Hàn Đông nói; - Đây đích thực là một vấn đề, mặc dù tôi rất coi trọng tình nghĩa bạn học, nhưng không thể vì chuyện cảm tình mà làm trái lại nguyên tắc, bất cứ việc gì, cũng có mức độ của nó. Nếu quả thực là Phục Hiểu Vĩnh có liên quan tới chuyện này, hơn nữa vấn đề rất là nghiêm trọng, tôi tất nhiên sẽ phản ánh tới các cấp cơ quan có thẩm quyền, và đốc thúc các cơ quan ấy tiến hành xử phạt. Việc này Hàn Đông đã có chuẩn bị về mặt tâm lý, tự bản thân Phục Hiểu Vĩnh có vấn đề, vậy thì đừng có trách Hàn Đông. Tuy Hàn Đông chỉ phụ trách công tác điều tra, nhưng sau khi điều tra ra vấn đề có liên quan, thì có thể thông báo tới các bộ phận có liên quan, và đốc thúc các bộ phận này ra quyết định chỉnh đốn, xử phạt. - Nhưng thế lực nhà Phục Hiểu Vĩnh cũng không tầm thường chút nào, bố gã – Phục Văn Cường – là nhân vật số ba của tỉnh Việt Đông. Ngoài ra, quan hệ giữa Phục Văn Cường và Tô Trọng Vi vô cùng tốt đẹp, hai người vẫn thường hợp tác với nhau, trước đây khi Tô Trọng Vi còn là Bí thư tỉnh ủy Việt Đông, thì Phục Văn Cường làm Trưởng ban thư ký tỉnh ủy Việt Đông, sau khi Tô Trọng Vi được thăng chức, đã đề bạt Phục Văn Cường lên vị trí Phó bí thư tỉnh ủy. Hàn Đông! Cậu mà động vào Phục Hiểu Vĩnh, Phục Văn Cường nhất định không có nhắm mắt làm ngơ, trở lực xem ra không nhỏ đâu đó. Hàn Đông nhìn Chu Tùng Đào nói: - Việc này cậu không cần bận tâm, tôi bật mí cho cậu chuyện này nhé, tổ đi điều tra vấn đề của tỉnh Việt Đông lần này, là do Thủ tướng Tô đích thân chú ý và hỏi tới đấy, có vấn đề gì nhất định sẽ truy cứu tới cùng. - Thủ tướng Tô tự mình tới hỏi sao? Chu Tùng Đào vô cùng kinh ngạc nhìn Hàn Đông - Chuyện này là sao vậy? Ông ta để cậu đi điều tra vụ việc ở tỉnh Việt Đông, vậy chẳng phải là tự đào hố chôn mình sao… Hàn Đông khẽ mỉm cười nói: - Cái này thì mình không rõ lãnh đạo nghĩ thế nào, tóm lại, cậu không cần phải băn khoăn gì nữa. Hơn nữa, cứ cho là có người vì chuyện này mà gây bất lợi với cậu, thì tôi cũng có thể giúp, nếu sau này cậu không muốn làm ở tỉnh Việt Đông nữa, thì cũng có thể chuyển tới nơi khác, chuyện nhỏ như vậy, tôi nhất định sẽ giúp cậu sắp xếp ổn thỏa. Nếu muốn Chu Tùng Đào giúp mình, thì nhất định phải khiến cậu ta không còn lo lắng gì về sau này nữa, có vậy cậu ta mới tận lực phối hợp với Hàn Đông. Nếu không, trong lòng Chu Tùng Đào còn điều lo ngại, thì nhất định sẽ không tận tâm tận lực mà giúp. Đây là chuyện thường tình của con người, Hàn Đông cũng không để Chu Tùng Đào giúp không công. Huống chi, lần này dù cho Chu Tùng Đào có không giúp Hàn Đông, thì dựa vào thái độ mà trước nay cậu ta đối xử với mình, thì Hàn Đông nhất định sẽ đưa tay cứu giúp khi cậu ta cầu cứu. Chu Tùng Đào có chút kinh hãi nhìn Hàn Đông, hỏi: - Cậu rốt cuộc là người thế nào vậy. Bố của Phục Hiểu Vĩnh là phó Bí thư tỉnh Việt Đông, cũng mới miễn cưỡng lên cấp phó phòng, còn cậu thì ngay cả cấp giám đốc sở cũng đã