Kể từ ngày 25 tháng 3, Ủy ban tổ chức Thành ủy thành phố Tân Châu bắt đầu tiến hành điều tra khảo sát nhân sự thí điểm tại các đơn vị theo cơ chế đào thải cán bộ vị trí cuối. Tuy nhiên có một điều mà không ai ngờ tới đó là khảo sát lần này không do ban tổ chức cán bộ tiến hành đánh giá mà do toàn thể cán bộ công tác trong đơn vị đó đánh giá. Điều này có nghĩa là cho phép các viên chức trong cơ quan tiến hành chấm điểm cho tình hình và tác phong làm việc của chính lãnh đạo cơ quan minh, còn nhiệm vụ của ban tổ chức cán bộ chỉ là tổng kết đưa ra kết quả thôi. Trước khi tiến hành khảo sát, ban tổ chức cán bộ còn công khai mẫu bảng đánh giá, từ đó sửa đổi những bộ phận chưa hợp lý. Theo đó, số điểm lãnh đạo đơn vị đó nhận được là số điểm bình quân được tính ra dựa vào số điểm mà trên 70% viên chức trong cơ quan đánh giá. Phương pháp này là do Khương Tùng Thần cùng ban tổ chức cán bộ đưa ra, Hàn Đông xem qua thấy tương đối ổn bèn họp bàn và quyết định. Từ sự việc lần này, Hàn Đông đã nhận thấy năng lực làm việc của Khương Tùng Thần, cảm thấy rất hài lòng, xem ra chỉ cần cho người ta cơ hội phát huy thì chắc chắn sẽ có rất nhiều người làm nên kỳ tích bất ngờ. Trong khoảng thời gian này, Khương Tùng Thần và Dương Chí Dũng cũng thường xuyên báo cáo công việc với Hàn Đông, Hàn Đông chỉ nghe qua nếu không thấy có vấn đề gì thì đều cho hai bọn họ tự giải quyết. Đây chính là tạo cơ hội cho hai người này làm việc tự chủ, như vậy tinh thần của họ cũng sẽ thoải mái hơn. Ban đầu thì Khương Tùng Thần cảm thấy hơi nghi ngờ về thái độ của Hàn Đông nhưng về sau thì anh ta mới phát hiện ra đó chính là một phương thức làm việc của Hàn Đông, đó chính là chỉ nắm mấu chốt vấn đề lớn, sau đó thông qua sự tín nhiệm giao quyền cho cấp dưới. - Đây mới chính là phong cách làm việc của lãnh đạo chính cống! Khương Tùng Thần thầm nghĩ anh ta đúng là gặp vận may, có thể làm việc với vị lãnh đạo này, không chỉ được thăng quan tiến chức mà còn có cơ hội học tập, chỉ cần dồn hết tâm trí vào làm việc mà không cần lo lắng gì, như vậy mới sướng chứ. Qua khoảng thời gian này, Trương Vân Bình và một số người khác cũng dần nhận ra ý nghĩa sự thay đổi của Hàn Đông, thấy tầm nhìn của mình và một số người khác so với Hàn Đông thì đúng là còn chênh lệch khá lớn. Sau một tuần làm việc căng thẳng, cuối cùng việc kiểm tra đánh giá lãnh đạo tại một số đơn vị thí điểm đã kết thúc. Khương Tùng Thần mang bản báo cáo cuối cùng đến văn phòng làm việc của Hàn Đông, kính cẩn ngồi xuống nói: - Bí thư Hàn, đợt khảo sát lần này đã kết thúc thuận lợi, đây là bản báo cáo kết quả tổng thể. Hàn Đông xua xua tay nói: - Chưa nói đến kết quả này vội, thế nào trưởng ban Khương? Qua đợt kiểm tra đánh giá lần này anh đã có thêm sáng kiến nào về công việc thí điểm này chưa? Khương Tùng Thần nghĩ một lát rồi trả lời: - Thưa bí thư Hàn, từ tình hình khảo sát đánh giá lần này tôi cho rằng số lãnh đạo cũ chưa sa thải đích thực là có khả năng xúc tiến tình hình công việc tại các cơ quan ban ngành có liên quan, ngoài ra phương thức cho viên chức đánh giá lãnh đạo lần này cũng nâng cao ý thức giám sát tình hình làm việc của lãnh đạo tại các cơ quan. Chỉ có một điều tôi nghĩ là Thành ủy nên chú ý đó là phương thức này dùng số lượng tiến hành xếp thứ tự lãnh đạo, do vậy sẽ có một số lãnh đạo dù có năng lực làm việc và tích cực nhưng vẫn bị xếp vào số cuối, nếu tiến hành thanh giảm cán bộ thì sẽ gây thiệt hại lớn, do