Khi Khương Vinh Quang đang phát biểu, Dương Lâm Sâm vẻ mặt cười thản nhiên, nhẹ nhàng như không. Làm Chủ tịch Hội đồng nhân dân thành phố, hơn nữa là từ vị trí Chủ tịch thành phố chuyển sang, Dương Lâm Sâm đương nhiên không can tâm bị cho ra rìa. Lần này Hàn Đông để mọi người tham dự thảo luận, lão ta cảm thấy là một cơ hội tốt. Theo lão nghĩ, mình nhúng tay vào việc của Ủy ban nhân dân thành phố, Hàn Đông có lẽ không phản cảm nhiều như vậy. Mà Khương Vinh Quang bây giờ chỉ là quyền Chủ tịch thành phố, còn phải qua cửa ải bầu cử của Hội đồng nhân dân, cho dù trong lòng ông ta có bất mãn, cũng phải nén giận. Trong chuyện bầu cử này, tuy Dương Lâm Sâm không dám mưu tính quá lớn, nhưng để cho Khương Vinh Quang có được số phiếu bầu cực thấp, thì không phải là vấn đề gì lớn. Như vậy, vừa không vi phạm nguyên tắc tổ chức, nhưng cũng làm cho Khương Vinh Quang mất mặt. “Nhưng không ngờ Hàn Đông lại đứng ra nói thay cho Khương Vinh Quang, điều này có chút kỳ quái, lẽ nào quan hệ của bọn họ lại hài hòa như vậy?” Quan hệ của Bí thư Thành ủy và Chủ tịch thành phố, Khương Vinh Quang hoàn toàn hiểu rõ, hai người có thể không công khai mâu thuẫn cũng đã là một chuyện hiếm có rồi, mà muốn cho bọn họ chung sống hòa hợp, thậm chí phối hợp chặt chẽ, đơn giản là chuyện không thể. Chính bởi vì như vậy, lão ta có chút khó hiểu trước thái độ của Hàn Đông. Lão ta vẫn có chút hiểu biết về người thanh niên này, biết rằng người này tuy rằng trẻ tuổi, nhưng thủ đoạn làm việc cũng không đơn giản. Mặt khác, Hàn Đông tuyệt đối là một người có thế lực, điều này khi hắn vẫn chỉ là một cán bộ cấp Cục phó đã thể hiện ra rồi. Khi đó hắn đã không nể tình Phó chủ tịch thành phố, bây giờ làm nhân vật số một Thành ủy rồi, so với trước kia chắc chắn chỉ có hơn không có kém. Cũng bởi vì như vậy, Dương Lâm Sâm thời gian này tương đối khiêm tốn, lão ta không muốn sớm gây mâu thuẫn với Hàn Đông. “Haha, ông bạn này bị xẹp lép rồi.” Khâu Hiểu Mai công tác cùng với Dương Lâm Sâm một thời gian, đương nhiên hiểu rõ vẻ mặt của người này, thực ra đó chính là biểu hiện trong lòng vô cùng tức giận, điều này làm cho bà ta vô cùng vui mừng. “Tốt nhất Dương Lâm Sâm tức giận, mưu mô một chút trong cuộc bầu cử Khương Vinh Quang, đến lúc đó tình hình rối loạn, Hàn Đông là nhân vật số một Thành ủy, cũng không trốn tránh được trách nhiệm.” Nghĩ đến đây, Khâu Hiểu Mai trong lòng rất hy vọng, đồng thời quyết định tìm cơ hội sẽ châm ngòi. Khương Vinh Quang kết hợp với công việc của Ủy ban nhân dân thành phố, nói chuyện khoảng hai mươi phút. Vừa rồi Dương Lâm Sâm tỏ vẻ muốn nhúng tay vào công việc của Ủy ban nhân dân thành phố, điều này làm cho ông ta rất khó chịu. Nhưng Hàn Đông đã kịp thời đứng ra, chỉ ra Hội đồng nhân dân phát hiện có vấn đề gì, phải giao cho Ủy ban nhân dân thành phố xử lý, thực hiện, trên thực tế chính là hạn chế tác dụng của Hội đồng nhân dân, không để cho