làm qua lâu như vậy, lại còn làm qua chức Bí thư thành ủy, Chủ tịch thành phố, vậy thì chẳng phải tầm 24, 25 tuổi là cậu đã làm cán bộ cấp phó giám đốc sở rồi sao? Thêm hai năm nữa, nhất định sẽ thành cán bộ cao cấp cấp Thứ trưởng mất, cứ vậy mà phát triển thì cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên… Hàn Đông nói: - Nghĩ ngợi xa xôi vậy cũng chẳng có tác dụng gì. Quan trọng là làm được cái gì, chứ không phải là leo lên được vị trí nào, dù sao tôi có thể đảm bảo, tuyệt đối không để cậu thiệt thòi đâu. - Haha, tôi tin cậu mà, cậu yên tâm đi, tôi nhất định dốc toàn lực ứng phó, cậu muốn biết điều gì, tôi sẽ tận lực đi tìm tư liệu. Nói cho cùng, tôi cũng nhìn không vừa mắt nhiều chuyện, nhưng mà quản không nổi, mà cũng lười không muốn quản, nay cậu muốn điều tra vấn đề đất đai của nông dân, tôi nhất định không từ chối giúp cậu đâu. Hàn Đông nâng cốc lên, chạm với cậu ta một cái rồi nói: - Vậy thì tốt, sau khi cậu quay về, thì chuẩn bị một chút, tập hợp tất cả tư liệu có liên quan tới tập đoàn Kim Sâm, cty Hà Trì, tập đoàn Đại Phong, tập đoàn Thiên Hà lại cho tôi, ngoài ra nếu bên tôi có bất cứ tình hình gì, sẽ lập tức liên hệ với cậu. Chu Tùng Đào gật đầu, đột nhiên nói: - Sự việc của tập đoàn Kim Sâm thì tôi biết một chút, bọn họ đang khất nợ tiền bồi thường đất đai của nông dân, sau khi những người nông dân đến tìm họ để lý luận, thì còn bị một đám người không rõ lai lịch đánh trọng thương, kết quả điều tra của chính phủ là không có chứng cứ chứng minh việc đó do tập đoàn Kim Sâm làm, những người nông dân kia đòi truy cứu trách nhiệm, thì cũng phải tìm được kẻ đánh người đã rồi mới nói gì thì nói. Trên thực tế, tôi biết chắc mấy người kia là người do tập đoàn Kim Sâm thuê tới… Tinh thần Hàn Đông rất kích động, hỏi: - Vậy sao? Cậu có chứng cớ gì không? Chu Tùng Đào nói: - A Kim biết từ đầu tới cuối chuyện này, trước đây anh ta cũng lăn lộn bên ngoài nhiều, sau này kết hôn rồi, thì lại bắt đầu kinh doanh chân chính, nhưng mà đôi lúc vẫn có thể biết được một số chuyện, kẻ lần trước dẫn người tới đánh dân, là một người mà A Kim quen biết. Hàn Đông gật đầu nói: - Vậy bây giờ nhờ A Kim giúp, thì có thể tìm được mấy người kia không? Nếu có được lời khai của bọn họ, thì việc điều tra sẽ dễ dàng hơn rất nhiều, chỉ cần làm sáng tỏ việc đánh người trước, thì sự việc của tập đoàn Kim Sâm có thể ví như tiếng trống làm hăng hái tinh thần cho chúng tôi đi tìm chân tướng sự việc rồi. Chu Tùng Đào nói: - Cái này thì phải hỏi A Kim đã, nhưng anh ta đang kiếm sống ở đây, nếu mà tham dự vào chuyện này, chỉ e là phải sắp xếp cho ổn đường lui cho anh ta mới được. Hàn Đông gật đầu, hắn biết đây là tình huống thực tế, tập đoàn Kim Sâm đã thuê người đánh nông dân, thì nhất định không phải là người tuân thủ pháp luật, nếu biết A Kim dính vào chuyện này, thì bọn chúng nhất định không để yên đâu. - Cậu gọi anh ta tới nói chuyện