Người 2D Ông Trùm Nuôi Ba Năm Chạy Rồi

Chương 27

Bất thình lình----
Một bàn tay đặt lên đôi tai lông xù của Tạ Kiều, vuốt ve mơn trớn từng lần chậm rãi, tai là một trong những vị trí nhạy cảm nhất của cậu, cậu không thể kiềm nén cơn rùng mình run rẩy khắp toàn thân, chóp tai đã đỏ gần rỉ máu.


Mà đến khi cậu sắp thì khóc thật, Ngu tiên sinh mới buông tay, cậu nằm lại xuống giường kéo chăn đắp kín, nơi bị chạm tới vẫn còn vương vấn cảm giác lạnh băng.
Tạ Kiều nhắm mắt, mí mắt run run, trái tim đập mạnh, nhưng mà buồn ngủ quá, chẳng mấy chốc đã ngủ thϊế͙p͙ đi rồi.


Cự xà nhìn màn hình, tắt điện cho thỏ tai cụp đang say ngủ, màn hình điện thoại chìm trong bóng tối, nhưng hắn vẫn đợi hồi lâu, rồi mới dời mắt.
----- là cảm xúc mất đi mà tìm lại được.
*
Sau khi có được giấy phép bán trước, công ty bất động sản họ Ngu cũng mau chóng thành lập phòng kinh doanh.


Nhưng không may mắn lắm, phòng kinh doanh của công ty bất động sản Quảng Nguyên nổi danh khắp cả nước lại ở ngay đối diện công ty họ Ngu.


So với nhân viên tiếp tân của phòng kinh doanh nói tiếng phổ thông còn đặc giọng Biên thành, thì bộ phận kinh doanh của bất động sản Quảng Nguyên có mặt toàn những nhân viên kinh doanh lão luyện đến từ khắp các tập đoàn cả nước.


Đất Lâm Uyển dùng để khai phá khu dân cư, còn bất động sản Quảng Nguyên thì khai thác biệt thự song lập, khi Lý Trạch theo Ngu Hàn Sinh đến phòng kinh doanh, đi qua bất động sản Quảng Nguyên, có thể nghe được tiếng bàn bạc rôm rả đầy tính hạ thấp đối thủ của người bên đấy.


"Giờ chung cư lỗi thời rồi, thời sự cứ dăm ba bữa là lại có tin cháy chung cư, bác nghe em mua biệt thự song lập, chỉ có sáu tầng, cứ tầm hai hộ cạnh nhau, sống an tâm."


"Giá cả chỗ chúng em hơi cao một chút, nhưng tiền nào của đấy, bất động sản Quảng Nguyên là công ty đại chúng*, uy tín hơn một công ty quy mô nhỏ có nguy cơ đứt gánh giữa đường nhiều."
(*công ty đã chào bán cổ phiếu ra công chúng, chi tiết tùy quốc gia)
...


Lý Trạch vừa nghe vừa nơm nớp đi qua phòng kinh doanh Quảng Nguyên, vô cùng lo lắng rắn chín đầu sẽ nổi cơn tam bành mà nuốt sống cả phòng kinh doanh nhà họ.
Còn may, Ngu Hàn Sinh bây giờ đã là một con rắn chín đầu chín chắn.
Hắn không chỉ không tức giận, mà còn im lặng lắng nghe.


Nghe một hồi, Ngu Hàn Sinh mới nói: "Đi thôi."
Lý Trạch theo Ngu Hàn Sinh đi vào phòng kinh doanh của công ty bên mình, không so sánh sẽ không có đau thương, chứ vừa so sánh một cái là thấy phòng ốc vắng tanh, chỉ có vài ba tốp khách đang nhìn mô hình chung cư bày chính giữa.


Phần lớn các nữ nhân viên bán hàng đều là dân địa phương tại Biên thành, không vì lí do gì đặc biệt, chỉ do giá nhà đã trở nên đắt đỏ sau khi Biên thành trở thành đặc khu kinh tế, tiền thuê nhân viên cũng vì thế mà tăng cao.


Với mức lương bốn nghìn một tháng mà công ty họ đề ra, trừ dân địa phương thì cũng không có ai sẵn lòng đăng ký, dĩ nhiên, mức giá này cũng không mài ra được một viên ngọc sáng của giới tiêu thụ nào.
Sau khi rời khỏi phòng kinh doanh, Lý Trạch nói: "Hay là bỏ thêm ít tiền tuyển mấy người nữa tới?"


