Tâm tư của Bạch Phi, Yến Lâm đương nhiên cũng hiểu, trong lòng cô ta cười thầm trong lòng, nếu Bạch Phi biết Hàn Đông chính là Bí thư thành ủy vừa mới nhận chức của thành phố Vinh Quang lại có bộ dạng thế nào đây? - Mà thôi, mình nghĩ họ cũng sắp ăn xong rồi. Yến Lâm thản nhiên nói, vốn dĩ cô ấy không mấy cảm tình với Bạch Phi, bây giờ càng phản cảm với anh ta hơn. Mọi người giễu cợt một hồi, sẽ không còn chủ đề để nói nữa. Còn Bạch Phi thì thấy, Yến Lâm đối với người bạn này cũng không mấy tốt, thậm chí có chút che giấu anh ta, như vậy mình muốn đánh bại anh ta càng đơn giản hơn. - Thực sự không được, lấy chút tiền đưa anh ta, hoặc tìm người xử anh ta một trận, sự việc càng dễ hơn nhiều. Bạch Phi nghĩ thầm trong lòng, tâm trạng cũng đột nhiên thư thả hơn. Qua một hồi, Bạch Phi mượn cớ lấy thêm thức ăn, chuẩn bị thám thính, chế ngạo Hàn Đông một chút. Khi anh ta đi đến đại sảnh, vừa đúng nhìn thấy Hàn Đông họ đang tính tiền đi ra ngoài, trong lòng anh ta đột nhiên hơi hối hận. Vương Song qua đó cho xe chạy đến, Khổng Phàm Chi rất nhanh bước lên trước mở cánh cửa phía sau, đợi sau khi Hàn Đông lên xe, anh ta mới lên vị trí bên lái phụ. Nhìn chiếc Santana chậm rãi rời khỏi, Bạch Phi kinh ngạc há to miệng, trong đầu chỉ có một ý niệm: - Tên này là người gì vậy, bộ dạng lãnh đạo, còn có xe riêng nữa? - Trẻ tuổi như vậy, cũng không thể là lãnh đạo gì, có phải đi theo xe của bạn? - Hơn nữa còn là biển số xe của thành phố Tân Châu. Nghĩ đến đây, Bạch Phi giống như tự tìm cho mình một lý do trấn an. Tuy nhiên, vừa nghĩ đến cảnh tượng lúc nãy, trong lòng anh ta càng không thoải mái. Trong lòng đang nghĩ việc riêng, khi ăn cơm thần sắc của Bạch Phi hơi hoảng, tâm hồn đi đâu mất. Hàn Đông tự nhiên không biết vì nguyên nhân của mình, dẫn đến bữa cơm của tên Bạch Phi cũng ăn không ngon. Dùng cơm xong Hàn Đông liền về khu vực Thành ủy, buổi tối cũng không có việc gì khác, Hàn Đông ngồi trong nhà xem văn kiện. Thời gian này Thành ủy tích lũy không ít văn kiện, có thứ chỉ cần xem qua, ký tên là có thể để các đơn vị bên dưới xác thực. Có một số văn bản, cần phải nghiêm túc cân nhắc, cẩn thận xem xét. Hàn Đông đem số văn bản này về nhà, như vậy có thể yên tĩnh mà xem qua, im lặng suy nghĩ, cũng không cần lo lắng bị ai quấy rối. Bây giờ, trong tay Hàn Đông đang nắm một bài báo cáo liên quan đến thúc tiến cải cách doanh nghiệp nhà nước của toàn thành phố. Dựa theo quy hoạch lúc trước, doanh nghiệp nhà nước lớn nhỏ trong toàn thành phố, ngoài một số ít doanh nghiệp có thành tích tốt, các doanh nghiệp còn lại được chia làm ba đợt tiến hành cải cách. Trước khi Hàn Đông nhận chức, đã hoàn thành xong hai đợt cải cách doanh nghiệp nhà nước, đợt thứ ba còn có mười một doanh nghiệp. Trước mắt các doanh nghiệp nhà nước trong hai đợt cải cách, đa số là trực tiếp bán ra, cũng có ký kết với doanh nghiệp tư nhân. Còn bây giờ Khương Vinh Quang đang tiếp nhận Chủ tịch thành phố, anh ta cũng không chuẩn bị kéo dài doanh nghiệp nhà nước đợt ba, cũng chuẩn bị nhanh chóng xử lý, nếu không Ủy ban nhân dân thành phố luôn có gánh nặng cũng không phải chuyện tốt. Dữ liệu trong tay, đã giới thiệu sơ qua những doanh nghiệp sắp được cải cách, chủ yếu là tình hình kinh doanh của chúng. Từ những dữ liệu biết được, kinh doanh của chúng khó khăn, đa số đã là không nổi gán nợ, ngân