bọn họ trực tiếp can thiệp vào công việc của Ủy ban nhân dân thành phố. Điều này làm cho Khương Vinh Quang trong lòng vô cùng sảng khoái, ít nhất chứng tỏ Hàn Đông không liên kết với Dương Lâm Sâm đối phó mình, hơn nữa có Hàn Đông chắn ở phía trước, mình cũng dễ đọ sức với Dương Lâm Sâm. Mặt khác Khương Vinh Quang cảm thấy vui mừng là, biểu hiện này của Hàn Đông, chứng tỏ hắn thật sự muốn làm nên chuyện, hơn nữa còn tình nguyện uỷ quyền cho Ủy ban nhân dân thành phố, như vậy mình có thể làm nên sự nghiệp theo suy nghĩ của mình. Sau khi Khương Vinh Quang nói xong, Chủ tịch Mặt trận Tổ quốc thành phố Tưởng Quân Kỳ cũng muốn phát biểu, kết hợp với công việc của Mặt trận Tổ quốc thành phố, nói mấy điểm đều là qua loa. Sự ảnh hưởng của Mặt trận Tổ quốc còn kém hơn cả Hội đồng nhân dân, Hội đồng nhân dân ít ra còn khống chế được việc bầu cử, còn Mặt trận Tổ quốc về cơ bản chỉ còn lại phần vỗ tay. Vừa rồi Dương Lâm Sâm xẹp lép hồi tỉnh lại, Tưởng Quân Kỳ nhìn thấy rõ, cho nên ông ta cũng không dại gì mà tham gia vào. Ông ta chỉ cần yên ổn làm tốt vị trí hiện tại là được rồi, những cái khác cũng không cần nghĩ nhiều. Đến Mặt trận Tổ quốc rồi, điều đó có nghĩa là tiền đồ chính trị về cơ bản đã đến điểm dừng, ông ta cũng không có nhiều hoài bão nữa. - Tôi nói một chút. Khâu Hiểu Mai thản nhiên nói, - - Vừa rồi mọi người cũng đã nói không ít, tôi cảm thấy một điểm mấu chốt nhất, chính là vây quanh vấn đề hiện tại, phát huy cố gắng ở các phương diện, chỉ có phát huy tính tích cực của tất cả mọi người, triển khai công việc ở nhiều mặt, nhiều góc độ có tính mũi nhọn, mới có thể giải quyết vấn đề có hiệu quả… Ý tứ trong lời nói của bà ta rất rõ ràng, đó chính là tăng cường chỉnh đốn cải cách việc tái cơ cấu doanh nghiệp nhà nước, quan tâm toàn diện đến đời sống nhân dân, là một công trình có hệ thống, phải hợp lòng hợp sức, mà không thể hạn chế bất cứ ai, bất cứ ban ngành nào, phải phát huy tác dụng của tập thể. “Bà ta đang nói thay cho Dương Lâm Sâm đây.” Hàn Đông thầm nghĩ trong lòng. “Xem ra bà ta vẫn chưa bỏ ý định, không gây chuyện thì không bỏ qua.” Dương Lâm Sâm nhìn Khâu Hiểu Mai, trong lòng âm thầm cười mỉa, “Người đàn bà này không đối phó được với Hàn Đông, còn bị Hàn Đông làm mất mặt trước các cán bộ lão thành, bây giờ lại muốn khuyến khích mình đấu với bọn họ, bà ta muốn ngư ông đắc lợi, cũng không đơn giản như vậy, muốn đấu cũng không thể bỏ quên bà ta.” Sau khi mấy vị lãnh đạo đứng đầu phát biểu, mấy người khác tiếp tục phát biểu. Nhưng, những người này đa phần đều chỉ nói lên cảm tưởng, thực hiện kết hợp trong công việc của mình, và cũng không tham gia vào cuộc tranh đoạt của mấy vị lãnh đạo chủ chốt. Mọi người đương nhiên nhìn thấy được, Hàn Đông ra sức ủng hộ Khương Vinh Quang, cục diện này làm cho mọi người có chút không hiểu, cho nên đều hết sức thận trọng. Cuối cùng Hàn Đông phát biểu những cái quan trọng, yêu