hật báo Trung Hoa, liên tục một tuần không ngừng đăng bài nói chuyện của các lãnh đạo Nhà nước xung quanh bức thư của Thủ tướng Nam Tuần. Cùng lúc đó, còn có rất nhiều bài thảo luận của các chuyên gia học giả. Mà các phương tiện truyền thông lớn của tỉnh Tây Xuyên, cũng đều tổ chức đưa tin xung quanh chuyện này. Ngoài việc tiến hành nghiên cứu thảo luận ra, các phương tiện truyền thông này còn điều tra, phân tích tình hình trong công việc thực tế. Trong khoảng thời gian ngắn, trên dưới Trung Hoa, triển khai thảo luận vô cùng khí thế. Thảo luận lớn lần này, khác với cuộc thảo luận lớn năm 91. Thảo luận lần trước, đối với con đường phát triển của nước Trung Hoa, hai bên có bất đồng triển khai một lần đấu tranh lý luận, là một cuộc tranh luận. Còn thảo luận lần này, xoay quanh bức thư của Thủ tướng Nam Tuần, kết hợp với công việc thực tế cải cách mở cửa Trung Hoa, triển khai một cuộc thảo luận tự kiểm tra, tự chỉnh đốn mình. Mục đích của thảo luận lần này là giống nhau, đó chính là làm cho các chính sách phương châm của Đảng và Nhà nước có thể hoàn thiện hơn, phù hợp với thực tế hơn. Sau khi Thủ tướng Nam Tuần viết bức thư này, cũng không có thêm phát ngôn gì khác. Ông ta giống như ném một cục đá vào trong ao nước bình lặng, sau đó toàn bộ ao nước đều sôi sục lên, còn ông ta đứng ở bên bờ im lặng đứng xem. Trải qua hơn một tuần lễ tuyên truyền, thảo luận, ngày 27, văn kiện chung của Sở Văn phòng Trung ương, Văn phòng Nội các Chính phủ, yêu cầu toàn Đảng chăm chỉ học tập lĩnh hội tinh thần bức thư của Thủ tướng Nam Tuần. Cùng lúc đó, Trung ương cũng bắt đầu tổ chức tổ giám sát, bắt đầu tiến hành kiểm tra đối với các vấn đề trong tái cơ cấu doanh nghiệp nhà nước. Trung ương yêu cầu, các tỉnh thành phố, khu tự trị, phải tiến hành tự kiểm tra, chỉnh đốn toàn diện. Đối với các đơn vị chỉnh đốn không hiệu quả, Trung ương sẽ truy cứu người có trách nhiệm liên quan. Buổi sáng ngày 28, Hàn Đông liền nhận được thông báo của Sở Văn phòng Tỉnh ủy, vào 9 giờ sáng ngày 29, tham gia Hội nghị triệu tập của Tỉnh ủy, Ủy ban nhân dân tỉnh. Nhận được thông báo còn có Khương Vinh Quang. Hai người thống nhất với nhau, vào buổi chiều cùng ngày đi tới Thục Đô. Khi đi, Khương Vinh Quang nhận lời ngồi lên xe của Hàn Đông. Hai người trên đường trò chuyện, trao đổi bàn bạc cụ thể về sự phát triển của thành phố Vinh Châu. Giữa người và người, một khi đã giãi bày suy nghĩ tiến hành trao đổi, sẽ hiểu nhau hơn, trên thực tế đối phương sẽ không khó chịu như trong tưởng tượng của mình. Theo Hàn Đông thấy, Khương Vinh Quang mặc dù thích lấy thành phố Mi Lạc so sánh với thành phố Vinh Châu, nhưng chủ yếu ông ta vẫn muốn làm tốt công tác của thành phố Vinh Châu, hơn nữa cũng