ủy Việt Đông, Phó chủ tịch thường trực tỉnh, Tương Quốc Dục đang ngồi trong văn phòng, vẻ mặt vô cùng nghiêm trang. Việc của tập đoàn Kim Sâm, y là người rõ nhất, hơn thế y cũng có liên quan tới vụ này. Sự phát triển của tập đoàn Kim Sâm, có liên quan mật thiết tới sự chiếu cố của Tương Quốc Dục, y đứng giữa nên đương nhiên cũng thu được không ít lợi ích, tình hình hiện tại, khiến trong lòng y bắt đầu trở lên căng thẳng. Vừa đúng lúc tổ Điều tra văn phòng nội các Chính phủ đang ở tỉnh Việt Đông, có khi nào có liên quan tới việc này không nhỉ? Nếu sự việc của tập đoàn Kim Sâm mà bị bại lộ, thì y nhất định sẽ không tránh khỏi liên lụy, ngoài ra còn có rất nhiều lãnh đạo khác sẽ phải chịu chung ảnh hưởng. Trong lúc Tương Quốc Dục đang lo lắng, thì không ít cán bộ của tỉnh Việt Đông cũng bắt đầu có chút hoang mang.