Có đối thủ là công ty bất động sản Quảng Nguyên, việc rao bán trước lẽ ra phải suôn sẻ một đường, nay lại không thể đáp ứng được kỳ vọng ban đầu.
Cự xà luôn keo kiệt mà cũng không phản đối.
Lý Trạch lặng lẽ thở phào.


Cùng lúc đó trên công trường Lâm Uyển, một người đàn ông mặt sẹo vóc dáng vạm vỡ, nhìn theo bầy mèo đội mũ bảo hộ đi giám sát thi công công trường.


Đám mèo con đứng giữa mặt trời nắng gắt, bước chân nặng nề, liếc mắt đã thấy là vô cùng mệt mỏi, nhưng chúng vẫn phải vất vả giám sát.
Hắn ta kiềm chế cơn giận, hỏi một người công nhân: "Đó là mèo nhà ai vậy?"


"Mèo nhà ông chủ." Đến chiều, công nhân thay ca vào quán cơm bên cạnh ăn cơm.
"Ông chủ chú là ai?"
Người đàn ông mặt sẹo càng thêm phẫn nộ: "Mang tôi đi tìm gã."
*


Khi Lý Trạch và Ngu Hàn Sinh trở về tiệm sửa điện thoại, người đàn ông mặt sẹo đang ngồi trên ghế chờ sẵn bên trong, hắn ta cao chừng một mét tám bảy, chỉ thấp hơn Ngu Hàn Sinh một chút, ngồi sừng sững đằng kia trông khí thế vô cùng.
"Anh là?"


Lý Trạch nghi ngờ nói: "Hiện giờ chúng tôi không tuyển công nhân nữa."
"Tôi không tới ứng tuyển." Người đàn ông mặt sẹo nổi giận đùng đùng, "Các người bóc lột mèo vị thành niên phải không?"


Lý Trạch vốn định lắc đầu, nhưng sau khi quay sang nhìn Ngu Hàn Sinh, lại đành cân nhắc câu từ: "Chuyện này có sự đồng thuận của cả hai bên, không thể coi là bóc lột, hơn nữa tính theo tuổi tác loài người thì họ cũng đã trưởng thành rồi."


Đám mèo cứ thích đi tuần tra công trường, cậu ta biết phải làm gì khác chứ.
Không ngờ lời giải thích của cậu ta không chỉ có tác dụng xoa dịu tình hình, mà còn chọc giận tên đàn ông mặt sẹo, hắn ta đột ngột đi tới bên cửa sổ, kéo kín rèm!
"Đừng hành động thiếu suy nghĩ!"


Vì lo lắng cho an toàn của tên mặt sẹo, Lý Trạch đành phải vội vàng khuyên nhủ: "Có việc gì chúng ta có thể bàn bạc từ từ."
Ha, loài người hèn yếu.
"Không còn gì để bàn, đến cả trẻ con mà lũ các người cũng không tha." Bàn tay tên mặt sẹo mọc ra bộ vuốt sắc bén, lao thẳng về phía Ngu Hàn Sinh.


Lý Trạch: ... Yên nghỉ nhé
Từ lúc đi vào cự xà vẫn luôn nhìn chằm chằm điện thoại, cảm giác có người đến gần, hắn mới chỉ nhìn liếc qua một cái, mà tên mặt sẹo đã bay đụng vào tường.
Mặt tường nứt ra, tên mặt sẹo cũng hóa thành một con mèo mun có sẹo bên má phải.


"Mi là kẻ nào!"
Mèo mun trợn trừng hai mắt.
"Đã bảo anh đừng kích động quá mà." Lý Trạch nói với vẻ cảm thông, đoạn quay đầu hỏi Ngu Hàn Sinh một cách rất tự nhiên: "Chúng ta đem chôn hay vứt xác con mèo này đây sếp."


Con mắt xanh lá của mèo mun hiện lên nỗi sợ tột cùng, nó còn tưởng cái gã mất tay kia gan thỏ đế sợ phiền phức, ai ngờ lại có thể thản nhiên thốt ra câu chôn hay vứt xác, rốt cuộc là nó đã lạc phải nơi nào.


Nó động não thật nhanh, người đàn ông với sức mạnh đáng sợ kia chắc chắn không phải con người, còn tên mất tay là tay sai của hắn, nếu nó chọn lặng lẽ ẩn cư tại nơi này, nhất định sẽ làm ra nghiệp lớn, ví dụ như... trả đũa con người.