đang cố gắng, đồng thời có một số ý tưởng cũng tương đối tốt. Mà Khương Vinh Quang vốn dĩ cảm thấy Hàn Đông là một người không dễ đối phó, bây giờ cảm thấy chỉ cần là bàn chuyện công việc, Hàn Đông rất dễ nói chuyện, hơn nữa Hàn Đông cũng không thích tất cả quyền lực đều độc quyền trong tay mình. “Xem ra mình nghĩ nhiều quá rồi, chỉ cần mình một lòng một dạ muốn làm việc, Hàn Đông cũng rất dễ nói chuyện. Xem ra hắn chỉ là muốn tích lũy chút thành tích, tạo cơ sở vững chắc cho sự phát triển sau này.” Đến Thục Đô, người của văn phòng thành phố Vinh Châu tại Thục Đô đã sớm đặt phòng rồi. Hàn Đông và Khương Vinh Quang ăn xong cơm, rồi tự do hoạt động. Khương Vinh Quang sau khi đến tỉnh, phải gặp gỡ không ít người. Còn Hàn Đông, tuy rằng không nhất định phải đi gặp gỡ ai, nhưng cũng phải gặp gỡ với Lữ Nam Phương. Sau khi nhận được điện thoại của Hàn Đông, khi Lữ Nam Phương đi, lại kéo theo La Khởi Bản và Quách Tiên Chu đi cùng. Hàn Đông kết giao với bọn họ cũng khá lâu rồi, quan hệ với nhau cũng khá tốt, chỉ cần có thời gian, là có thể tụ họp, uống trà, tâm sự, coi như thư giãn ngoài công việc. La Khởi Bản ngồi ở một bên, nhìn vẻ mặt tươi cười ôn hòa của Hàn Đông, trong lòng vô cùng cảm thán, người này lại là cấp trên của cha mình. Nhớ đến ngày đó mới quen biết hắn, hắn vẫn chỉ là cấp Cục phó, nhưng bây giờ đã là Bí thư Thành ủy cấp Giám đốc sở rồi. E là qua một thời gian ngắn nữa, ông bạn này lại tiến thêm một bước nữa. Dựa theo quỹ đạo phát triển của hắn như vậy, tương lai nhất định sẽ trở thành nhân vật có thế mạnh ảnh hưởng đến toàn bộ Trung Hoa. Bây giờ tình bạn giữa mình và hắn có được không dễ, nhất định phải coi trọng mới được. Tương lai có một ngày như vậy, cũng có thể vì thế mà cảm thấy kiêu ngạo và tự hào. - - Ngày hôm qua tôi nhìn thấy Bào Hồng Hồng rồi, trông giống như chó nhà có tang vậy. Quách Tiên Chu cười, nói. Hàn Đông sửng sốt, hỏi: - - Sao nó lại ra nhanh như vậy? Lẽ ra Bào Hồng Hồng tham gia vào buôn lậu ma túy, nó xảy ra chuyện, Bào Xuân Long cũng không bị liên lụy nhiều, cũng đã là phải thắp hương lên mộ tổ tiên rồi. Nếu Bào Xuân Long còn bàn mưu tính kế gì trong chuyện của Bào Hồng Hồng mà nói, e là rất nhiều người đều không đồng tình. La Khởi Bản cười, nói: - - Chắc chắn là bảo lãnh ra ngoài đi chữa bệnh rồi, dù sao còn có Bào Xuân Long, Bào Hồng Hồng sẽ không phải ngồi tù lâu. Ngưu Chí Không cười, nói: - - Nhưng Bào Xuân Long làm như vậy, cũng sẽ ảnh hưởng đến chính mình. Quách Tiên Chu nói: - - Phỏng chừng tiền đồ của Bào Xuân Long bị cản trở, cũng không lo nhiều như vậy. Hàn Đông âm thầm thở dài, thực tế xã hội là như vậy, quyền và tiền, có thể thay đổi rất nhiều thứ. Nhưng Hàn Đông cảm thấy, Bào Xuân Long cứu con