“Haha, Hàn Đông một mặt giết gà dọa khỉ, một mặt lại cho mọi người một chút ngon ngọt, đây đúng là vừa đánh vừa xoa.” Trong lòng mọi người nghĩ thầm. Đề nghị vừa rồi của Cao Minh Chân là để Hàn Đông tự mình quyết định phân phối quyền lực của Nghiêm Văn Bình như thế nào, nhưng Hàn Đông không đồng ý mà là để mọi người thảo luận, chẳng qua là để mọi người chia chức quyền của Nghiêm Văn Bình, để mọi người từ đó cũng được chia sẻ một chút lợi ích Hàn Đông làm như vậy, một mặt quả thật là phù hợp với trình tự của tổ chức, mặt khác để mọi người phân chia quyền lực trong tay Nghiêm Văn Bình, cũng chính là để mọi người không cách nào ủng hộ Nghiêm Văn Bình, thậm chí khiến cho Nghiêm Văn Bình ngay cả mọi người cũng hận. Dù sao thì quyền lực vốn có của Nghiêm Văn Bình nhanh chóng sẽ bị mọi người phân chia hết, trong lòng y không hận mọi người đến chết mới lạ. Những người ngồi ở đây đều không phải kẻ ngốc, cũng có thể nghĩ thông được mấu chốt bên trong. Chỉ là sức hấp dẫn của quyền lực vô hạn, đối với lợi ích mà Hàn Đông ném ra, không ai cự tuyệt. Nghiêm Văn Bình vốn là Phó chủ nhiệm phòng kiểm soát, quyền lực nắm trong tay cũng không ít, bây giờ mọi người đều có cơ hội kiếm một chút lợi ích, mọi người sao không vui vẻ mà làm chứ. Trên quan trường, người đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rất ít, mà người ném đá xuống giếng thì rất nhiều. Điều tra nguyên nhân, chính là vì mọi người đều hiểu, sau khi kéo một người xuống người khác mới có cơ hội, hoặc là có thêm một vị trí, hoặc là quyền lực tốt có thể phân chia. Tình huống hiện tại chính là như vậy, tuy có người trong lòng cũng có chút đồng tình với Nghiêm Văn Bình, nhưng cũng sẽ không đứng ra bất bình thay y. Đây không chỉ là không muốn đắc tội với Hàn Đông và Cao Minh Chân, mà còn vì mọi người tràn đầy thèm muốn đối với quyền lực trong tay Nghiêm Văn Bình. Hàn Đông nói: - Mọi người đều triển khai thảo luận vấn đề phân công, hôm nay xác định xong tiếp theo đó công việc của phòng kiểm soát sẽ rất bận, hy vọng mọi người chuẩn bị tư tưởng cho tốt. Sau đó, mọi người liền bắt đầu lần lượt nói, chủ yếu là thảo luận phân phối quyền lực trong tay Nghiêm Văn Bình như thế nào. Nếu Hàn Đông đã lấy Nghiêm Văn Bình giết gà dọa khỉ, và hiện tại Nghiêm Văn Bình cũng không còn sức phản kháng, vậy thì đến lúc mọi người chia lợi ích rồi. Khi dính đến lợi ích là không ai nhường nhịn. Hàn Đông mỉm cười ngồi ở ghế chủ tọa, xem mọi người thảo luận, trong lòng đã bắt đầu tính toán, nếu như đến tỉnh Việt Đông triển khai công tác, sự tình hiện tại, đã trở nên phức tạp hơn trước nhiều, ngay cả Tô Trọng Vy cũng chú ý đến vấn đề này, vậy thì mình trong quá trình làm việc cụ thể, nhất định phải làm thật cẩn thận. Đồng thời, về mặt tỉnh Việt Đông, khẳng định có quan hệ lợi ích cực kỳ phức tạp, chuyện này nhất định phải xử lý tốt. Tuy rằng Hàn Đông không sợ đắc tội người khác, nhưng Hàn Đông cũng sẽ không tùy tiện đắc tội, đặc biệt sẽ không đắc tội với người khác mà không đạt được lợi ích. Mọi người thảo luận khoảng nửa giờ, cơ bản nhất trí ý kiến Hàn Đông cũng không có ý kiến gì khác, tán thành kết quả thảo luận của mọi người. Sau đó Hàn Đông nói: - Công tác của phòng kiểm soát, tuy có tính phức tạp, nhưng chúng ta nhất định chuẩn bị tư tưởng và dũng khí đón nhận, không thể thấy khó mà lúng túng, nếu đã cho anh quyền lực và nghĩa vụ cơ bản, vậy nên nhất định phải nghiêm khắc mà làm, đối với tất cả những việc làm không nghiêm túc, những người không làm đúng chức trách, phòng kiểm soát đều sẽ có