Nghĩ tới đây, mèo mun vừa tranh đấu kịch liệt trong đầu lập tức bừng tỉnh, meo một tiếng: "Tôi muốn cống hiến sức mình cho chủ nhân."
Lý Trạch: ... Cứ cảm thấy không ổn chỗ nào
Ngu Hàn Sinh cụp mắt, nói: "Không có tiền lương."


"Không cần lương." Mèo mun hùng hồn diễn thuyết: "Chúng tôi đã bị loài người chèn ép quá lâu, meo meo, bao nhiêu đồng bào chịu kiếp lang bạt, trốn đông trốn tây, chúng tôi cần phát triển sự nghiệp của riêng mình..."
Ngu Hàn Sinh cất điện thoại: "Mai đến phòng kinh doanh làm việc."


Lý Trạch: ... hai người đang nói cùng một chuyện à?
Sao cậu ta lại cảm giác Ngu Hàn Sinh làm vậy chỉ để tiết kiệm tiền thôi nhỉ.


Sau khi đóng cửa tiệm sửa chữa, công nhân bên ngoài đều đã rời đi, nhưng Nhiễm Chu lại vẫn nhằm nhoài cạnh cửa nghe trộm, cậu ta nghe loáng thoáng có giọng nói xa lạ đang phát thệ bên trong.
Đáy lòng cậu ta đang cuộn trào sóng gió, thì ra con rắn chín đầu này còn có thế lực của mình.


Hạ Giản trở về từ công ty, từ xa đã trông thấy Nhiễm Chu vểnh tai nằm cạnh rèm cuốn, lấy làm lạ hỏi: "Tiểu Chu, làm gì đấy?"
Nhiễm Chu lập tức đứng thẳng người: "Em không mang chìa khóa, thấy cửa đang đóng nên không biết bên trong có người không ạ."


Hạ Giản không nhiều mưu mô xảo quyệt, không nghĩ gì nhiều, cậu ta đang chuẩn bị mở cửa thì Nhiễm Chu thì thào hỏi nhỏ: "Giám đốc Ngu có nhiều bạn bè lắm ạ?"
Câu hỏi này quả là làm khó Hạ Giản.


Ngu Hàn Sinh nhìn đã thấy là thuộc kiểu người không có bạn bè gì, chẳng qua trước mặt người ngoài, cậu ta vẫn giữ thể diện cho Ngu Hàn Sinh một chút, bèn nói chắc nịch: "Giám đốc Ngu siêu nhiều bạn."


Tiếp xúc với Hạ Giản được ít lâu, Nhiễm Chu hiểu rõ Hạ Giản là người như thế nào, nghe Hạ Giản khẳng định như vậy, cậu ta không khỏi hoảng hốt trong lòng.
Con rắn chín đầu này có thế lực không vừa.


Cậu ta vội vàng tìm cơ hội báo cáo cho cấp trên, cấp trên ra lệnh cho cậu ta tiếp tục nằm vùng, nhớ rõ không được rút dây động rừng, nắm chắc thời cơ một lưới bắt gọn.
*
Trong điện thoại, Tạ Kiều nằm sấp trên giường lén lút đọc truyện tranh.


Sách sưu tầm lại biến thành lớp vỏ bọc số tay chăn nuôi, nằm ngay ngắn trên bàn, có thể thấy nó thật sự lo sợ sẽ bị người ta phát hiện ra những mưu đồ của nó.


Tạ Kiều rất thích câu chuyện về đại đế Augustine mà nó kể, nó nói, đại đế có một nửa dòng máu là của thú nhân tầm thường, khởi đầu từ khi không có tiếng tăm gì, ngài ấy dần leo lên ngai vàng đại đế.
Chỉ tiếc bị thuộc hạ phản bội, không rõ tung tích.


Tạ Kiều đoán, có lẽ đã chết rồi.
Nhưng sách sưu tầm lại tin rằng Augustine không chết, mà chỉ biến mất, đến một nơi nào đó khác mà thôi.
Thỏ tai cụp bé bỏng lật thêm một trang truyện, cậu đã đọc truyện cả buổi chiều, hơi đói bụng một chút, nhưng đùi còn quấn băng, không muốn rời giường.


