Người 2D Ông Trùm Nuôi Ba Năm Chạy Rồi

Chương 26

Tạ Kiều đã sẵn sàng đón nhận đợt tấn công, bỗng, một bóng đen vọt từ cửa đến bên chân người máy.
Bé Đá nhảy bật lên, níu tay phải của gã người máy, chặn chính giữa ngòi lửa, ngọn lửa bỏng cháy tức thì bị dập tắt.


Tạ Kiều lập tức nhịn đau đứng dậy, dùng hết bình sinh chạy vào nhà, ngay trước lúc bước qua ngưỡng cửa, cậu quay đầu lại như linh cảm được điều gì.
Gã người máy túm lấy bé Đá, lớp đá cứng cáp xuất hiện một vết rạn nhỏ, nhưng bé Đá vẫn không kêu tiếng nào.


Rõ ràng là một hòn đá nhỏ nhát gan đến thế.
Tạ Kiều dứt khoát vào phòng, lấy thanh đoản kiếm từ kho chứa, tiếp đó xoay người đi về bóng tối.
[bạn đời của bạn nhịn đau chạy vào kho chứa đồ]
[cậu ấy cầm đoản kiếm ra khỏi nhà]


[tinh linh hắc ám ôm chân cậu ấy, ngay cả tinh linh hắc ám cũng biết là rất nguy hiểm]
Bàn tay vừa buông lỏng của Ngu Hàn Sinh lại siết chặt điện thoại một lần nữa, hắn cất giọng lạnh băng: "Tạ Kiều, trở lại."


Ngu tiên sinh luôn là người chín chắn và bình tĩnh, đây là lần đầu Tạ Kiều nghe thấy giọng hắn khẽ run, và cơn giận phải cố kiềm ẩn giấu bên trong.
Nhưng Tạ Kiều vẫn quả quyết rời nhà.


Bé Đá trong tay người máy đã nứt ra, trông mà sợ hãi, người nó chảy ra dòng máu màu đen, Tạ Kiều vung kiếm hướng về cánh tay phải của người máy.
Lưỡi kiếm lóe lên tia sáng lạnh thấu xương.


Lưỡi kiếm chém xuống cánh tay người máy, khắc lên tay gã một vết lõm, đủ để thấy được chất liệu cứng rắn bên ngoài người máy, may là vẫn đủ để tạo ra một vết trắng nhạt màu.
"Khóa số liệu bất thường, mở chế độ tiêu diệt."
Người máy thả hòn đá, quay sang Tạ Kiều.


Bé Đá suýt thì vỡ tan ngã xuống đất, Tạ Kiều thoáng an tâm, cậu cẩn thận nâng bé Đá lên, vất vả tránh thoát những đòn tấn công của người máy.
Khoảng cách đến nhà rất ngắn, nhưng lại cứ như đi mãi không cập bờ, cơn đau từ vết thương dưới chân truyền tới, trán cậu rỉ mồ hôi.


Ngay khi cậu sắp không cố gắng được thêm nữa, đột nhiên, có tiếng xích sắt vang lên từ tận cùng bóng tối.
Tiếng bước chân nặng nề ngày càng gần.
Cậu quay đầu, là yêu quái cây!


Yêu quái cây dùng cành trói buộc người máy, cậu thừa cơ chạy về nhà, Ni Ni lập tức ôm chân cậu, cọ hết nước mắt nước mũi lên ống quần cậu.


Cậu nhìn yêu quái cây quấn quanh người máy, dần dần siết chặt, người máy bị ngoại lực khổng lồ chèn ép, lớp vỏ ngoài bị phá hủy để lộ mạch điện bên trong, cuối cùng biến thành mảnh vụn rơi đầy đất.
Yêu quái cây vẫy vẫy cành cây với bọn họ, rồi lại xoay người tiến vào lòng bóng tối.


Không có ánh sáng của ngọn lửa cháy, màn đêm lại biến thành bóng tối thấu xương, tựa như chưa từng xảy ra chuyện gì, ngoại trừ vết thương trên người và hòn đá nhỏ hấp hối trên lòng bàn tay.
"Em biết phải làm gì để cứu cậu ấy không?" Tạ Kiều cẩn thận nâng bé Đá, hỏi Ni Ni.


Ni Ni gật đầu, nước mắt rưng rưng: "Chôn cậu ấy xuống đất là được."
Nghe được lời tinh linh, bé Đá trong tay cậu cũng nhúc nhích một cái, dường như là đồng ý.
Tạ Kiều an tâm, cậu chợt nhớ tới điều gì, kích động nói với không trung: "Ngu tiên sinh, em còn sống."
Nhưng không trung lại yên tĩnh.


Không ai trả lời.
Có lẽ sẽ vĩnh viễn không ai trả lời.
Đôi tai thỏ rủ xuống hai bên đầu, thỏ tai cụp khập khiễng đi vào phòng sân cỏ.
Cậu chôn bé Đá xuống vùng đất bên rìa bãi cỏ, cậu cũng không biết trồng đá thế nào, nên còn tưới thêm mấy giọt nước nữa.