hàng cơ bản đã cho khất nợ rất nhiều khoản nợ “Tình hình tồi tệ như vậy ư?” Hàn Đông nghi ngờ trong lòng, tuy doanh nghiệp nhà nước hiệu quả không tốt, đây là một hiện tượng phổ biến, nhưng cũng không đến nỗi như vậy. Muốn một doanh nghiệp làm đến không gán nổi nợ, dựa theo tình hình kinh doanh bình thường mà nói, cũng không phải dễ dàng. Trừ khi nhà kinh doanh cái gì cũng không quản, điều chỉnh cực kỳ lộn xộn Nhưng hỗn loạn như vậy, cũng dễ dàng khiến người khác nhìn thấy dấu vết. Đối với việc này Hàn Đông cảm thấy không thể võ đoán mà tiến hành cải cách, nhất định phải nhập gia tùy tục, từng doanh nghiệp một tiến hành thực hiện. Tuy các doanh nghiệp nhà nước có khả năng phải đối mặt với vấn đề kinh doanh khó khăn, nhưng nếu đem toàn bộ bán đi, Hàn Đông cảm thấy trong đó chắc hẳn có không ít vấn đề. Trong quá trình cải cách chế độ, tài sản quốc hữu đã tổn thất nghiêm trọng. Cho nên Hàn Đông cảm thấy không chỉ doanh nghiệp nhà nước phải thận trọng với cải cách chế độ, đối với các doanh nghiệp nhà nước đã được cải cách, một số vấn đề, nên xử lý phải xử lý, không thể để những con sâu mọt quá dễ được như ý Cốc cốc cốc… Lúc này truyền đến tiếng gõ cửa nhẹ. Hàn Đông không khỏi sửng sốt, ai lại tìm mình vào lúc này? Nhìn đồng hồ trên tay, bây giờ là chín giờ rưỡi rồi. Hàn Đông nghi ngờ đứng lên, tiến đến trước mở cửa. Bên ngoài là một người đàn ông trung niên, ông ta mặc áo sậm màu, hơi cúi người xuống. Nhìn thấy Hàn Đông mở cửa, nét mặt của người đàn ông này hơi mỉm cười, hơi khom lưng xuống, cung kính nói: - Chào Bí thư Hàn, tôi là Vương Khánh Lâm của huyện Phú Nghĩa, tôi muốn đến báo cáo công việc của huyện Phú Nghĩa… - Anh là Vương Khánh Lâm? Hàn Đông thản nhiên nói. Tên Vương Khánh Lâm này là Phó bí thư huyện ủy huyện Phú Nghĩa, chủ trì toàn diện công việc trong Huyện ủy. Vốn dĩ Hàn Đông quen biết tên Vương Khánh Lâm này, chủ yếu vì được giới thiệu sơ lược trong lý lịch, người này từng làm qua Phó chủ tịch quận Hưng Đoàn, sau này được điều đến huyện Phú Nghĩa làm Phó bí thư. Trong đầu Hàn Đông vốn dĩ chỉ có ấn tượng đơn giản với Vương Khánh Lâm, chưa nói được tốt xấu. Nhưng bây giờ, Vương Khánh Lâm lựa chọn lúc này đến báo cáo công việc với mình, ấn tượng của Hàn Đông lúc này đối với anh ta không được khá rồi. Thật sự có chuyện gì, hoặc muốn nương tựa mình, ban ngày anh đến Thành ủy không được à. Bây giờ bốn bề đen sẫm, yên lặng, anh lén lút chạy đến báo cáo công việc, khiến người khác không khỏi nghi ngờ. Vốn dĩ Vương Khánh Lâm nhìn thấy Hàn Đông mở cửa, tâm trạng hơi kích động, lúc này nghe giọng điệu của Hàn Đông hơi lạnh nhạt, trong lòng đột nhiên khẩn trương, nói: - Bí thư Hàn, tôi chỉ làm phiền ngài một tí thôi, ngài xem… Hàn Đông nhìn lướt qua, liền thấy Vương Khánh Lâm đang kẹp lấy một túi đen, trong đó giống như đựng thứ gì, sắc mặt càng khó nhìn hơn. - Thời gian không sớm nữa, có chuyện gì, ngày mai hãy nói. Hàn Đông đang cố gắng kiềm chế tức giận trong lòng. Có người thích dựa dẫm, vậy cũng không phải lạ. Nhưng Hàn Đông đối với bản thân có yêu cầu nghiêm túc, tuyệt đối không nhận bất cứ thứ gì của người khác. Tên Vương Khánh Lâm này vừa nhìn là biết không tốt, cho nên Hàn Đông đột nhiên quy anh ta thuộc tuýp người không thể dùng Vương Khánh Lâm hơi ngẩn người, ngượng ngùng đứng đó, sau đó nhanh chóng quay túi đen đặt bên