- Hàn Đông, rốt cuộc thì anh cũng chịu nghe điện thoại rồi. Giọng điệu của Phùng Nhạn Phi rất không thiện ý, hung hăng nói tiếp: - Tôi nói Hàn Đông, anh có cần thiết phải độc ác thế không? Rốt cuộc anh muốn làm gì? Hàn Đông không hiểu nổi người đàn bà này mắc bệnh thần kinh gì, bản thân hắn đâu có làm gì khuất tất đâu, hắn nói: - Cô nói cái gì, hình như là tôi không làm gì đắc tội với cô thì phải! Phùng Nhạn Phi nghiến răng nói: - Anh vẫn còn nói không làm gì à, vậy chuyện với Tiểu Quân anh có cần thiết phải làm to lên như vậy không? Hàn Đông đáp: - Rốt cuộc cô muốn nói gì, nếu không có gì thì tôi gác máy đây! - Anh… Phùng Nhạn Phi giậnđùng đùng nói tiếp: - Anh đừng có giở trò giả bộ với tôi, anh muốn lấy Vương Quân ra để xả giận chứ gì, không cần thiết phải lôi người khác vào như thế, bố tôi cũng đâu có động chạm gì tới anh! Hàn Đông càng lúc càng thấy nghi ngờ, nói: - Sao lại liên quan đến bố cô, tôi chẳng làm gì hết, có việc gì thì cô nói luôn đi, tôi còn bận việc. Bất kể vì lý do gì nhưng cái kiểu ép người quá đáng của Phùng Nhạn Phi khiến Hàn Đông cảm thấy không thoải mái nên không muốn tiếp tục nói chuyện với cô ta nữa. Nhưng hắn cũng nhanh chóng lờ mờ hiểu ra vấn đề, chỉ e rằng phía bên Lữ Nam Phương đã bắt đầu hành động, e rằng bố của Phùng Nhạn Phi cũng sẽ bị lôi vào thôi. Ở đầu dây bên kia, Phùng Nhạn Phi tức nghẹn không nói nên lời, suýt nữa thì nước mắt cũng không chảy được nữa, thái độ của Hàn Đông khiến cô ta rất không vừa ý, hơn nữa bố đẻ lại đang trong quá trình bị điều tra khiến tính khí của cô ta càng ngày càng không ổn. Nhưng vì sự việc lần này tương đối nghiêm trọng nên cô ta đã cố hết sức lấy lại bình tĩnh nói: - Hàn Đông, tôi nói với anh, chuyện giữa anh và Vương Quân bọn họ tôi cũng chả rỗi hơi quản nhưng anh kéo bố tôi vào làm gì, tôi đâu có làm gì có lỗi với anh! Hàn Đông trả lời: - Tôi đã nói với cô rồi, hiện tại bây giờ tôi không biết gì cả, việc của bố cô cũng không phải do tôi, bố cô là ai tôi cũng không biết, cô còn muốn thế nào nữa! Phùng Nhạn Phi cãi lại: - Không phải anh thì là ai, vậy bỗng dưng người ta lại điều tra bố tôi làm gì? Hàn Đông tức giận nói: - Chuyện đấy tôi biết làm sao được, mà nếu bố cô không có vấn đề gì thì sao phải sợ điều tra? - Anh… Phùng Nhạn Phi không nói được câu gì nữa, bố cô ta Phùng Đường Hiệt là trưởng đội hậu cần Quận đội, đây là cái chức béo bở, chỉ làm có hai ba năm thôi nhưng lợi lộc thì khỏi phải bàn, nói không có vấn đề gì thì không thể. Hơn nữa, làm cán bộ có quyền chức trong tay, ai mà chẳng tiện thể tư lợi cá nhân một chút, nếu bình thường thì chẳng có vấn đề gì nhưng một khi đã bị điều tra thì hàng đống vấn đề ấy chứ. Hàn Đông nói tiếp: - Vậy nhé, không có việc gì thì tôi ngắt máy đây. - Đừng tắt máy! Phùng Nhạn Phi vội vã nói nhưng không kịp, đầu dây bên kia đã kêu tút tút, cô ta tức đến nhăn nhó mặt mày, ngay lập tức lại gọi điện vào số của Hàn Đông. Bố cô ta đang bị Ủy ban kỷ luật quân khu tỉnh điều tra, nếu không xử lý tốt vấn đề thì nói không chừng còn bị ra tòa án quân đội nữa, thế nên cô ta phải tìm mọi cách để Hàn Đông rút tay khỏi vụ này. Hàn Đông lại thấy có điện thoại của Phùng Nhạn Phi gọi đến, bực mình nhấc máy nói: - Cô vừa phải thôi chứ, vừa rồi tôi đã nói rất rõ ràng, thứ nhất không phải tôi đang cố ý hại bố cô, thứ hai tôi cũng không muốn quản việc của cô, nếu cô không có việc gì nữa thì hy vọng cô đừng gọi điện làm phiền tôi, tôi còn phải làm việc! Phùng Nhạn Phi cắn răng nói: - Tôi cầu xin