Bên trong thể chế, bao giờ cũng không thiếu được nhà phân tích, nhà tiền tri. Hiện giờ tại thành phố Tân Châu, đương nhiên khiến những người này vô cùng phấn khởi, bắt đầu suy nghĩ quan trường sắp biến hóa của thành phố Tân Châu, mọi người đều cho rằng, thế lực hùng mạnh quật khởi của Hàn Đông là không thể ngăn cản, với bối cảnh mạnh của Hàn Đông ở tỉnh, chỉ sợ thay thế Hạ Kim Cường cũng là chuyện không xa. Dù sao sau khi Hàn Đông đến thành phố Tân Châu, đã làm được không ít thành tích. Việc kinh doanh thành phố này, một mặt khiến thành phố Tân Châu đạt được bước phát triển rất lớn, đặc biệt là công tác thu hút đầu tư, hơn nữa còn hơn năm ngoái nhiều; mặt khác, Hàn Đông làm kinh doanh thành phố đồng thời bản thân hắn cũng đạt được danh tiếng tốt. - Hạ Kim Cường đến thành phố Tân Châu cũng lâu rồi nhỉ, nhưng chẳng làm việc gì cả, chi bằng cho Hàn Đông lên làm chủ tịch thành phố cho rồi. - Đúng thế, nói không chừng thành phố Tân Châu có thể phát triển hơn chút. Lời đồn đại truyền đi rất nhanh, không lâu sau đến Hạ Kim Cường cũng nghe được. Điều này khiến ông ta càng buồn bực. Làm chủ tịch thành phố, danh tiếng của ông ta hoàn toàn bị Hàn Đông áp chế rồi, điều này khiến ông ta vô cùng căm tức, mặt khác ông ta quả thật cũng lo lắng vị trí chủ tịch thành phố của mình bị Hàn Đông thay thế. - Một số kẻ ăn no rồi không có việc gì làm, cả ngày chỉ phân tích vớ vẩn! Hạ Kim Cường tức giận nói, sau đó nhíu mày, - Có lẽ, Hàn Đông cũng không nghĩ vậy chứ? Lúc này Hàn Đông đang nghe Tả Nhất Sơn báo cáo tình hình, Tả Nhất Sơn làm thư ký của Hàn Đông, đương nhiên bất cứ lúc nào cũng chú ý đến những lời bàn luận về Hàn Đông, lập tức báo cáo với Hàn Đông. - Bí thư, tôi thấy loại bàn tán thế này có ảnh hưởng không tốt, nên chú trọng mới được. Tả Nhất Sơn đưa ra kiến nghị của mình. Hàn Đông khẽ cười, hỏi: - Vậy anh nói xem nên chú trọng thế nào đây? Tả Nhất Sơn ngẩn người, lập tức xấu hổ nói: - Bí thư, việc này tôi vẫn chưa nghĩ ra biện pháp cụ thể. Hàn Đông nói: - Đúng vậy, cho dù phải coi trọng chuyện này, chúng ta việc gì làm cũng không được. Thật sự làm gì rồi, ngược lại lời ong tiếng ve lại càng nhiều. Nếu mặc kệ, những chuyện phiếm đó ngược lại sẽ rất nhanh lắng xuống. Việc chúng ta cần làm là làm tốt công tác của mình, những việc khác không nên để ý quá nhiều. - Bí thư, được ạ! Tả Nhất Sơn gật đầu, sau đó đưa cốc trà thêm nước sôi cho Hàn Đông, liền rón rén bước ra ngoài. Đợi Tả Nhất Sơn ra ngoài, sắc mặt Hàn Đông chĩu xuống, hắn rất không vui, dù những lời đồn đại này không thực sự gây tổn hại cho hắn, nhưng bất kể là ai cũng không vui vẻ gì. Dù sao thân