cầu mọi người chịu khó lĩnh hội, đồng thời sau khi trở về tổ chức các ban ngành chịu khó học tập, tìm ra sai lệch và vấn đề trong công việc thực tế, tích cực tiến hành tự kiểm tra và chỉnh đốn cải cách. Sau khi Hội nghị xong, Hàn Đông mời Khương Vinh Quang đến phòng làm việc của mình. - - Chủ tịch thành phố Khương, báo chí hai hôm nay, cho thấy quyết tâm của Trung ương, mặc dù chưa có tinh thần văn bản rõ ràng, nhưng tự chúng ta triển khai công việc trước, còn hơn đến lúc đó lúng ta lúng túng. Khương Vinh Quang gật đầu, nói: - - Đúng vậy, dưới sự lãnh đạo của Bí thư Thành ủy Hàn, thành phố chúng ta đã bắt đầu công tác chỉnh đốn cải cách các vấn đề còn tồn tại trong tái cơ cấu doanh nghiệp nhà nước, về điểm này chắc chắn là đi đầu cả nước, tiếp theo, chúng ta chỉ cần tăng cường thực hiện thêm một bước, và làm tốt tổng kết kinh nghiệm… Tâm trạng của ông ta tương đối tốt, bởi vì qua quan sát và tìm hiểu thời gian này, ông ta cảm thấy Hàn Đông muốn làm tốt công tác, như vậy nếu hai người dưới tiền đề này, cùng hợp tác tốt, nhất định có thể làm ra thành tích không nhỏ. Đến lúc đó cùng lúc với việc Hàn Đông có được phần lớn công lao, mình cũng có thể tích lũy được thành tích không nhỏ. Dù sao Hàn Đông có bối cảnh, thời gian hắn ở thành phố Vinh Châu cũng không quá lâu, đợi hắn đi rồi, khả năng mình tiếp nhận chức Bí thư Thành ủy của hắn là rất cao. Cho nên Khương Vinh Quang cũng bằng lòng cố gắng làm tốt công việc, như vậy Hàn Đông cũng có thể sớm đi, mình cũng có thể sớm đi lên trước một bước. Là một cán bộ địa phương, nếu ông ta muốn lên cấp Thứ trưởng, nhất định phải ngồi vào vị trí Bí thư Thành ủy, và tốt nhất là ở vị trí Bí thư Thành ủy, có thể làm được một chút thành tích, như vậy mới đủ lý lịch. Hàn Đông nói: - - Ừ, ngoài việc chỉnh đốn tốt các vấn đề trong tái cơ cấu doanh nghiệp nhà nước, phải hết sức phát triển tốt kinh tế, nâng cao thu nhập và mức sống của người dân. Tôi nghĩ như thế này, tháng sau Trung tâm tổ chức Hội nghị học tập, mời tất cả các lãnh đạo chính của các ban nghành trực thuộc thành phố, các quận huyện đều phải tham gia, một mặt học tập tài liệu tinh thần của Trung ương, đồng thời xác định mục tiêu rõ ràng, thực hiện chế độ chịu trách nhiệm, phân tích mục tiêu, đến lúc đó đánh giá cũng dựa theo mục tiêu phân tích để dánh giá từng người, mà không phải chung chung lấy một đơn vị, ban ngành làm tiêu chuẩn đánh giá, đối với việc không hoàn thành mục tiêu nhiệm vụ, phải xử phạt tương ứng. Khương Vinh Quang mỉm cười, nói: - - Tôi cũng nghĩ như vậy, nếu không thực hiện mục tiêu, rất nhiều người sẽ không tập trung vào công tác, không có một chút áp lực và tính cấp bách, chuyện này tôi thấy đến lúc đó mời Ban Tổ chức cán bộ, Ủy ban Kỷ luật cùng quyết định một phương án, đến lúc đó cùng công bố. Hai người bây giờ đều đang tập trung vào công việc, cũng đều cố gắng muốn hợp tác tốt, cứ như vậy, trao đổi với