Hàn Đông cười khổ, trong lòng thầm suy nghĩ, “hiện tại mình là Bí thư Thành ủy, cô ta là Trưởng ban Tổ chức cán bộ Thành ủy, thì phải theo nguyên tắc của mình mà làm.” “Chỉ cần cô ta có thể an tâm làm việc, thì có thể dùng cô ta.” “Cùng lắm thì hạn chế sử dụng là được rồi.” Lúc này Hàn Đông có một cảm giác sáng tỏ thông suốt. Đồng thời Hàn Đông cũng thêm một bước nhận thức được, có lẽ trong công việc sau này, sẽ tiếp xúc với càng nhiều người như vậy. Trong biển người muôn hình vạn trạng, cũng không thể đảm bảo là đều đứng về phía mình. Cho nên, dùng người thế nào, đặc biệt là đối đãi với người như Mạnh Tuyết Hải, chẳng nhẽ không hỏi phải trái đúng sai, liền trước tiên đưa cô ta liệt vào trong nhóm không đáng dùng sao? Như vậy rất hiển nhiên là không thích hợp rồi. Cách tốt nhất, đương nhiên là chất lượng mới sử dụng, dựa theo tình hình thực tế mà sử dụng. Giống như Mạnh Tuyết Hải mơ hồ để lộ ra một tia ý tứ dựa vào phía mình, người như vậy có thể dùng. Ít nhất có thể hợp tác trước vậy. Lúc này, Hàn Đông có cảm giác sáng tỏ thông suốt. Trong lòng cũng nhẹ nhàng, thoải mái hơn rất nhiều. Thời gian mau trôi qua. Chớp mắt đã đến giờ tan làm rồi. Hàn Đông nhìn chiếc đồng hồ, liền đứng lên đi ra ngoài. Khổng Phàm Chi lập tức đứng lên đi theo. - Bí thư, vẫn đi đến Nhà khách số một sao? Khổng Phàm Chi nói. Hàn Đông nghĩ một chút, bây giờ mình đến thành phố Vinh Châu chưa được bao lâu, tạm thời chưa có nhiều người nhận ra mình, vừa hay có thể tùy ý ra ngoài ăn cơm, cũng có thể tiếp xúc càng nhiều với tình hình cơ sở. - Không đi nữa, ra ngoài tùy ý tìm một chỗ ăn cơm đi. Hàn Đông nói. Sau khi xuống lầu, Hàn Đông bảo Vương Song lái xe về tiểu khu Thành ủy, sau đó lái chiếc xe Santana ra ngoài. Vương Song nói: - Bí thư, gần công viên đèn màu có một con phố, tất cả đều là tiệm ăn, có đi qua đó xem không? Hàn Đông nói: - Được, ăn cơm xong có thể đi công viên đèn màu xem chơi. Vương Song khởi động xe, rất nhanh đã đến con phố đó. Xa xa đã có thể ngửi thấy trong không khí tràn ngập đủ các loại hương vị. Tìm được một quán ăn có vẻ vệ sinh một chút, cả ba người cùng đi vào, nhanh chóng có nhân viên phục vụ đến trước chào hỏi. Tuy rằng nơi này có thể bao phòng riêng, nhưng Hàn Đông cảm thấy không cần thiết ngồi nhiều trong phòng bao riêng ăn cơm, có khác gì trực tiếp đi Nhà khách số một ăn cơm. Vì thế ba người ngồi trong phòng lớn, phục vụ giới thiệu một chút, ba người gọi năm món một canh. Đợi thức ăn mang đến, Hàn Đông nếm thử một chút, hương vị cũng không tệ. Tổng thể mà nói, thức ăn ở Vinh Châu có một đặc điểm là rất cay, tê, bình thường người ở địa phương khác đều không quen khẩu vị này, có điều Hàn Đông trước đây cũng ở thành phố Vinh Châu mấy năm, về cơ bản có thể thích ứng, ăn vào thậm chí có cảm giác thân quen. Hàn Đông ngồi đối diện với cửa quán, bên ngoài người đi lại, có người vừa mới đến quán cơm ăn cơm, có người ăn xong liền rời đi, nhộn nhịp, vô cùng náo nhiệt. Lúc này một đám người mặc đồng phục đi đến, trong đó có một thanh niên trẻ, mặt trắng xinh ngẩng đầu nhìn một chút, nói: - Đúng là chỗ này, chỗ này tôi đã đến rồi, hương vị không tồi. Còn nhân viên phục vụ đã ra ngoài đón vào rồi. Từ đồng phục của những người này, có thể nhìn ra bọn họ là người của Cục Thuế địa phương. Một đoàn bảy người, vừa nói vừa cười, nét mặt đại đa số tràn đầy tinh thần tự tin, đường