trong thể chế, mọi chuyện phải chú ý cẩn thận mới được. Lúc cuối tuần, Chu Khải Kiệt cùng đến thành phố Tân Châu với Bùi Bảo Thuận. Bọn họ đã nói chuyện qua với ban tổ chức cán bộ tỉnh ủy rồi, Bùi Bảo Thuận đã đến ủy ban kỷ luật tỉnh nhậm chức rồi, mà Chu Khải Kiệt thì muốn thứ hai tuần sau đi thành phố Đạt An nhậm chức. Tranh thủ lúc này, hai người cùng đến gặp Hàn Đông, mục đích rất rõ ràng rồi. Hàn Đông đã đặt phòng ở Thanh Vân sơn trang chiêu đãi bọn họ, ba người vừa nói chuyện vừa uống trà. Trước đây Bùi Bảo Thuận giao du với Hàn Đông không nhiều, lần này sau khi anh ta đi nhậm chức ở ủy ban kỷ luật tỉnh, thêm một bước nữa xác định sở dĩ mình có thể được đề bạt, là không thể tách rời với sự ủng hộ mạnh mẽ từ chủ nhiệm ủy ban kỷ luật tỉnh Uông Kỳ Tài, mà tại thành phố Vinh Châu anh ta cũng không làm được thành tích gì ghê gớm, liên tưởng đến Hàn Đông trước đây gọi cho anh ta, anh ta đủ để xác nhận sở dĩ Uông Kỳ Tài ra sức ủng hộ mình, cũng là vì nể mặt Hàn Đông. Anh ta biết quan hệ giữa Chu Khải Kiệt và Hàn Đông rất tốt, nên mới liên hệ với Chu Khải Kiệt cùng đến tìm Hàn Đông, lần này chủ yếu là để ngỏ lời cám ơn Hàn Đông, mặt khác chứng tỏ rõ lập trường sau này của anh ta. Hàn Đông rất vui mừng, Bùi Bảo Thuận và Chu Khải Kiệt đều là cán bộ thực quyền cấp giám đốc sở, hơn nữa vị trí của bọn họ thậm chí còn hiển hách hơn một chút so với cán bộ cấp giám đốc sở bình thường, đây là rất hiếm có. Khoảng 10 giờ, Hàn Đông gọi điện thoại cho Hoàng Văn Vận nói: - Bí thư Văn Vận, chủ tịch thành phố Khải Kiệt, chủ nhiệm Bảo Thuận đến rồi, buổi trưa cùng ăn cơm đi. - Bọn họ đến rồi, được à, ở đâu vậy? Hoàng Văn Vận hỏi, trong lòng anh ta có chút giật mình, anh ta đương nhiên biết sở dĩ lần này Chu Khải Kiệt và Bùi Bảo Thuận có thể được thăng cấp, chắc chắn có quan hệ rất lớn với Hàn Đông, nhưng không nghĩ tới là hai người bọn họ đặc biệt đến thành phố Tân Châu tìm Hàn Đông, cái này có vẻ quá mức long trọng một chút à. Trong lòng mang theo ngờ vực, Hoàng Văn Vận rất nhanh liền tới Thanh Vân sơn trang, thấy Chu Khải Kiệt và Bùi Bảo Thuận, anh ta chắp tay cười nói: - Chúc mừng hai vị lãnh đạo thăng chức! Chu Khải Kiệt cười nói: - Văn Vận anh đừng có khiêm tốn đi, trưa nay chúng ta phải uống vài chén rượu. Tuy hiện giờ Hoàng Văn Vận vẫn chỉ là cán bộ cấp phó giám đốc sở, nhưng anh ta tin rằng, chỉ cần anh ta cùng Hàn Đông làm thật tốt, con đường phía trước nhất định là bừng sáng, dù sao tuổi của Hoàng Văn Vận không phải là rất lớn, chỉ cần bên trên có người rồi, cất nhắc lên vẫn đủ. Hoàng Văn Vận nói: - Chút nữa nhất định phải chúc hai vị lãnh đạo mấy