Sân cỏ lại xì xào những tiếng xôn xao của quần chúng.
"Có phải con thỏ tai cụp đó đang nuôi thực vật khác không?"
"Chắc chắn là một tiểu yêu tinh biết nở hoa chứ gì."
"Á à, để ta xem cái đồ lẳng lơ này có thể xinh đẹp được bao nhiêu, có thể mướt mát được bằng chúng ta không cơ chứ."


Tạ Kiều nghe được tiếng đám cỏ khua môi múa mép: ...
Sau khi rời phòng sân cỏ, Tạ Kiều không trở về phòng ngủ, mà vào bếp lấy một lọ mứt quýt, đoạn tiến vào trại chăn nuôi.


Arcus đang xem hoạt hình, trông thấy Tạ Kiều lấm lem bùn đất là lập tức cười lên: "Chậc, kẻ nào đánh nhân viên chăn nuôi của chúng ta đây nhỉ?"
Tạ Kiều đưa lọ mứt cho Arcus, có lẽ, người tỉnh táo nhất ở đây là Arcus, so với Ni Ni ngơ ngơ ngác ngác, Linlin không biết nói chuyện và Shaun chỉ biết dọn nhà.


Arcus quan sát cậu: "Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo*"
Chẳng qua ác ma cũng nhận lọ mứt rất là thuận tay: "Muốn nhờ ta giết người à? Nếu tâm trạng bản chủ nhân Vực Sâu không tồi thì chưa biết chừng sẽ nhận lời mi đấy."
Tạ Kiều: ... Xem ra chủ nhân Vực Sâu còn quy định rõ ràng về dịch vụ của mình luôn nữa


Cậu lắc đầu: "Mi gặp người máy bao giờ chưa?"
Arcus nhíu mày, không nói.
Lúc này Ni Ni lại lên tiếng, ra hiệu với Arcus: "Hộp sắt lớn, tay biết phun lửa, không có bất kỳ dấu hiệu sự sống nào."
"Thì ra là hộp sắt của Hội nghiên cứu, ta biết, từng truy bắt ta." Arcus không hiểu khoa học kỹ thuật hiện đại hiểu ra, gật đầu.


Arcus nhìn vạt áo bị đốt cháy của Tạ Kiều: "Mi không phải người của Hội nghiên cứu?"
Arcus không giống đang nói dối, Tạ Kiều nghe vậy tức khắc lạnh lòng.


Arcus thích thấy vẻ mặt này của thức ăn dự trữ, hắn liền tiếp tục đổ thêm dầu vào lửa: "Vậy thì phải làm sao đây, mi vất vả làm việc cho Hội nghiên cứu, Hội nghiên cứu thì lại muốn diệt mi."


Ni Ni cảm giác tâm trạng Tạ Kiều trùng xuống, lập tức phun một đóa hoa ăn thịt giương nanh múa vuốt về phía Arcus, để rồi cũng lại bị ác ma vung cánh đen, hững hờ xé rách.
Tạ Kiều rời khỏi trại chăn nuôi, Ni Ni nhìn theo với vẻ đầy lo lắng.
Tạ Kiều khập khiễng bước tới phòng làm việc, lấy sổ tay chăn nuôi.


Vốn dĩ cậu đã chẳng có mấy lòng tin dành cho Hội nghiên cứu, nay bị người máy tấn công bất ngờ, lòng tin ít ỏi còn lại đã hao mòn hết sạch.
Nếu đã vậy, thì tại sao phải hoàn thành sổ tay chăn nuôi nữa?


"Tôi không biết các người có đang theo dõi tôi không, nhưng cũng chẳng quan trọng." Tạ Kiều bình tĩnh nói, "Tôi không dám mong các người sẽ thả tôi ra ngoài, nhưng tôi sẽ không làm việc cho Hội nghiên cứu nữa."


Cậu đặt tay lên sổ tay chăn nuôi, đúng lúc đang chuẩn bị xé nát, thì bìa sổ tay đột nhiên hiện lên một dòng chữ.
----- tôi không phải Hội nghiên cứu.
Tạ Kiều đứng sững, cuốn sổ còn tự biết viết sao.
"Vậy cậu là ai?"
Cậu cố gắng làm ra vẻ lạnh lùng.
---- Sách sưu tầm của đại đế Augustine.


Không biết tại sao, chỉ nhìn chữ thôi mà Tạ Kiều cũng cảm nhận được cảm xúc tự hào ẩn chứa.
"Sách sưu tầm là gì, không phải tên gọi khác của sổ tay chăn nuôi à?" Tạ Kiều ngờ vực.
Sách sưu tầm có vẻ bực bội, nó viết chữ một cách mất kiên nhẫn, như đang khinh bỉ sự dốt nát của cậu.