phê bình, xử phạt tương ứng. Tổ giám sát lần này đến tỉnh Việt Đông làm việc sơ sài, dẫn đến rất nhiều vấn đề vẫn chưa điều tra rõ, đối với những người có trách nhiệm tương ứng, chúng ta sẽ tiến hành việc xử phạt và điều chỉnh thích hợp, hy vọng mọi người lấy đó làm gương, trong công tác sau này, động não nhiều hơn, đặt tâm tư vào trong công việc. Những người ngồi ở đây đối với Hàn Đông đều có chút sợ hãi, hễ thấy Nghiêm Văn Bình ngồi một bên, sắc mặt như cá chết, trong lòng mọi người thông cảm rất nhiều, đối với thủ đoạn của Hàn Đông cảm thấy sợ hãi, nếu như đổi lại là chính mình, cũng không còn cách nào, cũng mặt mày xám xịt ủ rũ. Không người nào nguyện ý làm kẻ thất bại, cho nên khi đối mặt với nhân vật mạnh mẽ cứng rắn sẽ không như Đôn-ki-hô-tê đối mặt với cối xay gió, còn buồn cười mà giơ trường mâu xông tới trước. Trước mặt sự uy hiếp lớn, lưa chọn căn bản của mọi người là nhượng bộ lui binh. Hiện tại, cảm giác Hàn Đông cho mọi người là người thanh niên này không đơn giản, nên ít chọc vào. Còn về phần Nghiêm Văn Bình, giờ phút này đã sớm không thể nói gì, hai tay nắm chặt đặt trên bàn, nếu không như vậy, y chỉ sợ sẽ ngã xuống đất. Trong lòng y đang rỉ máu, y vốn là ở phòng kiểm soát vẫn còn rất nhiều quyền lực, mà còn rất có mặt mũi. Vậy mà bây giờ, tất cả đều không còn, quyền lực trong tay bị phân chia, đồng thời một tuần sau còn phải ở trước cuộc họp toàn nhân viên kiểm điểm, điều này gần như là muốn giết y vậy. “Phòng kiểm soát không thể ở lại được nữa, bộ dạng này còn có thể làm gì, Hàn Đông quá nhẫn tâm, Cao Minh Chân con người này quá vô sỉ…” Trong lòng Nghiêm Văn Bình lần lượt nguyền rủa mọi người, y đã hạ quyết tâm, nhất định phải điều khỏi phòng kiểm soát, để tránh ở đây mất mặt xấu hổ. Sau khi tan họp, Hàn Đông vừa đi ra ngoài văn phòng liền nghe thấy trong phòng vang lên tiếng la hét. Thì ra Nghiêm Văn Bình lúc đứng dậy, thân mình run rẩy, lập tức liền ngã xuống đất. Người ngồi ở hai bên của y vội vàng đỡ y dậy, chỉ thấy sắc mặt y tái nhợt, nhưng người thì cũng không có gì. Hàn Đông quay đầu nhìn một chút, thấy Nghiêm Văn Bình cũng không có gì đáng ngại, liền không nói gì, nhanh chân trở về văn phòng. Cảnh ngộ của Nghiêm Văn Bình là do y tự tạo, điều này căn bản không thể trách Hàn Đông. Trên thực tế, Hàn Đông yêu cầu mọi người đã đủ thấp, chỉ cần có thể làm tốt chức trách là được. Nhưng Nghiêm Văn Bình ỷ lớn tuổi, không chỉ lộng quyền, giao việc cho y cũng không làm, người như vậy không xử lý thì còn xử lý ai? - Chủ nhiệm Hàn… Cao Minh Chân vui vẻ theo đến văn phòng của Hàn Đông, cúi đầu khom lưng, bộ dạng cung kính - Liên quan đến việc đi đến tỉnh Việt Đông lần này, tôi có chút ý kiến muốn báo cáo với anh. Hàn Đông gật đầu nói: - Ngồi xuống nói đi. Cao Minh Chân nói: - Về việc trưng thu bồi thường đất đai cho nông dân ở tỉnh Việt Đông, khẳng định là tồn tại vấn đề, mấu chốt là lúc đi điều tra, khẳng định sẽ gặp trở ngại rất lớn, dù sao cũng liên quan đến lợi ích của nhiều người, do đó tôi đề nghị lần này lại phái tổ điều tra đi, tốt nhất là một tối một sáng cùng lúc hành động, bên sáng cho người đi điều tra và cũng thu hút tầm nhìn của người muốn gây trở ngại cho tổ điều tra, bên tối hãy tổ chức nhân viên tiến hành điều tra thực địa, như vậy có thể thu hoạch được thứ có ích. Đương nhiên, trong trường hợp nào, cho dù không có người gây trở ngại, mà một tối một sáng hai tổ, tư liệu điều tra được, cũng có sức thuyết phục hơn. Hàn Đông cười cười nói: - Đề nghị của Chủ nhiệm Cao không tệ, như vậy đi, lần