anh, cứ cho là không phải anh làm thì anh cũng giúp tôi nói với hai người anh em của anh một tiếng, không cần thiết phải làm mạnh tay đến vậy mà! - Việc gì cũng nên để lại một lối lùi, như vậy đều tốt cho tất cả chúng ta! Hàn Đông cười nhạt một tiếng rồi nói: - Cái này không ai cần cô dạy, được rồi, tôi không muốn thấy có số điện thoại của cô gọi đến nữa đâu. Nói xong Hàn Đông liền tắt máy luôn, tiếp đó gọi điện cho Lữ Nam Phương, hỏi: - Hai ngày nay các anh có tiến triển gì không? Lữ Nam Phương cười lớn đáp: - Tiểu Đông, tôi đang định nói với cậu đây, bây giờ Vương Quân và Lý Bằng Phi đang bị ghìm chân rồi, hai người này chuẩn bị “xây phòng” ở quân khu tỉnh rồi, nhưng mà thủ tục đang có chút vấn đề, bây giờ đang tiến hành điều tra, số tiền liên quan tới bọn chúng cũng đã ghi ở trong rồi, bây giờ bọn tôi đang triển khai hành động đây! Cuối cùng thì Hàn Đông cũng biết bọn Lữ Nam Phương đang làm gì, chỉ e rằng bố của Phùng Nhã Phi không thoát khỏi liên lụy. - Vậy chuyện của Phùng Đường Hiệt là sao? - Ông ta là anh rể cả của Yến Cao Sơn, là trưởng đội hậu cần quân khu tỉnh, Vương Quân với ông ta là một bè. Vấn đề của tên tiểu tử ấy không ít đâu. Thực ra thì cho dù chúng tôi không làm thì Quân khu tỉnh cũng chuẩn bị xử lý ông ta rồi! Hàn Đông đã hiểu vấn đề, thì ra là Phùng Đường Hiệt bản thân đã có vấn đề rồi, chẳng qua chỉ là không may bị bọn Lữ Nam Phương lợi dụng để đối phó với Vương Quân mà thôi. Trong những tình huống này thì Hàn Đông không đứng về phe ai cả thế nên cũng không nói nhiều, chỉ nhắc nhở bọn Lữ Nam Phương chú ý chừng mực là được. Lữ Nam Phương cười nói: - Tiểu Đông à, cậu yên tâm đi, tôi sẽ không làm vớ vẩn đâu, mọi việc đều có chứng cớ rõ ràng, hợp lý hợp pháp cả, lần này nhất định sẽ cho bọn chúng nôn ra máu. Hàn Đông cười nghĩ dù cho có hợp tình hợp lý nhưng nếu không có bối cảnh thì cũng chẳng làm được gì, có rất nhiều việc không phát triển theo chiều hướng anh nghĩ đâu. Ngày 8 tháng 2, lúc 9h, hội nghị thường vụ Thành Ủy thành phố Tân Châu s diễn ra tại phòng họp tầng 3 của Ủy ban nhân dân thành phố Hội nghị lần này đã chuẩn bị đến hơn mười ngày, chủ yếu là tiến hành sắp xếp điều chỉnh lại vấn đề nhân sự của toàn thành phố. Trước đó thì ban Tổ chức cũng đã trao đổi với các Ủy viên của Ủy ban thường vụ nên ai ai cũng đã nắm được phần nào. Hề Hiểu Kiến là người cuối cùng vào phòng hội nghị, nhưng mà ông ta vẫn đến đúng giờ, so với trước đây thì đây cũng là thay đổi mang tính kỳ diệu rồi. Ông ta ngồi vào vị trí chủ trì, liếc quanh một vòng, trên mặt hiện rõ nụ cười nhàn nhạt. Hạ Kim Cường ngồi phía bên trái của Hề Hiểu Kiển, vẻ mặt thì rất nghiêm túc nhưng trong lòng thì đang rất bứt rứt khó chịu. Ông ta biết rằng hội nghị thường vụ lần này sẽ khiến ông ta hết sức khó chịu. Phía phe của Hạ Kim Cường gồm Phó thị trưởng Khâu Thụy Hòa, trưởng ban mặt trận tổ quốc Ngụy Chính Minh cũng mặt mày đăm đăm, điều chỉnh nhân sự lần này đối với bọn họ mà nói chả có lợi gì cả. Bây giờ, Hàn Đông và Hề Hiểu Kiến liên kết lại, chắc chắn phe Hạ Kim Cường về sau khó mà làm gì được, thế nên bọn họ thấy tinh thần đặc biệt không ổn, từ nay về sau quyền lực trong tay lãnh đạo thành Ủy bọn họ cũng sẽ tan biến. Còn về phe Hàn Đông hiện giờ đang vui mừng phấn khởi, chuẩn bị hưởng thụ thành quả. Khi ban tổ chức trao đổi với bọn họ thì căn bản mọi người đều đã nắm được mấu chốt vấn đề, cán bộ chủ chốt của các lĩnh vực đều do người của bọn họ làm, do vậy rất chi là vui mừng. Hề Hiểu Kiến