Đúng lúc gặp hồn ma đang dọn nhà, cậu liền hỏi hồn ma: "Ông có thể mang cho tôi một ít đồ ăn được không? Cảm ơn ông rất nhiều."
Chiếc chổi tự động quét dọn ngừng lại giữa không trung, tiếp đó tủ lạnh được mở ra, một lát sau, hương thơm ngào ngạt truyền tới từ phòng bếp.


Một chiếc đĩa lơ lửng bay về phía Tạ Kiều, trên đĩa là một chiếc pizza đẫm nhân thịt bò, chiếc đĩa bay thẳng đến mặt tủ đầu giường, Tạ Kiều đang định cầm lên, thì pizza biến mất.
Thay vào đó là một cái hộp đựng đầy cà rốt.
"Ngu tiên sinh?"
Tạ Kiều không được chắc chắn lắm.


Nhưng khi truyện tranh đam mỹ trong tay cậu cũng bị lấy đi một cách tuyệt tình, thì cậu đã hoàn toàn chắc chắn.
Ngoài màn hình, Ngu Hàn Sinh thấy Tạ Kiều không nhúc nhích, hắn hơi dừng lại, đoạn lại mua thêm một hộp cà rốt trong cửa hàng.


Pizza bò thơm lừng biến thành cà rốt, Tạ Kiều cảm thấy lên voi xuống chó quá nhiều, không dằn nổi lòng mà mở miệng: "Thật ra em thích pizza hơn." Nên là mau trả lại pizza hồn ma làm cho cậu đi.
Yên lặng chốc lát.


Trên tủ xuất hiện một phần pizza bò mười hai inch nóng hổi, lớn gấp đôi suất ăn hồn ma nấu cho cậu, nguyên liệu cũng phong phú hơn nhiều.
Hình như Ngu tiên sinh không muốn mình nhận đồ của người khác, mà khăng khăng cho rằng đồ của anh ấy cho mình mới là tốt nhất.


Tạ Kiều vô cớ nghĩ đến điều này, cậu phủi phui ý tưởng kỳ lạ đó đi, rồi nói về phía không trung: "Cảm ơn anh."
Vì chân bị thương nên mấy ngày nay Tạ Kiều sinh hoạt rất chi là sa đọa, vừa hào hứng đọc truyện tranh nhi đồng Ngu tiên sinh mua cho cậu, vừa răng rắc gặm bim bim trong túi.


Ngoài điện thoại, Ngu Hàn Sinh vừa làm xong việc quay lại nhìn con thỏ tai cụp nguyên hình đã mập thêm một vòng, ngón tay thon dài của hắn đặt lên màn hình.
Trong điện thoại, cục lông trắng như tuyết đang chuẩn bị bóc thêm một gói bim bim, thì đột nhiên bị một bàn tay lạnh lẽo xách lên.


Dù có bị người ta xách, thỏ tai cụp bé bỏng vẫn ôm miếng bim bim chặt cứng trong tay, lắc lư thế nào cũng không thả.
Thế rồi cậu bị bế đến miệng đường hầm cho mèo, cậu ngơ ngác nhìn cổng vào, thế là sao cơ, Ngu tiên sinh muốn cậu chui vào sao?
Thế thì chui một vòng vậy.


Thỏ tai cụp bé bỏng do dự chốc lát, rồi cũng đặt miếng bim bim đang ôm xuống, bò vào trong đường hầm mèo.
Nhưng cậu lại đứng sững như trời trồng, bởi vì cậu không chui lọt!


Quả cầu lông chen chúc hồi lâu mà không nhích vào được, lông bù xù hết cả lên, rõ ràng là hình người chỉ cao thêm chút, vậy mà sao nguyên hình đã ú lên rồi?


Cậu hoàn toàn không chấp nhận nổi sự thật này, vẫn cố nhồi mông vào trong, chứng minh mình không có béo, lúc này Ngu Hàn Sinh lại ném miếng bim bim kia vào thùng rác, rồi bế cậu ra khỏi đường hầm.
"Ngu tiên sinh, anh đừng bế em, em nặng lắm." thỏ tai cụp bé bỏng buồn bã cụp hai tai, chóp tai còn vương màu hồng nhàn nhạt.


"Giờ em mới biết?"
Cự xà lạnh lùng hỏi vặn lại.
Mà câu hỏi này đối với Tạ Kiều lại chẳng khác nào sét đánh, cặp tai xù khép sát bên đầu, Ngu Hàn Sinh nhìn bé thỏ bị tổn thương, không buông tay, chỉ cụp mắt: "Cũng chưa nói không thích nặng."