một chút, nếu anh ta không chịu thì cũng đừng miễn cưỡng, có lẽ anh ta cũng chẳng để lộ tin tức ra đâu. - Bảo mật thì chắc chắn rồi, tôi chơi với anh ta từ nhỏ tới giờ, người này rất có nghĩa khí, dù có vì gia đình mà không tham dự vào vụ này, anh ta cũng sẽ không tiết lộ ra đâu. Chu Tùng Đào xuống lầu gọi A Kim lên, hỏi thăm một chút về chuyện của tập đoàn Kim Sâm, sau đó hỏi anh ta có thể giúp thuyết phục những kẻ đánh người kia, để bọn họ phối hợp với công tác điều tra hay không. A Kim nhìn Hàn Đông nói: - Hàn huynh đệ, anh chắc không phải là làm những chuyện tầm thường đúng không, cả chuyện này mà cũng có thể quản được? Hàn Đông khẽ mỉm cười đáp: - Không giấu gì anh, lần này tôi tới đây, chủ yếu là tiến hành điều tra xung quanh vấn đề trưng dụng đất của nông dân, ngoài tập đoàn Kim Sâm ra, còn có vài công ty nữa, thậm chí là một số quan chức, đều nằm trong phạm vi bị điều tra, nếu anh đồng ý giúp đỡ, tôi nghĩ là tôi có biện pháp thích đáng để giải quyết ổn vấn đề của anh. Chu Tùng Đào đứng bên cạnh nói: - A Kim! Anh đừng có xem thường người này, anh ta là cán bộ cấp giám đốc sở đấy, đã từng làm Bí thư thành ủy, Chủ tịch thành phố ở tỉnh Tây Xuyên, hiện nay là đại biểu của nội các Chính phủ tới đây điều tra sự việc lần này, tôi bây giờ cũng đang đi theo anh ta… - Anh đã từng làm quan chức ở tỉnh Tây Xuyên à? A Kim kinh ngạc nhìn Hàn Đông. Hàn Đông thản nhiên cười nói: - Tôi đã từng làm ở thành phố Tân Châu, Vinh Châu của tỉnh Tây Xuyên và còn làm việc ở ban Tổ chức tỉnh ủy nữa… - Thành phố Vinh Châu! Anh từng là quan chức ở thành phố này sao, vậy nếu chúng tôi muốn chuyển tới thành phố Vinh Châu, thì chắc sẽ không có vấn đề gì chứ? Thấy vẻ mặt phấn chấn của A Kim, Chu Tùng Đào không kìm được hỏi: - A Kim! Anh định chuyển tới thành phố Vinh Châu sao? A Kim nói: - Cậu không biết đấy thôi, Tiểu Lệ vốn là người thành phố Vinh Châu tỉnh Tây Xuyên, mấy người đợi một chút, tôi đi gọi Tiểu Lê lên cái. A Kim hùng dũng đi xuống lầu. Hàn Đông không nén được tiếng thở dài: - Thật là trùng hợp, ở đây mà cũng có thể gặp được người của thành phố Vinh Châu. Chu Tùng Đào cũng nói: - Thật là, nếu mà gia đình A Kim muốn tới thành phố Vinh Châu phát triển, thì vấn đề cũng dễ hơn rồi. Đúng lúc A Kim đem theo vợ là Tiểu Lệ lên tới, anh ta giới thiệu qua một chút về Hàn Đông, nói: - Tiểu Lệ, em không phải là người thành phố Vinh Châu sao, nếu Hàn Đông đồng ý, thì chúng ta muốn tới đó làm ăn cũng chẳng có vấn đề gì. Hàn Đông mỉm cười hỏi: - Chào chị! Chị là người ở đâu của thành phố Vinh Châu? Tiểu Lệ nói: - Tôi là người ở huyện Phú Nghĩa, mấy năm rồi chưa có về đó lần nào, trong nhà cũng chẳng còn ai thân thích… Hàn Đông hiểu ra, nói: - Tôi có làm việc ở huyện Phú Nghĩa vài năm, làm qua Chủ tịch thị trấn Triệu Hoa, rồi làm qua chức chủ tịch huyện, sau đó lên thành phố Vinh Châu làm Bí thư thành ủy , đối với tình hình ở đó, tôi cũng rất