hoàng. Cục Thuế địa phương là nghành rất béo bở, đặc biệt là quán cơm hay gì gì đấy, đều thuộc đối tượng quản lý của bọn họ, bởi vậy lúc đến quán ăn cơm, bọn họ càng giống như về đến nhà vậy. Trong số vài người này, Hàn Đông nhìn thấy một hình ảnh quen quen. Cô ta chính là Yến Lâm, lúc này cô đang đi ở phía bên phải nhất, và cùng một phụ nữ trung niên nói chuyện nhẹ nhàng. Một mái tóc thanh tú dài đến vai, giống như thác nước đen tuyền vậy, trên người mặc đồng phục màu trắng, bộ đồng phục được cắt may vừa với người khiến cho thân hình đẹp hoàn mỹ của cô được tôn lên, thân dưới mặc chiếc váy màu đen, đôi chân thon dài mang đôi tất màu da chân, khiến người ta không khỏi rời mắt. Lúc này Yến Lâm mới xoay đầu lại, ánh mắt vừa đúng lúc chạm mắt Hàn Đông, lập tức ngẩn người ra. Ngay sau đó, trên mặt Yến Lâm thoáng ửng đỏ, tiếp theo lộ ra nụ cười thản nhiên, giống như đóa hoa kiều diễm bỗng nhiên nở rộ. Ngay sau đó Yến Lâm bước nhẹ nhàng từng bước, giống như một con bướm nhẹ nhàng đến trước bàn Hàn Đông. - Anh cũng ở đây? Yến Lâm nói nhẹ nhàng, âm thanh trong trẻo, giống như truyền âm trong không cốc, khiến lòng người rung động. Nhìn thấy Yến Lâm, Hàn Đông cũng cảm thấy rất thân thiết. - Đúng, tôi cũng ở đây. Hai người đối thoại có chút nhạt nhẽo, người khác nghe thấy chỉ cảm thấy nhạt như nước lọc vậy. Nhưng giờ khắc này trong lòng hai người, bỗng nhiên đều có cảm giác đặc biệt. Dường như bằng hữu đã lâu, bỗng nhiên gặp lại tại nơi xứ lạ, trong lòng tràn đầy cảm giác thân thiết. Lúc Yến Lâm đi đến, Vương Song và Khổng Phàm Chi mới đầu đều cảm thấy kinh ngạc trước vẻ đẹp, lập tức tự giác cúi đầu, lặng lẽ ăn cơm. Trên mặt Yến Lâm tràn đầy tươi cười, trong lòng vô cùng vui sướng. Cô nói: - Một đồng nghiệp trong đơn vị chúng tôi sinh nhật, chúng tôi góp tiền ăn cơm ở đây. Hàn Đông cười, nói: - Vậy các bạn chơi vui vẻ chút. Yến Lâm gật gật đầu, nhẹ nhàng mím môi, nói: - Thứ bảy anh có rỗi không? Hàn Đông cười, nói: - Thế nào, muốn mời tôi ăn cơm à? Yến Lâm nghịch ngợm trừng mắt, nói: - Chỉ sợ mời không được anh. Hàn Đông nói : - Như vậy đi, trưa thứ bảy đi, đến lúc đó em gọi điện cho tôi. Yến Lâm dùng lực gật đầu, nói: - Vâng, vậy em đi trước vậy. Hàn Đông khoát tay, nói: - Đi đi. Yến Lâm đưa tay trắng nõn ra vẫy vẫy, lập tức tung tăng đi về phía người bạn đồng nghiệp của cô. Lúc này, hai má của cô có chút phấn hồng, đôi mắt cũng nhấp nháy lung linh. Nhìn thấy dáng vẻ cô như vậy, người phụ nữ trung niên sấn đến, tò mò hỏi: - Tiểu Lâm, người đó là ai, đối tượng của cô? - Cái gì mà đối tượng? Yến Lâm oán trách nói, ánh mắt mau chóng nhìn về phía Hàn Đông, thấy hắn cũng không chú ý đến bên này, trong lòng thở phào một hơi, lại âm thầm có chút thất vọng. - Cô xem cô kìa, mặt đỏ lên rồi, trong mắt chỉ chực chờ sáng lên. Người phụ nữ trung niên kia có chút sắc bén: - Vừa nhìn thì giống như con gà mái sắp đẻ rồi. - Ơ kìa, chị Vương chị nói gì vậy? Yến Lâm thẹn thùng nói, giơ tay lay lay cánh tay của chị ấy. Lúc trước người thanh niên mặt trắng đã gọi xong phòng riêng, ánh mắt anh ta thỉnh thoảng lại hướng về phía Hàn Đông, vẻ mặt không có chút không thoải mái. - Mọi người đi vào phòng riêng đi, ngoài này phức tạp lắm. Mọi người đều đi về phía phòng riêng đi, chỉ có chị Vương đến bên ngươi thanh niên mặt trắng xinh, cười nói: - Tiểu Bạch, cậu cần phải giữ chặt. Tên mặt trắng xinh