- Lần này Chủ tịch thành phố Hàn một lúc giải quyết cho Hội đồng nhân dân bốn chiếc xe, nhóm người trong Hội đồng nhân dân chắc chắn rất vui mừng. Phí Nguyệt Phi cười nói. Bởi vì ăn cơm riêng với nhau, nên cô ta nói chuyện cũng khá tùy tiện. Sở dĩ bỗng nhiên lại nói đến chuyện này, thứ nhất cũng là muốn nịnh bợ Hàn Đông một chút, ngoài ra cũng là muốn chuyển tầm chú ý của Hàn Đông. Như vậy cũng tránh khỏi việc hắn có hoài nghi gì với Ngô Thu Kiệt, từ đó mà đạt tới hiệu quả cao nhất. Hàn Đông mỉm cười nói: - Đây cũng là điều nên làm thôi, tình trạng xe cộ của Hội đồng nhân dân quả thật cũng không tốt. Vừa hay năm nay tài chính cũng dư dả một chút, nên đổi xe sớm hơn một chút cho bọn họ, cũng để tránh vì xe cộ mà xảy ra chuyện gì đó. Phí Nguyệt Phi cười ha hả, nói: - Cũng chỉ có Chủ tịch thành phố Hàn mới nghĩ như vậy. Thực ra Chủ nhiệm Dương của Hội đồng nhân dân đã đi rất nhiều chuyến rồi, nghe nói ông ta cũng chạy đến Thành ủy nữa rồi, nhưng vẫn không được chấp nhận, cho nên ông ta vẫn rất tức giận. - Cũng đúng, sáng nay ông ta có nói với tôi chuyện xe cộ, tôi nói phải tìm hiểu tình hình một chút mới quyết định được, ông ta liền tức giận bỏ đi. Nói đến sự tức giận của Dương Kiệt Quốc, Hàn Đông cũng được trải nghiệm một chút, hơn nữa còn vừa mới được trải nghiệm. Nhưng người này tức giận cũng nhanh, mà nguôi giận cũng nhanh, hơn nữa còn có thể cúi đầu nhận sai đúng lúc, quả thật mang lại cho người ta cảm giác đánh yêu. Phí Nguyệt Phi nói: - Chủ nhiệm Dương chỉ vì chuyện xe cộ mà chạy đi chạy lại đến mấy lần, tính tình của ông ta làm sao tốt cho được. Khi Hàn Đông và Phí Nguyệt Phi đang nói những chuyện có liên quan đến công việc, Ngô Thu Khiết không thể nói gì vào được, mà chỉ yên lặng ngồi ở đó, thỉnh thoảng gắp một ít thức ăn nhẹ nhàng ăn. Đôi mắt long lanh nhìn Hàn Đông, dường như vô cùng sùng bái Hàn Đông. Tuy nhiên lúc này trong lòng cô, lại không bình tĩnh như vẻ bên ngoài, - Không ngờ Hàn Đông nhìn bên ngoài lại còn đẹp trai hơn trên ti vi một chút. Hắn còn trẻ như vậy mà đã làm Chủ tịch thành phố, chắc chắn có một gia cảnh không tồi. Nếu mình trở thành người của hắn, thì những ngày sau này chắc chắn sẽ rất tốt đẹp. Muốn tiền có tiền, muốn thế có thế, đó mới là cuộc sống mà mình mong muốn. Mặc dù hắn đã kết hôn rồi, nhưng mình lại không cần danh phận gì, mình tình nguyện dùng tuổi thanh xuân và vẻ đẹp của mình để đổi lấy những thứ mình cần. Cũng coi như thực hiện mong muốn, chắc chắn Hàn Đông cũng không thể từ chối. Ít nhất từ tình hình hiện tại mà xét, ấn tượng của Hàn Đông đối với mình cũng không tồi. Người đẹp thường tự mình có cảm giác khá tốt. Bây giờ Ngô Thu Khiết cảm thấy ấn tượng của Hàn Đông đối với cô không tồi, cho nên