này, tổ điều tra bên sáng do anh dẫn đội, tôi đích thân dẫn một đội khác điều tra ngầm, chúng ta hợp tác, tranh thủ điều tra rõ ràng vấn đề. - Tôi theo sự an bài của Chủ nhiệm Hàn, nhưng âm thầm điều tra, có thể sẽ gặp nguy hiểm, Chủ nhiệm Hàn, tôi thấy hay là để tôi đi vậy. Cao Minh Chân vẻ mặt chân thành nói. Hàn Đông khẽ mỉm cười, nói: - Không cần, tôi dẫn đội là có lợi đấy, trước tiên tôi còn trẻ tuổi, người khác không dễ dàng sinh ra lòng cảnh giác, mặt khác anh là người điều tra già dặn, dễ khiến người khác sinh lòng đề phòng, còn về vấn đề an toàn, anh không cần lo lắng, đây là thiên hạ của Đảng, tôi tin không có nơi nào người đến không được, hơn nữa tôi cũng sẽ chú ý. - Vậy được rồi, Chủ nhiệm Hàn nhất định phải chú ý an toàn. Cao Minh Chân cũng không thể cùng Hàn Đông tranh luận, hơn nữa, lần này, công tác của tổ điều tra rất quan trọng, nếu lại không điều tra ra vấn đề, chỉ sợ Hàn Đông cũng không thể biện minh. Bởi vậy, nhiệm vụ của đội âm thầm điều tra rất nặng nề, mấu chốt thành bại cũng ở trên đội này, Cao Minh Chân đối với bản thân mình kỳ thực cũng không tin tưởng lắm. Hiện tại, Hàn Đông nếu đã kiên trì phải đích thân đi điều tra, vậy thì cũng làm cho Cao Minh Chân bớt áp lực nhiều. Thân phận của Hàn Đông không bình thường, tài nguyên, lực lượng có thể lợi dụng cũng không bình thường, có lẽ hắn cũng có cách khác không chừng. Đối với việc Hàn Đông rất thoải mái tiếp nhận đề nghị của mình, cũng cho mình tham gia hoạt động điều tra lần này, Cao Minh Chân cũng là rất hưng phấn. Điều này ít nhất cho thấy, Hàn Đông trên cơ bản đã tha thứ cho mình, vậy thì chỉ cần sau này cố gắng, vị trí của mình sẽ củng cố hơn, thậm chí có khả năng qua mặt Nghiêm Văn Bình. “Theo trạng thái bây giờ của Nghiêm Văn Bình, y không thể ngồi ở vị trí Phó chủ nhiệm thường trực nữa, y đi rồi, mình bước lên một bước, vậy cũng là có khả năng rất lớn, mà ở vị trí này, Hàn Đông với chức Chủ nhiệm này chắc là có không ít quyền nói chuyện, huống chi Hàn Đông còn có một bối cảnh to lớn như thế.” Sau khi thay đổi cảnh ngộ của một người, liền sẽ nghĩ theo hướng tốt, mà theo đuổi, điều này cũng có chút ý được voi đòi tiên. Tuy nhiên, lòng cầu tiến mọi người đều có, Cao Minh Chân có cách nghĩ này, cũng là rất bình thường. Bên trong thể chế, rất nhiều người đều đang nghĩ cách tiến lên, chẳng qua là chưa có cơ hội thích hợp mà thôi. Hiện tại đối với Cao Minh Chân mà nói, cơ hội đã vẫy tay chào y rồi, chỉ cần y biểu hiện cho tốt, chí ít vị trí Phó chủ nhiệm thường trực phòng kiểm soát, vẫn là dễ dàng nắm trong tay. Vài ngày sau đó, Hàn Đông để Cao Minh Chân ra mặt liên hệ với các ban ngành, tạo thành tổ điều tra. Mà Hàn Đông chính mình trong nội bộ phòng kiểm soát lựa chọn một vài người không lớn tuổi lắm, nhưng có kinh nghiệm điều tra phong phú, lập thành một tổ khác. Trong thời gian này, trên dưới phòng kiểm soát, đối với chuyện của Nghiêm Văn Bình đã biết rồi, biết được Nghiêm Văn Bình không lâu sẽ trước cuộc họp toàn nhân viên làm kiểm điểm, chuyện như vậy đúng là lần đầu tiên, bởi vậy có thể thấy các lãnh đạo đối với việc thi hành chính sách trách nhiệm rất có quyết tâm. Tác phong công tác của phòng kiểm soát đã thay đổi, thái độ làm việc của rất nhiều người cũng tích cực hơn trước nhiều, ngay cả Phó Chủ nhiệm một cán bộ cấp giám đốc Sở cũng phải làm kiểm điểm, đổi lại công tác của bọn họ không đắc lực, chỉ sợ không chỉ là làm kiểm điểm dễ dàng như vậy. Do đó nhân viên của phòng kiểm soát, cơ bản đều thần kinh căng thẳng, cố gắng làm tốt công tác.