bắt đầu phát biểu, chủ yếu là nhấn mạnh mục đích sự điều chỉnh nhân sự lần này của Thành Ủy là nhằm ưu hóa đội ngũ cán bộ toàn thành phố và nâng cao hiệu quả công việc, đồng thời cũng là biện pháp bồi dưỡng thêm nhiều hơn nữa nhân tài cho thành phố. Sau đó, Hề Hiểu Kiến yêu cầu ban tổ chức công bố tình hình điều tra khảo sát trong thời gian vừa qua, tiếp đến bắt đầu bàn bạc thảo luận cụ thể về vấn đề sắp xếp nhân sự. Vấn đề thảo luận đầu tiên là về những cán bộ đủ điều kiện nghỉ hưu, những người này chủ yếu là thuộc phe của Hạ Kim Cường, họ về hưu rồi thì những nhân tài khác có cơ hội lên chức. Hàn Đông và Hề Hiểu Kiến đã liên kết lại thì cho dù phe của Hạ Kim Cường có không đồng ý đi chăng nữa cũng chỉ có thể đứng giương mắt nhìn hai người họ quyết định thôi. Những người đi theo Hạ Kim Cường một là bị về hưu non, hai là sẽ bị đẩy đi tuyến 2. Trong số những cán bộ này thì có một người nằm ngoại lệ, đó chính lại là phó giám đốc sở công an Ngụy Kiến Kiệt, ông ta cũng là người của phe Hề Hiểu Kiến, cũng được điều làm trợ lý phó chủ tich Hội đồng nhân dân tỉnh. Điều này chứng tỏ rằng lần này Hàn Đông muốn khống chế triệt để hệ thống công an, nếu bí thư Đảng ủy công an trần phúc xương không chỉ đạo nổi cục công an thì quyền lực và sức ảnh hưởng của ông ta cũng ngày càng giảm sút đi. Cho nên ông ta cảm thấy rất không thoải mái nhưng không có cách nào đối phó lại được, nói cho cùng thì đây cũng là sự trao đổi giữa Hàn Đông và Hề Hiểu Kiến, ông ta không chấp thuận cũng không xong. Sự thay đổi nhân sự trong hội nghị lần này tương đối nhiều nhưng đã có chuẩn bị từ trước nên chỉ trong tầm hai tiếng đồng hồ đã giải quyết xong, tất cả các vị trí đã sắp xếp đâu vào đấy. Theo chiều hướng đó thì thế lực của Hạ Kim Cường ngày càng suy yếu dần. Sau đại hội thường vụ lần này, tất cả các cán bộ trong toàn thành phố chắc chắn đã thấy rõ cục diện chính trị hiện nay, e rằng sẽ có rất nhiều người bắt đầu “đổi hướng”, thế lực của Hạ Kim Cường do vậy càng trở nên yếu hơn. Hạ Kim Cường lúc này tinh thần rất không tốt, hội nghị vừa kết thúc ông ta đã lao ra khỏi phòng họp. Bây giờ ông ta chẳng còn tâm trí đâu mà chú ý đến hình tượng của mình, hầm hầm xuống cầu thang, thư ký của ông ta Châu Kiệt Trác chỉ dám thận trọng đi theo sau, nhận thấy sự tức giận và mất mát của Hạ Kim Thành thì trong lòng cũng cảm thấy rất chán nản. Hoàn toàn đối ngược lại, người phe phía Hàn Đông thì vui mừng ra mặt, lần này họ cũng đã kiếm được không ít lợi lộc, thêm được một số “chân tay” chủ chốt. Rất nhanh sau đó kết quả điều chỉnh nhân sự của hội nghị thường vụ đã được đưa ra, cả thành phố Tân Châu như có trấn động mạnh. Rõ ràng lần này phía Hàn Đông là lợi lộc nhiều nhất, dù sao thì số ủy viên bên hắn vẫn là nhiều nhất, kể cả dùng tỉ lệ để chia thì số lượng bên hắn vẫn nhiều hơn số lượng bên Hề Hiểu Kiến. - Xem ra thì Ha Kim Cường thật sự là hết rồi. - Đúng vây, tên Hàn Đông này quả thật là mạnh, hơn nữa lại còn có ô dù lớn trong tỉnh, dù cho Hề Hiểu Kiến và Hạ Kim Cường có liên kết với nhau thì cũng chưa chắc thắng được hắn. - Về sau chúng ta cũng nên tìm cơ hội mà tiếp cận Hàn Đông đi thôi, cứ theo đà này thì chẳng lâu sau Hàn Đông cũng sẽ thay thế Hề Hiểu Kiến và Ha Kim Cường thôi. - Chả có nhẽ, Hàn Đông năm nay mới bao nhiêu tuổi cơ? - Điều này cũng khó nói, Hàn Đông có bối cảnh, lại có thành tích nữa, có khi trong tỉnh lại phá cách đề bạt ấy chứ! Các tin đồn đã lan rất nhanh trong bộ máy thể chế của thành phố Tân Châu.