là con trai của Phó cục trưởng Cục Thuế địa phương Bạc Tân Dân, tên Bạch Phi, ỷ vào bố, là cán bộ cấp Phó phòng ở Cục Thuế địa phương, đang ra sức theo đuổi Yến Lâm. Chẳng qua Yến Lâm căn bản không cho anh ta một chút cơ hội, bất luận là anh ta xum xoe thế nào, Yến Lâm cũng không thèm để mắt tới anh ta. Điều này khiến Bạch Phi rất căm tức, đồng thời lại càng ra sức, dường như càng là không có được thì càng quý báu vậy. Nhưng vừa mới đây anh ta nhìn thấy Yến Lâm vừa nhìn thấy Hàn Đông, giống như quên đi tất cả mà phi nhanh qua bên đó, lúc nói chuyện, vẻ mặt ấy quả thực giống như người con gái si tình nhìn thấy người trong mộng vậy. Điều này khiến Bạch Phi rất ghen, hận không thể lập tức đạp Hàn Đông bay tới tận chín tầng mây, khiến Yến Lâm không nhìn thấy hắn nữa. Có điều vẫn tốt, nhìn thấy cảnh Hàn Đông ngồi ở phòng lớn ăn cơm, chắc chắn không phải nhân vật gì, người như vậy sức cạnh tranh nhỏ một chút, đồng thời cũng dễ đối phó hơn một chút. Sau khi vào trong phòng bao riêng, các đồng nghiệp đều cười Yến Lâm, hỏi quan hệ của cô và Hàn Đông, vừa rồi Yến Lâm biểu hiện quá bất ngờ, mọi người vừa nhìn thấy cô gái dịu dàng nho nhã cũng mặt này, hơn nữa đối phương còn là một thanh niên trẻ, đẹp trai và phong độ, tự nhiên trong lòng vô cùng tò mò. Bạch Phi ngồi một bên, trong lòng rất không thoải mái, một câu cũng không nói. Anh ta đương nhiên ngại hỏi, có điều bên cạnh cũng có người hiểu chuyện, đem nghi ngờ trong lòng đều hỏi lên. Mặc dù ở mặt ngoài không sao cả, nhưng trong lòng Bạch Phi vẫn rất căng thẳng, tự tin lắng nghe. Yến Lâm bị mọi người vây vào hỏi đến nỗi phát ngượng, mặt đỏ giống như quả táo vậy, chỉ nói: - Tôi và anh ta chỉ là bạn bè bình thường, chỉ là rất lâu không gặp mặt, cho nên vui bất ngờ. - Anh ta, anh ta, gọi sao mà thân thiết thế, anh ta rút cuộc tên gì? Một người nam cười, hỏi. Trêu đùa đồng nghiệp nữ một chút, nhìn thấy bộ dạng thẹn thùng của cô, đối với những viên chức nam của cơ quan, là một việc tương đối thích thú. Yến Lâm bất dắc dĩ, chỉ có cách đem tên của Hàn Đông nói ra, lúc trước cô không nói, chỉ là lo lắng đem lại ảnh hưởng không tốt cho Hàn Đông. Dù sao Hàn Đông là Bí thư Thành ủy, việc gì cũng cần chú ý một chút. - Ha ha, gọi Hàn Đông à, giống tên của Bí thư Thành ủy mới đến thế. Bạch Phi lúc này rút cuộc tìm thấy cơ hội rồi, cười nói: - Bạn của cô không phải là Bí thư Thành ủy chứ? - Ha ha, có Bí thư Thành ủy trẻ thế sao? - Nếu như anh ta là Bí thư Thành ủy, thì tôi đây ít nhất cũng là Bí thư Tỉnh ủy rồi. Mọi người đều mỉm cười. Những người này tự nhiên lấy Bạch Phi làm trung tâm, cho nên không tự chủ mà đứng bên phía anh ta, đều hy vọng anh ta và Yến Lâm thành chuyện tốt, dường như làm vậy bọn họ đều có lợi vậy. Yến Lâm ngược lại thở phào nhẹ nhõm, cũng tránh cho cô phải che giấu. Có điều Bạch Phi vẫn không buông tha Hàn Đông, cùng cười với mọi người mấy tiếng, lại hỏi: - Tiểu Lâm, bạn của cô rút cuộc làm gì? - Chỉ là đi làm bình thường thôi. Yến Lâm trả lời mơ hồ. Bạch Phi vừa nghe, trong lòng chắc chắn, nghĩ công việc của Hàn Đông chắc chắn không tốt. Nếu không như vậy, Yến Lâm sẽ không nói những từ ngữ mập mờ, hơn nữa, lại có đơn vị nào tốt hơn Cục Thuế địa phương nữa. - Nếu không, gọi anh ta vào phòng riêng cùng ngồi đi, bên ngoài lộn xộn, ăn cơm cũng ảnh hưởng tâm tình. Bạch Phi giả vờ quan tâm thân thiết, ngậm cười nói.