---- đại đế Augustine là nhà sưu tầm vĩ đại nhất của thời đại hoàng kim, vật sưu tầm của ngài ấy toàn là sinh vật cao cấp, có thể triệu hồi nhằm mục đích chiến đấu.
Tạ Kiều cúi đầu nhìn quyển sổ nhăn nhúm trong tay: "Vậy sao cậu lại thành ra như vậy?"


Sách sưu tầm bị đâm chọc, tức hộc máu mà viết.
---- chủ nhân tôi biến mất rồi
---- tôi phải ra ngoài tìm ngài ấy
Tạ Kiều cảm tưởng, nếu cuốn sách sưu tầm mà là người thì hẳn lúc này nó đã khóc thét, cậu lại hỏi vấn đề cậu quan tâm nhất: "Làm thế nào để ra ngoài?"


----- sưu tầm thật nhiều sinh vật trong sách
Đoạn bổ sung.
----- đừng để bị Hội nghiên cứu phát hiện
----- tôi vẫn chưa đánh lại bọn chúng


Tạ Kiều bỗng hiểu vì sao người máy lại nói cậu là số liệu bất thường, hóa ra loại báo cáo cậu hoàn thành ban đầu không phải báo cáo chăn nuôi, mà là sách sưu tầm muốn chạy trốn giả dạng thành.
"Hợp tác đi."
Tạ Kiều nói.


Quyển sách tự động sang trang, một tờ giấy trắng quơ quơ trước mặt, thỏ tai cụp bứt một mảnh giấy, cầm lên xem.
---- thật giống như vạn năm về trước.
*


Ngu Hàn Sinh trở lại văn phòng đọc tài liệu liên quan đến việc buôn bán bất động sản, đến khi ánh trăng chỉ còn lại một bóng hình mờ ảo, hắn mới rời khỏi văn phòng, bóng của cự xà kéo dài trên mặt đất.


Nghe tiếng mở cửa, Hạ Giản vừa đứng dậy uống nước buổi đêm, thấy là Ngu Hàn Sinh mang nét mặt bơ phờ, bèn đề nghị với tư cách của một người bạn: "Thật ra không cần gấp đến thế."


Dù sẽ có lúc cậu ta phiền muộn vì quá kẹt tiền, hàng ngày chỉ có thể ăn cơm hộp, nhưng cậu ta hiểu, tiền không phải thứ dễ gì kiếm được.
Ngu Hàn Sinh cụp mắt.
Hắn chỉ muốn nhanh thêm chút nữa.
Nhanh thêm chút nữa.
Cự xà trở về phòng, mở chiếc điện thoại đã say ngủ hồi lâu.


[bạn đời của bạn đang lẩm bẩm trong phòng làm việc]
[cậu ấy lết cái chân bị thương về phòng ngủ]
[cậu ấy nằm xuống giường]


Trong màn hình, Tạ Kiều nằm trằn trọc trên giường không ngủ được, một nửa là vì đau, cậu dùng khăn nóng chườm lên đầu gối, nhưng mãi mà không đỡ, đến xương cũng bắt đầu âm ỉ nhức.


Một nửa là vì Ngu tiên sinh, có vet Ngu tiên sinh đã ghét cậu rồi, đến tận buổi đêm mà vẫn không trả lời cậu.
Thỏ tai cụp bé bỏng cúi đầu thật thấp.
Cậu thầm thì luyện tập lời thoại định nói với Ngu tiên sinh ngày mai: "Ngu tiên sinh, em xin lỗi vì đã không nghe lời anh nói."
Nghe vẫn chưa đủ chân thành.


Có lẽ cậu nên tặng Ngu tiên sinh một món quà.
Nhưng cậu không có gì để cho Ngu tiên sinh cả, khăn lông thỏ trân quý nhất cậu cũng tặng Ngu tiên sinh rồi, cậu chỉ đành hỏi nhỏ: "Cho anh sờ tai được không?"


Cậu cho rằng không có ai nghe, nhưng không ngờ, tấm chăn của cậu bỗng nhiên bị vén lên, một cánh tay vô hình băng bó đùi cho cậu, cử chỉ rất dịu dàng.
"Ngu tiên sinh?"
Cậu hồi hộp cất tiếng, trái tim nhảy rất nhanh, tựa như sắp xông ra khỏi lồng ngực.
Bầu không khí vẫn chìm trong yên lặng.


Nghĩ đến lời thoại mình vừa tập, Tạ Kiều không khỏi đỏ mặt, thỏ tai cụp bé bỏng cúi đầu càng thêm thấp, mở miệng đầy trúc trắc: "Cảm ơn Ngu tiên sinh."
"Anh có muốn... sờ tai em một cái không?"


Từ cuối cậu nói lí nhí đến mức gần như không nghe thấy, Ngu tiên sinh không trả lời, chỉ tiếp tục quấn băng thay cậu.
Cậu vừa thở phào vừa ủ rũ một chút xíu.


Sau khi quấn xong băng vải, đau đớn dưới chân dần dần dịu đi, Ngu tiên sinh vẫn chạm tay lên chân cậu, giọng bình thản, không đoán ra cảm xúc thế nào: "Muốn."