chén. Lúc ăn cơm, Hàn Đông nâng chén lên, nói: - Chén rượu đầu tiên này, tôi và Hoàng Văn Vận kính hai người, chúc mừng hai người thăng chức! Tuy Hàn Đông tuổi nhỏ nhất trong những người ngồi ở đây, nhưng hắn cũng là cán bộ thực quyền cấp phó giám đốc sở, phía sau lại có bối cảnh mạnh mẽ, lần này Bùi Bảo Thuận và Chu Khải Kiệt lại đặc biệt đến cảm ơn hắn, nên hắn đương nhiên trở thành chủ nhân rồi. Bùi Bảo Thuận ngồi bên tay phải Hàn Đông, anh ta nâng chẻn rượu nói: - Bí thư Hàn, tôi kính anh một chén, những lời thừa thãi không nói nữa, ngày tháng sau này còn dài mà. Hàn Đông mỉm cưởi nói: - Chủ nhiệm Bùi quá khách sáo rồi, tôi kính anh, về sau Chủ nhiệm Bùi là lãnh đạo ủy ban kỷ luật tỉnh rồi, có thể ủng hộ công tác của thành phố Tân Châu nhiều hơn à. Chu Khải Kiệt nói: - Nêu bí thư Bùi sau này chuyên chăm chú đến thành phố Vinh Châu, vậy chỉ sợ có nhiều người không vui thôi. Đợi Hàn Đông và Bùi Bảo Thuận chạm chén xong, Chu Khải Kiệt lại nâng chén nói: - Hàn Đông, tôi kính anh, lời nói thừa tôi không nói rồi! Hoàng Văn Vận ngồi một bên thấy hai người bọn họ trịnh trọng chúc Hàn Đông, trong lòng liền nghĩ: “Lẽ nào hai người bọn họ, lần này là đặc biệt nhờ Hàn Đông nên mới được cất nhắc, vậy khả năng của Hàn Đông cũng lớn quá rồi, hai người đều là cán bộ cấp giám đốc sở, mà còn rất quan trọng, cho dù là trưởng ban tổ chức cán bộ tỉnh ủy cũng không có khả năng đem tất cả xuống. Ngoài ra Hồng Tiến Phong rõ ràng cũng là cấp giám đốc sở, thậm chí Kiều Hiếu Nghĩa rõ ràng cũng từ bí thư Đảng ủy công an được đề bạt làm phó bí thư thành ủy, những người này, đều có liên quan đến Hàn Đông à. Đây rốt cuộc là thế nào đây?” Hàn Đông cũng thấy trong ánh mắt Hoàng Văn Vận lờ mờ lóe lên nghi hoặc, trong lòng thầm buồn cười, bố trí người ở tỉnh lần này, nói thực đến Hàn Đông cũng không ngờ tới. Hắn như thế nào cũng không nghĩ tới Nguyên Hằng Kiện có thể dùng cách này để cho mình công đạo, lại nói là phương thức bàn giao tốt nhất rồi. Dù sao những người này đều là những người do Hàn Đông đào tạo, bọn họ có thể được đè bạt, đối với Hàn Đông mà nói, đó là điều tốt nhất. Sở dĩ hôm nay Hàn Đông gọi Hoàng Văn Vận đến, thứ nhất Hàn Văn Vận cũng là một trong những dòng chính của Hàn Đông, để anh ta, Chu Khải Kiệt và Bối Bảo Thuận giao lưu nhiều một chút cũng là chuyện tốt, thứ hai Hàn Đông chuẩn bị cơ hội này, để Hoàng Văn Vận và Bùi Bảo Thuận biết được thân phận thực sự của hắn. Dù sao đến cấp bậc của bọn họ rồi, sau khi biết được bối cảnh thực sự của hắn, sẽ yên tâm làm việc của mình, mới là có lợi. Với Hàn Đông mà nói, trong quan trường, tuy có rất nhiều người vì cùng