lão ra sớm như vậy, e là bất lợi với lão. Đương nhiên, với Hàn Đông thì không có gì phải lo lắng. Bào Xuân Long bất luận là phát triển như thế nào, đều không thể ảnh hưởng gì đến tiền đồ của Hàn Đông. Chỉ cần lão không chọc mình, Hàn Đông không thèm để ý nhiều như thế. Trên thế giới này, rất nhiều chuyện, không phải là một người có thể thay đổi. Hàn Đông nhận thức sâu sắc được điều này, bởi vậy cũng không lãng phí quá nhiều thời gian và tinh lực vào những việc mình không thể thay đổi. Buổi sáng ngày thứ hai, Hàn Đông và Khương Vinh Quang cùng đi đến hội trường. Lúc này đã có không ít người ngồi đó rồi. Hai người ngồi ở hàng ghế thứ hai phía bên trái, Khương Vinh Quang cười, nói: - - Bí thư Thành ủy Hàn, anh là Ủy viên Tỉnh ủy, nên ngồi ở hàng ghế đầu đi. Hàn Đông cười cười, nói: - - Ở đâu cũng vậy, hàng ghế đầu để cho người ở tỉnh ngồi đi. Lãnh đạo Tỉnh ủy lần lượt đến, trình tự thời gian bọn họ đến dường như là bố trí trước vậy, đều là lần lượt đến theo xếp hạng của Tỉnh ủy. Người đến hội trường cuối cùng là Bí thư Tỉnh ủy Yến Sơn Cao. Lão ta đi đến ngồi xuống vị trí trung tâm hàng đầu tiên của đài chủ tịch, giơ tay lên nhìn đồng hồ. Phó bí thư chủ trì hội nghị Bào Xuân Long bèn thử micro, nói: - - Các đồng chí, bây giờ bắt đầu họp, mời mọi người chú ý tuân thủ kỷ luật hội trường, di động, điện thoại bàn đều phải chuyển sang chế độ im lặng hoặc tắt máy. Hội nghị như thế này, Hàn Đông thực ra cũng đã trải qua rất nhiều, từ trong huyện đến thành phố, tỉnh, đủ các loại hội nghị, nhiều vô kể, về cơ bản cũng không khác nhau lắm. Rất nhiều người khi tham gia hội nghị như vậy, đều là viết linh tinh vào sổ, như vậy vừa thể hiện chăm chỉ ghi chép, vừa có thể giết thời gian. Dù sao hội nghị như vậy, cho dù buồn tẻ, cũng không thể ngủ gục tại chỗ, nếu không sẽ bị vị lãnh đạo nào đó xách ra, vậy là bị bêu xấu trước mọi người. Hàn Đông mặc dù không ghi chép, nhưng vẫn chăm chú lắng nghe. Trước tiên là Phạm Đồng Huy hướng dẫn mọi người cùng học tập bức thư của Thủ tướng Nam Tuần, bức thư này Hàn Đông thật ra đã xem qua mấy lần rồi, nhưng bây giờ nghe thấy, vẫn cảm thấy rất nhiều khởi đầu và cảm tưởng mới. Sau đó Bào Xuân Long hướng dẫn mọi người học tập tinh thần văn kiện của Trung ương. Sau đó, Phó bí thư Tỉnh ủy, Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh Uông Kỳ Tài, Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, Phó chủ tịch thường trực tỉnh lần lượt phát biểu, trình bày đối với các vấn đề có liên quan. Cuối cùng, Bí thư Tỉnh ủy Yến Sơn Cao phát biểu trọng yếu, kết hợp với tình hình thực tế của tỉnh Tây Xuyên, tiến hành bố trí tỉ mỉ công việc có liên quan, đồng thời đưa ra vài yêu cầu đối với cơ quan các cấp. Buổi hội nghĩ diễn