quen thuộc, việc mà hai người muốn nhờ, tôi đi chào hỏi một cái, chắc là không có vấn đề gì đâu. Sau khi Hàn Đông, Chu Tùng Đào và A Kim bàn bạc một hồi, thì càng thêm rõ về tình hình sự việc, đồng thời cũng điều chỉnh phương án một chút. Ăn xong bữa cơm, Hàn Đông trở về khách sạn Hải Tân, liền gọi điện cho bố vợ là Lữ Quốc Trung. Nửa tiếng sau, điện thoại của Hàn Đông chợt reo vang. Hàn Đông bắt máy, đầu dây bên kia là một giọng nói lạ hoắc: - Là đồng chí Hàn Đông phải không? Tôi là Triệu Bằng của quân phân quận Việt Châu, hiện nay anh ở đâu vậy? Tôi có chuyện muốn gặp anh. Hàn Đông nói: - Xin chào Tư lệnh Triệu! Làm phiền anh quá, hay là để tôi đến thăm anh đi. - Haha, vậy thì tốt, vậy tôi không khách sáo với anh đâu, anh tới phân quân khu đường Tĩnh Hải, tôi sẽ cho người đợi ở cửa. - Được ạ! Bây giờ tôi qua ngay đây. Hàn Đông cúp điện thoại, rồi qua gõ cửa phòng Đường Lợi Ba kế bên, nói: - Các anh chuẩn bị đi, tới lúc phải đi hỏi một số chuyện liên quan tới việc tập đoàn Kim Sâm thuê người đánh dân, đợi sau khi tôi đã khống chế được người rồi, sẽ thông báo địa điểm cụ thể cho các anh. - Chủ nhiệm Hàn, anh yên tâm đi. Đường Lợi Ba trong lòng còn chút hoài nghi, không biết Hàn Đông chuẩn bị thế nào để không chế mấy kẻ đánh người đó, căn cứ vào tài liệu, thì bọn chúng có tới hai ba mươi người lận. Anh ta tất nhiên không biết Hàn Đông đã liên lạc được với Triệu Bằng - Tư lệnh phân quân khu thành phố Việt Châu, có sự xuất quân của quân đồn trú phân quân khu, tới lúc đó sẽ chẳng cần phí sức mà cũng có thể một mẻ lưới tóm sạch lũ tham gia đánh người đang tụ tập ở Hải Tân Dựa vào manh mối A Kim cung cấp, thì nhóm đánh người thường tụ tập ở một thôn trang bất kỳ tại Hải Tân, ăn uống hưởng lạc, có chuyện gì sẽ có đại ca sắp xếp, cho nên nếu là quân đồn trú ra tay thì bọn chúng một đứa cũng chạy không thoát. Hàn Đông không tin Cục Công an thành phố Việt Châu, vì vậy chỉ có thể cầu cứu bố vợ mình. Lữ Quốc Trung là phó chủ tịch quân ủy, là nhân vật đứng đầu, chỉ sau Chủ tịch quân ủy mà thôi, không cần thiết gọi điện tới phân quân khu thành phố Việt Châu, tự nhiên sẽ có người sắp xếp ổn thỏa tất cả. Trên thực tế, Triệu Bằng được đích thân Chính ủy quân khu Việt Châu gọi điện tới, kêu anh ta chủ động liên lạc với Hàn Đông, dốc toàn lực để phối hợp với hành động của Hàn Đông. Quân khu Việt Châu là một trong sáu quân khu lớn của Trung Quốc, Triệu Bằng lại chỉ là một Tư lệnh phân quân khu thành phố Việt Châu, đương nhiên anh ta sẽ coi lời nói của Chính ủy quân khu Việt Châu như thánh chỉ vậy. Hàn Đông tới phân quân khu thành phố Việt Châu, gặp mặt Triệu bằng, hai người bàn bạc một hồi, lập tức có mấy chiếc xe tải quân dụng được điều đi, trên xe ngồi đầy binh lính được trang bị vũ khí. Theo sau là một chiếc xe Jeep quân dụng, Hàn Đông và Tư lệnh phân quân khu thành phố Việt Châu cùng ngồi chung một xe, trò chuyện vô cùng thân thiết.