cô cảm thấy chỉ cần cô hơi chủ động một chút, thì chắc chắn sẽ khiến Hàn Đông động lòng. - Chủ tịch thành phố Hàn, tôi mời anh một ly, hy vọng sau này dưới sự lãnh đạo của anh, có thể có được những thành tích lớn hơn nữa. Phí Nguyệt Phi nâng ly nói. Hàn Đông nâng ly, cùng cụng ly với cô ta, nói: - Nói thật, Tỉnh ủy đề bạt tôi là Chủ tịch thành phố, tôi cũng cảm thấy áp lực rất lớn. Bí thư Nguyên cũng đưa ra yêu cầu rất cao đối với công việc của chúng ta, muốn chúng ta xây dựng thành phố Tân Châu thành điểm trọng yếu phía nam của tỉnh Tây Xuyên. Điều này cần chúng ta phải đồng tâm hiệp lực, cùng cố gắng mới được. Phí Nguyệt Phi cười nói: - Tôi rất tin tưởng Chủ tịch thành phố Hàn. Có sự lãnh đạo của Chủ tịch thành phố Hàn, thành phố Tân Châu có thể phát triển thật vững mạnh. Đợi sau khi Phí Nguyệt Phi kính rượu, Ngô Thu Khiết cũng rót một ly rượu, nói: - Chủ tịch thành phố Hàn, anh cũng không thể nói chuyện công việc thế được. Bây giờ là thời gian nghỉ ngơi, nói chuyện thoải mái một chút được không. Công việc và nghỉ ngơi đều quan trọng như nhau. Hàn Đông mỉm cười nói: - Không còn cách nào, trọng trách đè nặng trên vai, công việc đã trở thành nội dung chủ yếu của cuộc sống rồi. - Chủ tịch thành phố Hàn, tôi cảm thấy khi anh cảm thán, mang lại cho người khác một cảm giác rất đặc biệt! Ngô Thu Khiết cười nói. Hàn Đông ngẩn ra, hỏi: - Cảm giác gì? - Tôi nói rồi anh có thể không tức giận được không? Ngô Thu Khiết nháy mắt nói, điệu bộ đó như một đứa trẻ nghịch ngợm vậy. Hàn Đông cười ha hả, nói: - Yên tâm đi, tôi không nhỏ mọn như cô nghĩ đâu. Ngô Thu Khiết nói: - Tôi cảm thấy khi anh cảm thán, có bộ dạng như khí phách lão tử tung hoành vậy. Vô tình, cách nói chuyện của cô đối với Hàn Đông, cũng trở nên thoải mái hơn rồi, đây cũng là vì muốn kéo gần khoảng cách tâm lý với Hàn Đông. Là một cô gái thông minh xinh đẹp, Ngô Thu Khiết biết làm thế nào để xóa tan cảm giác cảnh giác của đàn ông. Cô đương nhiên hiểu Hàn Đông thân là Chủ tịch thành phố, cho dù thật sự có ý tứ đối với cô, có lẽ trong tình huống chưa xác định được chắc chắn, trong lòng hắn chắc chắn cũng có chút đề phòng. Dù sao bản thân cô hôm nay cũng là lần gặp đầu tiên, mà điều bây giờ cô cần làm, là xóa đi tâm lý đề phòng của hắn, kéo gần khoảng cách đối với hắn, như vậy sau này mới dễ dàng tiến thêm một bước nữa. - Có lẽ cô nói đúng. Hàn Đông cười nhạt, - Đây cũng là việc không thể nào làm khác được, mọi người đều phải đi từ tuổi trẻ đến già thôi. Đối với lời nói vừa rồi của Ngô Thu Khiết, Hàn Đông cũng không nói rõ ràng điều gì cả, mà là cố ý nói lệch đi một chút. Ngô Thu Khiết vội vàng nói: - Chủ tịch thành phố Hàn không hề già một chút nào, nói không sai, tôi cảm thấy Chủ tịch