nhau rất thông suốt. - - Đúng rồi, qua một thời gian nữa, sẽ có hơn mười doanh nghiệp công nghiệp kỹ thuật cao đến thành phố Vinh Châu khảo sát đầu tư, Ủy ban nhân dân thành phố phải làm tốt công tác chuẩn bị. Khương Vinh Quang không ngờ Hàn Đông lại liên hệ được nhiều doanh nghiệp đến như vậy, trong lòng cũng rất vui, như thế này vấn đề của Khu công nghệ cao đã giải quyết được phần lớn rồi. - - Bí thư Thành ủy Hàn đã vất vả rồi, tôi sẽ làm tốt công việc chuẩn bị, nhất định sẽ tiếp đãi chu đáo các doanh nghiệp đến đầu tư. Ngày 17 tháng 7, Nhật báo Trung Hoa trên trang đầu đăng bài nói chuyện của Thủ tướng và ông cụ Hàn. Cùng lúc đó, Nhật báo Trung Hoa còn dùng cả một trang báo, giới thiệu hành động của tỉnh Vân Điền trong vấn đề chỉnh đốn và cải cách tái cơ cấu doanh nghiệp nhà nước, giới thiệu cụ thể sắp xếp và bố trí của tỉnh Vân Điền, đánh giá tương đối cao Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh Vân Điền. Hàn Đông nhìn thấy bài báo này, vẻ mặt lộ ra nụ cười vui sướng. Cha Hàn Chính là nhân vật số một của tỉnh Vân Điền, tỉnh Vân Điền có được thành tích như vậy, chắc chắn đa phần đều được coi là công lao của Hàn Chính. Tuy rằng so với kiếp trước, sự phát triển của cha đã tốt hơn rất nhiều. Nhưng Hàn Đông vẫn hy vọng cha mình phát triển tốt hơn nữa. Nếu Hàn Chính có thể tiến thêm một bước, như vậy có thể dần dần giương lên lá cờ đầu của thế lực lớn nhà họ Hàn. Đương nhiên, Hàn Đông cũng biết, trong Đại hội Đảng năm nay, cha mình sẽ không thể tiến thêm một bước nữa rồi. Bởi vì lần này, nhà họ Hàn lấy được một ghế Ủy viên thường vụ, đó là thu hoạch lớn nhất. Sức ảnh hưởng của Ủy viên thường vụ Trung ương, quả là rất lớn. Năm nay ông nội đi thêm một bước, làm cho thế lực nhà họ Hàn vững chắc hơn một bước. Về sau cho dù ông cụ Hàn có việc bất trắc, nhà họ Hàn vẫn có thể vững bước đi tới. Mặt khác bố vợ của Hàn Đông là Lữ Quốc Trung có thể tiến thêm một bước, trở thành Phó chủ tịch Quân ủy, bắt đầu nắm quyền lực quân đội trong tay. Cho nên lần này Hàn Chính không thể tiến thêm một bước nữa, nhưng bây giờ tỉnh Vân Điền đã là tỉnh điển hình, cũng là đặt nền móng vững chắc cho tương lai ông có thể đi lên. Nhà họ Hàn bây giờ, đã có sự thay đổi lớn so với kiếp trước, nhà họ Hàn ngày nay có thể nói là phát triển phồn vinh, không ngừng đi lên. Mà điều này cũng là đặt nền móng tốt đẹp cho sự phát triển lâu dài của Hàn Đông. Thậm chí Hàn Đông cảm thấy, lúc này sở dĩ nhà họ Hàn mở rộng thế lực được như vậy, là có liên quan đến sự sắp đặt lâu dài của Thủ tướng Nam Tuần. Nếu không thì vì sao ông cụ lại sớm đẩy mình ra như vậy? Nếu như không có biện pháp đảm bảo tương ứng, đẩy mình ra sớm như vậy, hoàn toàn là đẩy mình nhảy vào lửa. “Haha, bên trên đang sắp đặt, mình hiện tại cũng đang sắp đặt, mọi người đều đang sắp đặt, đợi đến tương lai khi mình trở thành danh thủ quốc gia, cũng có thể đứng ở trên toàn cục sắp đặt.”