ra một mạch thông suốt, đã đến gần mười hai giờ rồi. Sau khi tan họp, mọi người gọi bạn dẫn bè, vừa nói vừa cười. Người tham gia hội nghị ngày hôm nay, đều có cấp bậc nhất định, ngày thường đều bận rộn công viêc, cơ hội có thể tụ họp với nhau không nhiều, bởi vậy tranh thủ thời gian giao lưu một chút. - - Bí thư Thành ủy Hàn, khi nào thì anh quay về? Tôi chuẩn bị đi Sở Giao thông làm chút chuyện. Khương Vinh Quang cười, hỏi Hàn Đông. Hàn Đông nói: - - Tôi không có việc gì, quay về thành phố Vinh Châu luôn thôi. Lúc này điện thoại của Hàn Đông vang lên, nghe máy thì thấy giọng nói của Lộ Lợi Dương: - - Hàn Đông, tôi và Tần đại mỹ nữ ngày mai đi máy bay đến Thục Đô lúc mười giờ sáng, lần này chúng tôi dẫn theo 35 doanh nghiệp đến, cậu ở đó phải chuẩn bị sẵn sàng nhé. Hàn Đông không ngờ hai người bọn họ lại cùng đến, hơn nữa lại còn dẫn theo nhiều doanh nghiệp như vậy, nhưng đây là một việc tốt, bèn nói: - - Được rồi, buổi sáng ngày mai tôi và Chủ tịch thành phố cùng đến sân bay tiếp đón mọi người. Khương Vinh Quang ở bên cạnh nghe thấy, trong lòng có chút nghi hoặc, không biết Hàn Đông muốn mình và hắn đi đón ai. Lộ Lợi Dương cười ha hả, nói: - - Vậy được rồi, Hàn Đông anh quá nể mặt rồi, không phải là xem trọng Tần đại mỹ nữ đấy chứ? Hàn Đông nói: - - Anh Lộ cũng như vậy mà. Đúng rồi, lần này các anh tất cả có bao nhiêu người đến, để tôi bố trí xe đến đón các anh. Lộ Lợi Dương nói: - - Có hơn bảy mươi người, có thể bao cả nửa máy bay rồi. Chủ yếu là người quen biết của Tần đại mỹ nữ, mọi người vừa nghe đến địa bàn của Hàn Đông cậu, đều muốn qua đó cổ vũ. Được rồi, không quấy rầy cậu nữa, ngày mai gặp lại. Cúp điện thoại, Hàn Đông cười nói với Khương Vinh Quang: - - Chủ tịch thành phố Khương, tôi có hai người bạn, từ Yến Kinh dẫn theo hơn ba mươi doanh nghiệp công nghiệp kỹ thuật cao, đi máy bay mười giờ sáng ngày mai đến thành phố Thục Đô, tổng cộng có hơn bảy mươi người. Hôm nay tôi không về nữa, ngày mai chúng ta cùng đi tiếp đón bọn họ, ngoài ra anh bố trí một chút, yêu cầu hai chiếc xe bus của thành phố đến đón. Khương Vinh Quang trên mặt đã sớm cười tươi như hoa, nói: - - Bí thư Thành ủy Hàn, anh thật là người giỏi giang, bỗng chốc có hơn ba mươi doanh nghiệp công nghệ cao, vậy thì sự phát triển của Khu công nghệ cao cũng không cần lo lắng nữa. Có Bí thư Thành ủy Hàn cầm lái, Chủ tịch thành phố tôi cũng nhẹ nhàng hơn nhiều. Hàn Đông mỉm cười, nói: - - Làm lãnh đạo của thành phố Vinh Châu, chúng ta đều hy vọng thành phố Vinh Châu có thể phát triển tốt, có thể đóng góp cho địa phương, đương nhiên là không thể chối từ. Chỉ cần chúng ta đồng tâm hiệp lực, tôi tin rằng có thể nhanh chóng thay đổi cục diện lạc hậu của thành phố Vinh Châu.