thành phố Hàn như anh trai của tôi vậy. - Tiểu Khiết nói cái gì thế? Phí Nguyệt Phi ngồi bên cạnh trách mắng. Hàn Đông thản nhiên cười, cũng không quan tâm, hỏi: - Cô còn có anh trai nữa sao? Ngô Thu Kiệt mỉm cười xinh đẹp, nói: - Tôi không có anh trai, nên mới muốn có một anh trai, như vậy thì hạnh phúc biết bao. Khi cô nói chuyện, hai mắt nhìn Hàn Đông, dường như Hàn Đông chính là anh trai của cô vậy. Hàn Đông dường như không nhìn thấy biểu hiện của cô, nói: - Có anh chị em đương nhiên là chuyện tốt. Ngô Thu Khiết hơi thử một chút, thấy Hàn Đông không tiếp chiêu, liền khẽ mỉm cười, không tiếp tục làm quá nữa. Cô bây giờ, giống như một chàng trai đang cẩn thận theo đuổi một cô gái vậy. Cẩn thận tìm hiểu, từng bước từng bước tiếp cận. Phí Nguyệt Phi ngồi một bên, tuy nhìn qua có vẻ không quan tâm, nhưng lại rất nghiêm túc mà quan sát sắc mặt của Hàn Đông. Thấy hắn không nhanh không chậm, trong lòng thầm cân nhắc: - Xem ra Hàn Đông vẫn còn rất thận trọng. Nếu muốn hắn và cô bé này đạt thành chuyện tốt, còn phải cố gắng rất nhiều. Nhưng bản thân mình cũng không giúp nổi, nói không chừng mình ngồi ở đây, lại khiến Hàn Đông có biểu hiện không tốt nữa. Chỉ là bây giờ cô ta cũng không tiện kiếm cớ rời khỏi. Dù sao hôm nay cũng là cô ta mời khách, còn Hàn Đông lại chưa thể hiện sự yêu cầu gì đối với Ngô Thu Khiết. Nếu tùy tiện rời đi, khiến Hàn Đông trong lòng không vui, thì không bù đắp nổi sai lầm rồi. - Ừ, việc này gấp cũng không được, lần này xem như để Hàn Đông gặp tiểu Khiết, có ấn tượng ban đầu đã. Để tiểu Kiệt chủ động liên lạc với Hàn Đông thêm mấy lần nữa, chắc chắn vấn đề cũng sẽ không lớn nữa. Phí Nguyệt Phi thầm nghĩ, nhưng vẻ mặt lại không hề biểu hiện điều gì. Hàn Đông sớm đã hiểu rồi, Phí Nguyệt Phi tối nay mời khách, sở dĩ dẫn theo cả Ngô Thu Khiết đến, là đã mang theo một ý đồ không thể che giấu rồi. Từ biểu hiện của Ngô Thu Kiệt có thể nhận thấy, hơn nữa Phí Nguyệt Minh cũng chỉ ngồi một bên im lặng quan sát chứ không nói gì. - Người phụ nữ này, không ngờ lại dùng chiêu mỹ nhân kế để đối phó với mình. Trong lòng Hàn Đông có chút tức giận, - Rốt cuộc cô ta đang định làm gì vậy? Dù sao cho dù Phí Nguyệt Phi định làm gì, trong lòng Hàn Đông cũng thấy không vui. Dù sao Phí Nguyệt Phi dùng thủ đoạn bất chính như thế này để đối phó với hắn, cho dù cô ta chỉ vì muốn làm hắn lung lạc, thì hắn cũng khó lòng chấp nhận được rồi. Tuy rằng bây giờ Hàn Đông rất cần có người giúp hắn, nhưng hắn không thích Phí Nguyệt Phi dùng hình thức này để tham gia vào nhóm hắn. Hàn Đông muốn đường đường chính chính, quang minh chính đại. Ăn cơm mất khoảng một tiếng, bia cũng uống hết ba chai, Hàn Đông liền buông bát đũa. - Chủ tịch thành phố Hàn muốn ăn thêm