vậy tôi nghĩ sau đợt đánh giá này chúng ta không nhất thiết phải ngay lâp tức đào thải những người xếp thứ tự sau cùng mà hãy đưa ra một khoảng thời gian nhất định để quan sát, nếu liên tiếp hai lần khảo sát đều bị xếp hạng cuối thì lúc đó hãy tiến hành đào thải cũng chưa muộn! Trên mặt Hàn Đông tỏ rõ sự mãn nguyện, thực tế thì Hàn Đông đã nghĩ đến điều này rồi nhưng vẫn chưa nói ra mà thôi. Bây giờ nghe thấy chính miệng Khương Tùng Thần nói ra, hắn cảm thấy hết sức vui mừng, điều này chứng tỏ anh ta thực chất đã suy nghĩ nhiều về vấn đề này. Nhìn thấy vẻ mặt vui vẻ của Hàn Đông thì Khương Tùng Thần cũng nhẹ nhõm phần nào, cũng đoán rằng điều mình vừa nói có thể Hàn Đông đã nghĩ tới trước rồi. Hàn Đông cười nói: - Trưởng ban Khương quả là suy nghĩ thấu đáo, vậy anh hãy tiếp tục hoàn thiện cơ chế làm việc này nhé! Được Hàn Đông tán thưởng, trong lòng Khương Tùng Thần hết sức vui mừng, bỗng dưng lại nhớ ra một việc khác bèn nói: - Bí thư Hàn, tôi có ý kiến thế này, đối với những cán bộ có nguy cơ bị đào thải chúng ta nên cho họ cạnh tranh công bằng chứ không nên chỉ dựa vào quyết định của Thành ủy đưa ra, như vậy có thể thúc đẩy cạnh tranh và nâng cao tinh thần làm việc tích cực của mọi người Nghe thấy kiến nghị của Khương Tùng Thần, Hàn Đông bèn nghĩ ngay đến một phương hướng phát triển mới, đó chính là tiến hành cạnh tranh vào vị trí để trống sau khi một số lãnh đạo bị đào thải, chuẩn bị trước đội ngũ lãnh đạo cấp phó, đợi khi cơ hội chín muồi thì sẽ tiến hành cạnh tranh vào các chức phó. Tuy nhiên thời gian vẫn còn nhiều, Hàn Đông cũng không sốt ruột việc này, cơm cũng phải ăn từng miếng từng miếng một, đường thì cũng phải đi từng bước từng bước môt, cứ làm tốt các công việc hiện tại rồi tính tiếp. Bất cứ cuộc cải cách nào cũng không tránh khỏi có ảnh hưởng đến sự phát triển của một số bộ phận, điều này có lo cũng lo không nổi. Hàn Đông với vẻ mặt ôn hòa nói: - Kiến nghị này của anh tương đối hay đấy, đúng là chúng ta nên tìm phương thức hợp lý trong việc thanh giảm lãnh đạo, như vậy đi, anh về hoàn thiện nốt ý tưởng này, sau đó sẽ tiến hành thảo luận trong Thành ủy rồi quyết định sau nhé. Khương Tùng Thần đứng dậy cung kính nói: - Được ạ, vậy tôi xin phép về làm việc nhé. Hai kiến nghị vừa rồi nói với Hàn Đông chính là hai điểm Khương Tùng Thần nghĩ đến trong quá trình tiến hành khảo sát đánh giá, không ngờ Hàn Đông đều tỏ ra hài lòng, xem ra người lãnh đạo trẻ tuổi này có tư tưởng rất là mở cửa, còn biết nghe cả những lời phê bình từ người khác, thật là hiếm có. Thực ra có một điều mà Khương Tùng Thần chưa biết đó là Hàn Đông đã có thêm một phương thức phân quyền mới mà hắn chuẩn bị đưa ra vào lần tới, định sẽ giao toàn bộ công việc giai đoạn cuối của chế độ đào thải cho Khương Thần Tùng thực hiện, đến cái vị trí trưởng ban công tác Hàn Đông cũng chuẩn bị từ bỏ rồi. Ban đầu Hàn Đông quản nhiều như vậy là muốn quản chặt công tác này, muốn nó đi theo phương hướng mình đặt sẵn, nhưng bây giờ nhận thấy chỉ cần đứng yên quan sát Khương Tùng Thần làm, kết quả công việc thậm chí còn tốt ngoài sức tưởng tượng, vậy chẳng còn cớ gì không tiến hành phân quyền hoàn toàn nữa. Hàn Đông là Phó bí thư thành ủy, chuyên quản các công tác của Đảng, dù cho từ bỏ các chức trưởng ban này đi chăng nữa thì hắn vẫn có quyền giám sát, quyền ngôn luận rất lớn. Hơn nữa khi Hàn Đông không làm trưởng ban quản lý này nữa thì có thể trút đi một phần gánh nặng để quan