chí hướng, đoàn kết lại một chút, nhưng Hàn Đông cảm thấy, nếu muốn mọi người một mực đi theo anh, ngoài việc mọi người chơi thân bên ngoài ra, còn có một điểm chính là phải cho bọn họ lợi ích đầy đủ mới được. Mà trong quan trường, lợi ích cuối cùng, là có thể được đề bạt vào thời điểm thích hợp. - Nói đến, chúng ta đều là cán bộ từ thành phố Vinh Châu đến, có điều tiến bộ của Hàn Đông là nhanh nhất nha. Chu Khải Kiệt cảm thán nói - Nhớ ngày đó, Hàn Đông mới tới Vinh Châu, mới chỉ là cán bộ cấp trưởng phòng, mà hiện giờ, đã là phó bí thư thành ủy rồi, tôi thấy không bao lâu nữa Hàn Đông sẽ lại thêm một tầng nữa rồi. Anh ta xúc động đúng là từ nội tâm, nếu biết lúc đầu Hàn Đông mới chỉ là cán bộ cấp trưởng phòng, anh ta đã là ủy viên thường vụ thành phố Vinh Châu, trưởng ban tổ chức cán bộ, cán bộ thực quyền cấp giám đốc sở rồi, nhưng mới vài năm, Hàn Đông liền vùn vụt vài bước đã nhảy lên chức cán bộ thực quyền cấp phó giám đốc sở, với bối cảnh của Hàn Đông, chỉ cần thêm một thời gian nữa, thì cán bộ cấp giám đốc sở cũng là việc hợp lẽ. Với Chu Khải Kiệt thấy, Hàn Đông không thiếu gì, vấn đề duy nhất là tuổi quá nhỏ, phải chậm rãi làm mới được. Hàn Đông cười đau khổ, nói: - Thăng chức nhanh cũng chưa chắc là chuyện tốt, hiện giờ tôi tạm thời vững một chút mới được. Ăn tết xong, tôi muốn đem công tác của mình làm tốt rồi nói sau. Chu Khải Kiệt nói: - Hàn Đông về Yến Kinh ăn tết âm lịch à? Hàn Đông gật gật đầu nói: - Đúng thế, khó được về một chuyến, về với bậc cha chú cũng là phải. Chu Khải Kiệt như đoán được ý đồ của Hàn Đông, rất nhanh liền đem đề tài nói về ông nội của Hàn Đông, biết được Hàn Đông không ngờ lại là cháu trai của Hàn lão đại danh đỉnh đỉnh, Hoàng Văn Vận và Bùi Bảo Thuận đều giật mình kinh hãi, lập tức hiểu ra vì sao tuổi Hàn Đông còn trẻ mà đã có được lực lượng lớn mạnh như vậy. “Thì ra là thế à.” Bùi Bảo Thuận trong lòng kinh sợ không thôi “Không ngờ may mắn của mình không tệ, lần này coi như thật sự nhập vào vòng tròn của Hàn Đông rồi, làm tốt, từng bước tiến thêm một bước nữa cũng không phải là không được.” Ăn cơm xong, bốn người ngồi uống trà ở Lâm Giang, buổi trưa mọi người đều uống thỏa thích, rất vui vẻ. Điện thoại của Hàn Đông vang lên, lấy ra xem, không ngờ là Phùng Nhạn Phi gọi đến, Hàn Đông cau mày, tắt máy, nhưng Phùng Mạn Phi cứ không ngừng gọi điện, cái này làm Hàn Đông buồn bực vô cùng. - Này, cô có thôi đi không hả? Hàn Đông tức giận nói - Tôi đã nói rồi, sự việc không liên quan đến tôi, nếu cô còn làm phiền tôi, tôi sẽ thật sự nhúng tay vào! - Tôi đang ở Tân Châu, tôi muốn gặp anh! Phùng Nhạn Phi nặng nề nói.