cửa, lập tức nhanh chóng quay lưng đi. Hàn Đông trầm giọng nói: - Anh đang làm gì thế, đem thứ này đi, không thì ngày mai tôi giao cho Ủy ban kỷ luật. Bước chân của Vương Khánh Lâm nhanh chóng ngưng lại, quay đầu khom lưng nói: - Bí thư Hàn, một chút thành ý, ngài đừng ngại. - Tôi chỉ nói một lần. Ánh nhìn lạnh băng của Hàn Đông nhìn anh ta. Ánh mắt của Vương Khánh Lâm lóe sáng, hơi chột dạ, sau đó cúi người xuống, đem túi đen lấy lên, cười nói: - Bí thư Hàn, phiền ngài rồi, tôi cáo từ trước. Sau đó anh ta nhanh chóng chạy ra ngoài. Hàn Đông cười lạnh một tiếng, rầm đóng cánh cửa lại. Hàn Đông phẫn nộ trong lòng. Tên Vương Khánh Lâm nửa đêm chạy đến tặng đồ cho mình, đơn giản là nhắm vào vị trí Bí thư Huyện ủy huyện Phú Nghĩa. Bây giờ anh ta đang chủ trì công việc huyện Phú Nghĩa, chắc hẳn muốn ngồi vững vị trí này, do đó mới nghĩ ra kế sách này. Hàn Đông không biết Vương Khánh Lâm có đến các thường ủy Thành ủy khác không, nhưng trong lòng Hàn Đông đã hạ quyết tâm, tên Vương Khánh Lâm tuyệt đối không để y làm được. - Với hiện tượng như vậy, nên bắt vài điển hình, quét sạch trong quan trường của thành phố Tân Châu, nếu không, những tên này không đem tâm tư đặt trong công việc. Hàn Đông cảm thấy tức giận, cảm giác thành phố Tân Châu trước mắt không phải như vậy. Nhìn thấy Đàm Ngưng Hào ở thành phố Tân Châu vài năm, đem quan trường của thành phố Tân Châu biến thành càng phức tạp và tối tăm hơn. “Ngày mai đến huyện Phú Nghĩa khảo sát, nên xem cẩn thận, dự tính vấn đề không ít.” Sáng ngày thứ hai, Hàn Đông bèn cho Vương Song lái chiếc Sanata của mình ở trước, cho tài xế của Tào Tư Hào lái chiếc số một đi phía sau. Hai chiếc xe một trước một sau xuất phát. - Bí thư Hàn, xe của ngài không bình thường đấy. Tào Tư Hào lần đầu tiên ngồi chiếc Santana của Hàn Đông, nhất thời cảm thấy nó thật khác, cảm giác so với chiếc số một Thành ủy thoải mái nhiều hơn. Hàn Đông mỉm cười, nói: - Xe này do anh họ của tôi cho mượn, anh ấy đã tân trang qua. Sau đó Hàn Đông nhanh chóng chuyển chủ đề, nói: - Trưởng ban Thư ký, Vương Khánh Lâm chủ trì công việc của huyện Phú Nghĩa, tình hình của người này anh biết không, giới thiệu cho tôi biết một chút? - Được, Bí thư Hàn. Trong đầu Tào Tư Hào nhanh chóng chuyển ý niệm, không biết vì sao Hàn Đông đột nhiên hỏi đến tên Vương Khánh Lâm, chẳng lẽ có ý giúp đỡ Vương Khánh Lâm? Là trưởng ban Thư ký Thành ủy, đối với cán bộ chủ yếu toàn huyện trong thành phố, vẫn là nên có tìm hiểu rõ ràng. Do đó Tào Tư Hào đã giới thiệu qua về tình hình của Vương Khánh Lâm. - Bí thư Hàn, thành tích chủ yếu của Vương Khánh Lâm, đều là lúc ở quận Hưng Đoàn, chủ yếu chủ trì cải cách chế độ, dẫn dắt doanh nghiệp tư nhân, giúp đỡ các doanh nghiệp phá sản. - À, cụ thể là làm thế nào? Hàn Đông hơi phấn khởi, theo trực giác, việc này không hề đơn giản. Tào Tư Hào mỉm cười nói: - Tình huống lúc đó, nhà máy ổ trục gần như không gán nổi nợ, tiền lương công nhân đều chỉ có một phần ba, khi Vương Khánh Lâm chủ trì cải cách chế độ, thanh lý tài sản công ty, tài sản cố định gồm đất đai, máy móc các loại, cộng thêm tài sản lưu động, tiến hành đánh giá, khấu trừ các khoản nợ, cuối cùng định giá 570 ngàn tệ, bán cho nhà máy cơ giới tư nhân. Sau cải cách, công nhân nhà máy ổ trục, liên tục hơn mấy tháng tiền lương đều nhận đủ, thậm chí cuối năm còn có tiền