chút gì đó nữa không? Phí Nguyệt Phi hỏi. Hàn Đông lắc đầu nói: - Không cần, tối nay ăn cũng nhiều rồi. Ngô Thu Khiết nói: - Hay là gọi thêm chút hoa quả, ăn cơm xong ăn chút hoa quả, sẽ tốt cho tiêu hóa. Vừa rồi khi sắp ăn xong, thái độ của Hàn Đông có chút thay đổi. Trên mặt mặc dù tươi cười, nhưng lại là mỉm cười khá chính thức. Hơn nữa mở miệng là xưng hô tiểu Ngô, nghe qua thì không có gì, nhưng cẩn thận mà cảm giác, thái độ Hàn Đông lại xa cách hơn nhiều. - Rốt cuộc là nguyên nhân gì, Hàn Đông bỗng nhiên lại không vui như vậy? Trong lòng Ngô Thu Khiết thầm nghĩ, ánh mắt bất đắc dĩ nhìn về phía Phí Nguyệt Phi. Phí Nguyệt Phi cũng bất đắc dĩ, cô ta đương nhiên cũng cảm giác được thái độ của Hàn Đông đã thay đổi, nhưng cô ta cũng không còn cách nào khác. Bởi việc này vốn dĩ là chuyện tình cảm cả hai bên đều phải tình nguyện, hơn nữa quyền chủ động lại nằm trong tay Hàn Đông. Nếu Hàn Đông không hề có hứng thú với Ngô Thu Khiết, thì cô ta cũng không còn cách nào khác. - Chủ tịch thành phố Hàn, bây giờ cũng chưa đến bảy giờ, chúng ta tìm chỗ nào uống trà đi. Ngô Thu Khiết mỉm cười mời, đôi mắt long lanh nhìn Hàn Đông, dường như có vẻ cầu xin vậy. Hàn Đông cười khổ nói: - Hay là thôi đi, tửu lượng của tôi cũng không được lắm, uống rượu rồi liền muốn về nhà nằm ngủ, ngày mai còn phải đi làm nữa. Hôm nay đi ăn cơm, là đã nể mặt Phí Nguyệt Phi rồi, còn tiếp theo bọn họ còn muốn làm gì nữa, Hàn Đông đương nhiên sẽ không đồng ý nữa. Nể mặt cũng phải có hạn, huống hồ đôi mắt long lanh kia của Ngô Thu Khiết, không lúc nào không nhắc nhở hắn, người phụ nữ này đang có ý đồ. Tuy Ngô Thu Khiết là người đẹp, nhưng Hàn Đông cũng không thể nào vừa nhìn thấy người đẹp là động tâm. Đối với những người phụ nữ chủ động đưa lên tới cửa, Hàn Đông lại càng không có ý định gì nữa. Khi Hàn Đông, Phí Nguyệt Phi và Ngô Thu Khiết đang nói chuyện với nhau, mấy người đàn ông đứng ở lối đi liền đi tới, một trong số những người đàn ông đó vừa ngẩng mặt lên liền nhìn thấy Hàn Đông đang nói chuyện với Ngô Thu Khiết, sắc mặt của y liền lập tức thay đổi. - Chà, Hạ thiếu gia, đó không phải là Ngô Thu Khiết sao? Một người đàn ông khác cũng nhận ra Ngô Thu Khiết, - Hóa ra cô ta cũng ăn cơm ở Thanh Vân sao? Một người đàn ông khác nghi hoặc hỏi: - Cái tên công tử bột kia là ai vậy? Người được gọi là Hạ thiếu gia sắc mặt không tốt, y đang muốn bước nhanh qua, nhưng rất nhanh liền nhìn thấy được Hàn Đông đang nghiêng mặt qua một bên nói chuyện cùng Phí Nguyệt Phi, trong chốc lát liền nhận ra hắn. Thân người hơi run lên, ánh mắt nhất thời trở nên âm trầm, thầm nghĩ trong lòng: - Mẹ nó, Ngô Thu Khiết chết tiệt này sao lại ở cùng chỗ với Hàn Đông, bọn họ quen biết với nhau khi nào?