sát toàn diện hơn cục diện tiến triển, như vậy chẳng phải tốt hơn sao. Khương Tùng Thần làm việc rất nhanh, ngay chiều ngày hôm sau đã mang bản bổ sung chi tiết nộp cho Hàn Đông. Hàn Đông lướt qua một lượt, nội dung chủ yếu tập trung ở hai điểm: thứ nhất là để thể hiện công bằng, loại bỏ nhân tố ngẫu nhiên trong quá trình kiểm tra đánh giá thì sẽ tiến hành quan sát những cán bộ bị xếp thứ hạng thấp, nếu lần kiểm tra đánh giá thứ hai vẫn tiếp tục xếp cuối, lúc đó sẽ bị đào thải hoặc đưa sang vị trí công tác khác, đồng thời cùng một người khi bị điều sang vị trí làm việc khác mà liên tiếp bị xếp hạng cuối ba lần thì bị đào thải; thứ hai là sẽ tiến hành cạnh tranh công bằng vào các vị trí còn trống trong toàn thành phố, điều kiện ứng tuyển tùy thuộc vào yêu cầu cụ thể của từng chức vụ. Xem qua bản báo cáo bổ sung chi tiết của Khương Tùng Thần, Hàn Đông vui mừng khôn xiết, thế là sẽ không còn cần lo lắng có kẻ gian âm mưu rồi. - Tốt lắm, như thế này đi, bây giờ chúng ta cùng đến gặp bí thư Hề. Hề Hiểu Kiến nhìn thấy hai người này cùng đi vào thì cứ ngỡ là họ tìm mình để bàn bạc về việc khảo sát đánh giá cán bộ lần này, nhưng sau khi xem xong bản báo cáo bổ sung chi tiết của Ban tổ chức cán bộ thì cũng nhẹ nhõm phần nào, quả thật Khương Tùng Thần là một nhân tài, chẳng mất bao nhiêu thời gian mà anh ta đã đưa ra phương án xử lý những điểm còn thiếu trong hệ thống chế độ đào thải. “Nhưng cũng tốt, ít nhất khi tiến hành công tác này thì thành ủy thành phố Tân Châu cũng có thêm một thành tích chính trị mới, vị trí của mình cũng càng vững chắc hơn” Hề Hiểu Kiến thầm nghĩ vậy, miệng liền nói: - Những tình tiết bổ sung này tương đối quan trọng, ngày mai chúng ta mở cuộc họp thường vụ bàn bạc rồi hãy quyết định. Bây giờ liên kết với Hàn Đông nắm giữ cục diện rồi, do vậy Hề Hiểu Kiến cũng rất hứng thú với họp hành, vừa chỉ huy dân chủ vừa đả kích Hạ Kim Cường, thật đúng là một công đôi việc. Hàn Đông nói: - Bí Thư Hề, tôi nghĩ kỹ rồi, các công việc của cơ chế đào thải cán bộ hiện giờ đều do ban tổ chức cán bộ Thành ủy đảm nhiệm cho nên việc tôi đảm nhận chức trưởng ban này là hoàn toàn không cần thiết, tôi nghĩ cứ để cho trưởng ban Khương phụ trách việc này là được rồi. Hứa Hiểu Kiến hơi bất ngờ một chút nhưng rồi cũng gật đầu nói: - Như vậy cũng được, Trưởng ban Khương có ý kiến gì không? Khương Tùng Thần đã có một thời gian làm việc cùng Hàn Đông, cũng tương đối hiểu suy nghĩ của hắn, do vậy cũng không chối từ nữa, bèn nói: - Tôi xin theo quyết định của tổ chức thôi. Hội nghị thường vụ được tổ chức ngay buổi sáng ngày hôm sau, chủ yếu vẫn là thảo luận về vấn đề đào thải cán bộ. Mặt Hạ Kim Cường không chút biểu cảm nhưng trong bụng thì nghĩ: “E là hội nghị thường vụ lần này chủ yếu để xử lý một số cán bộ rồi, như vậy cũng tốt, để xem đến lúc gây ra chuyện rồi bọn chúng sẽ thu xếp thế nào.” Khâu Thụy Hòa trong lòng đầy mong chờ, anh ta đã gặp mặt một số cán bộ nói sơ qua vài vấn đề rồi, mấy người đó đã bắt đầu tiến hành chuẩn bị. Hề Hiểu Kiến không nói nhiều, sau vài câu mở đầu thì anh ta đề nghị Khương Tùng Thần lên khái quát tình hình khảo sát thí điểm vừa qua. Công tác thí điểm lần này có đề cập đến văn phòng thành phố, ủy ban tổ chức cán bộ, ủy ban tuyên truyền, ủy ban kỷ luật quận Cao Bình, quận Cao Tân, cũng đề cập đến cả một bộ phận lớn các cán bộ cấp trưởng cấp phó nữa, nếu cứ áp dụng biện pháp cương quyết như hiện tại thì số cán bộ bị đào thải