thưởng cuối năm. Chính là bởi vì như vậy, Vương Khánh Lâm điều đến huyện Phú Nghĩa đảm nhiệm Phó bí thư. Hàn Đông nghĩ chỉ hơn năm trăm ngàn, đã đem nhà máy ổ trục bán cho người khác, cũng không biết bên trong cụ thể có giao dịch gì. - Đúng rồi, bây giờ tình hình của nhà máy ổ trục, thu nhập của công nhân thế nào? Vấn đề này rất quan trọng, nếu tiền lương của công nhân được bảo đảm, vậy ít ra nêu rõ cải cách chế độ này là một phần hết sức thành công. Hàn Đông tuy là một người theo đuổi toàn diện, nhưng Hàn Đông biết, trên thế giới này, rất nhiều chuyện không hề toàn diện, cho nên cũng đừng nên soi mói. Tào Tư Hào cười một cái, thở phào một cái, nói: - Tuy nhiên nàh máy kia kinh doanh cũng không được lâu, khoảng nửa năm, tình hình không được tốt, đã sa thải hết nhân viên lớn tuổi, do đó những nhân viên còn đến Ủy ban nhân dân quận Hưng Đoàn, đến cả Ủy ban nhân dân thành phố gây sự, cho đến bây giờ, vấn đề vẫn chưa giải quyết. Hàn Đông không nói nữa, sự việc quả nhiên như mình tưởng tượng, xem ra ở giữa chắc có mưu mẹo. Nhà máy lúc vừa bị thôn tính, không phải có thể trả đủ tiền lương sao, làm sao sau nửa năm, tình hình trở nên tồi tệ như vậy, không ngờ đã sa thải hết toàn bộ nhân viên già. Nhìn thấy Hàn Đông lẳng lặng không nói gì, Tào Tư Hào cũng không nói nữa. Ban nãy anh ta nói đa số là sự thật, chỉ là đem vấn đề nghiêm trọng rút lại nhỏ tí thôi. Công nhân của nhà máy ổ trục vô cùng phẫn nộ, bây giờ thỉnh thoảng cũng gây ồn ào. Vấn đề không phải không giải quyết hoàn toàn, căn bản một tí giải quyết cũng không có. Nhà máy đã được bán đi, bây giờ không còn là doanh nghiệp nhà nước nữa, chính phủ cũng không quản được nhiều. Do đó mỗi lần công nhân đến gây sự, Ủy ban nhân dân thành phố cũng rất đau đầu. Đương nhiên, càng đau đầu hơn là người của Ủy ban nhân dân quận Hưng Đoàn. Từ thành phố đến huyện Phú Nghĩa, đường đi khoảng hơn nửa giờ đồng hồ. Lúc nãy vừa nói đến vấn đề cải cách chế độ của nhà máy ổ trục quận Hưng Đoàn. Hàn Đông nghĩ rất nhiều, ban đầu khi mình còn ở huyện Phú Nghĩa, đối với xưởng dệt Đặng Quan tiến hành cải cách chế độ, thực hành giám sát nhiều mặt, tối đa hóa đảm bảo cho lợi ích của công nhân sau này, doanh nghiệp sau cải cách cũng dựa theo quy mô này, đạt được hiệu quả tốt, đồng thời hình thành “Hình thức Phú Nghĩa” Chẳng qua không biết vài năm nay, các doanh nghiệp trải qua cải cách của huyện Phú Nghĩa, hiện nay đã thay đổi như thế nào. - Tiểu Vương, đến xưởng dệt Đặng Quan trước. Hàn Đông quyết định quay về tìm hiểu tình hình thực tế. Trong lòng Hàn Đông có chút nặng nề. Có những lúc, cải cách là tốt, chính sách là tốt, nhưng khi xác thực, luôn biến thành như vậy. Xe rất nhanh đến Đặng Quan, sau đó quẹo vào con đường rất hẹp. Phía trước là xưởng dệt Đặng Quan. Chiếc xe dừng lại, Hàn Đông nhìn xung quanh, cảm giác hơi thất vọng. Bên trong sân, mặt đất mọc nhiều cỏ dại, còn có một số rác trắng, hiển nhiên đã lâu không có người quét dọn. Bốn phía hiển thị hơi yên tĩnh, căn bản không giống một nhà xưởng kinh doanh bình thường. Nghĩ đến ban đầu, nơi này được quét dọn rất sạch sẽ, thỉnh thoảng có người qua lại, bộ dạng rất bận rộn. “Xem ra, tình hình có thay đổi.” Tâm trạng của Hàn Đông trở nên rất xấu, hình như gần đây giá cả của tơ lụa nước ngoài vẫn không tệ, ban đầu xưởng dệt không phải chủ yếu làm cái này sao?