không ít. Dù cho chỉ đào thải những người xếp hạng cuối trong bảng xếp hạng cũng là một số lượng đáng kể rồi. Do vậy nên khi nghe Khương Tùng Thần giới thiệu về tổ chức khảo sát đánh giá, quá trình thực hiện thì không khí trong phòng hội nghị có đôi chút căng thẳng. Rất nhanh sau đó, Khương Tùng Thần đã công bố hết kết quả đợt khảo sát lần này, đồng thời đọc tên cả những người xếp hạng cuối. - Lần khảo sát đánh giá thí điểm này dưới sự lãnh đạo thống nhất của Thành ủy và sự chú trọng cao độ của lãnh đạo Thành ủy đã có được hiệu quả tốt. Khương Tùng Thần cũng đưa ra luôn phương án bổ sung chi tiết, đồng thời phát cho mỗi vị Ủy viên một bản đầy đủ về ý nghĩa và chi tiết cụ thể của phương án này. Hạ Kim Cường xem xong bản chi tiết bổ sung thì cảm thấy khó chịu vô cùng, hệt như vừa nhai phải một con ruồi vậy. Anh ta nghĩ rằng hội nghị lần này chủ yếu để xử lý những thành phần cán bộ xếp hạng cuối trong đợt khảo sát vừa rồi, ai ngờ Khương Tùng Thần lại đưa ra bản phương án bổ sung chi tiết, làm cho toàn bộ công tác này hoàn thiện hơn đáng kể, cho số người lẽ ra không có lợi trong đợt này thì lại có thêm hy vọng giữ được vị trí hiện tại, như vậy có nghĩa là chỉ cần lần khảo sát lần sau không bị xếp vào hạng cuối thì sẽ không bị đào thải hoặc bị điều đi đơn vị khác, có tia hy vọng này thì sẽ hạn chế số người đi gây chuyện. Khâu Thụy Hòa do vậy cũng không thoải mái chút nào, tình hình này thì kế hoạch của anh ta với Kim Hạ Cường sẽ phá sản hoàn toàn, cho dù lần khảo sát sau có ai muốn gây chuyện thì cũng chẳng làm được gì nữa rồi. Sau khi Khương Tùng Thần nói xong, Hề Hiểu Kiến tỏ rõ ý kiến của mình, cho rằng kế hoạch bổ sung chi tiết là rất cần thiết cho việc hoàn thiện thêm công tác khảo sát đánh giá cán bộ, cũng có tác dụng lớn trong việc thực hiện cơ chế đào thải vị trí cuối. Những Ủy viên khác cũng đã phát biểu ý kiến của mình, cơ bản là kế hoạch bổ sung lần này nhận được sự đồng tình của đại đa số người tham gia. Tiếp đó, Hàn Đông cũng đưa ra ý kiến từ chức trưởng ban công tác cơ chế đào thải vị trí cuối, có ý dành quyền cho Khương Thần Tùng, ý kiến này cũng được mọi người rất tán thành. Trương Vân Bình một mặt khen Hàn Đông, một mặt lại ngưỡng mộ Khương Tùng Thần, cứ tình hình ngày thì nếu việc lần này làm tốt thì một bộ phận lớn thành tích đều tính công anh ta, rất có lợi cho công danh sau này. “Hàn Đông chắc có lẽ đã nghe phong phanh đâu đây tin tức gì rồi, nếu không thì chắc chẳng đời nào nhường cái chức trưởng ban này cho Khương Tùng Thần, nếu có người muốn gây sự thì cũng sẽ chẳng phải là trách nhiệm của Hàn Đông.” Khâu Thụy Hòa khó chịu thầm nghĩ vậy, anh ta cho rằng đảm nhiệm chức trưởng ban tổ chức cán bộ sẽ có cơ hội phát triển và gặt được nhiều thành tích hơn, đằng này Hàn Đông lại nhường cho người khác, chắc chắn là có vấn đề. Hạ Kim Cường cũng thấy có chút nghi ngờ, thấy Hàn Đông không bình thường lắm, người khác thì tìm mọi cách để gây thêm quyền lực còn Hàn Đông thì lại đem chức vị đi tặng cho người khác, có khi nào hắn ngộ giác thấy kế hoạch của mình không thành? Mỗi người đều dùng tư duy của mình đi suy xét người khác, tuy Hạ Kim Cường là cán bộ cấp Giám đốc sở nhưng nếu so sánh về tầm nhìn thì còn thua xa Hàn Đông. Hạ Kim Cường quan tâm đến vấn đề nhỏ của thành phố Tân Châu, ngược lại mối quan tâm của Hàn Đông lại tập trung vào vấn đề khái quát của thành phố này, do vậy mới nói sự chênh lệch giữa hai người này là rất lớn.