Đến khi Lưu Cẩn được Ngô Kiệt tiễn ra tận cửa thì sao đã giăng đầy trời rồi. Lưu Cẩn đứng giữa sườn núi, gió lạnh thổi áo bào bay phần phật, Lưu Cẩn nhìn xuống chân núi mà cười cực kỳ đắc ý, có được thiên hạ trong tay, có được giang sơn hào hùng trong tay.
Lưu Cẩn kiêu ngạo nhấc đai ngọc, bước xuống núi trong sự tiễn đưa của đám quan viên mười mấy Đáng đầu, Thiên hộ, Bách hộ cũ mới nhìn ra xa một lát, đột nhiên chỉ tay vào một chỗ đèn đuốc sáng trưng nói: - Đó làphủ Uy Quốc công sao? Ha ha, vị Công gia này của chúng ta thiếu niên đắc chí, khí phái thật khác biệt nha. Khu nhà lớn như vậy mà ngày nào cũng đốt đèn sáng trưng, dù là phủ của ta cũng không dám tiêu hao như vậy nha.
Ngô Kiệt cung kính nói:
- Lưu công, bổng lộc của Quốc công cũng không chịu được sự lãng phí như vậy đâu. Hôm nay phủ Uy Quốc công náo nhiệt như vậy là vì Dương đại nhân lại cưới thêm một vị phu nhân, hôm nay là ngày lành đón qua cửa đó.
- Hửm? Cưới vợ ư? Lưu Cẩn ngẩn ra, Dương Lăng này thật là biết cách sống nha, không biết buồn chút nào, ta đang tra xét nguồn gốc của hắn ở đây, hắn lại vui vẻ hớn hở cưới vợ ở đằng kia.
Lưu Cẩn phất tay áo, cười mỉm nói: - Dương Công gia là quan trường thấtha ha quan trường đắc ý, tình trường cũng đắc ý nha. Ôi, Ngô đại nhân, ngươi cũng coi như là bộ hạ cũ của ngài ấy, sao không đến chúc mừng chứ?
Ngô Kiệt cười lấy lòng nói: - Hôm nay nghe nói Lưu công công đến, ty chức không dám rời khỏi nửa bước, công sự quan trọng hơn mà. Bên Uy Quốc công ty chức đã phái người tặng lễ vật, thể hiện tâm ý là được rồi.
- Ha ha ha Lưu Cẩn cực kỳ vui mừng, vỗ vỗ bả vai của ông ấy, nói đầy ý nghĩa: - Lão Ngô à, ông là người già dặn trong Nội Xưởng, bây giờ lại là Xưởng đốc Nội Xưởng, cũng coi như làcó danh có thực đi. Sau này đi theo ta cho tốt, ta sẽ không bạc đãi ông đâu, nhỉ?
- Đa tạ Lưu công công cất nhắc. Ngô Kiệt sẽ làm theo lời Lưu công nói.
- Ừ, tốt, tốt.
Lưu Cẩn lấy khăn tay lau miệng cười nói: - Hôm nay Dương Công gia đón dâu, còn bận hơn cả Nội Xưởng chúng ta bàn giao công việc nữa. Ta sẽ không đến làm phiền đâu, mang kiệu qua đây lập tức trở về.
Chúng quan viên nhất tề cúi người: - Cung tiễn Lưu công công hồi thành.
Lưu Cẩn không nói tiếng nào, cúi người vào kiệu, cỗ kiệu lớn nhẹ nhàng nâng lên men theo con đường rộng lớn bằng phẳng xuống núi. Lưu Cẩn xốc màn kiệu lên, nhìn chằm chằm ngọn đèn dưới chân núi, sau đó từ từ nhìn ra màn đêm như mực phía xa xa, một lúc lâu sau nhẹ nhàng thở dài: Phóng mắt nhìn khắp thiên hạ cũng không tìm được địch thủanh hùngthật tịch mịch mà!
Phủ Uy Quốc công ở Cao Lão Trang. Đèn đuốc sáng trưng như ban ngày.
Đầu đông, đêm lạnh vây lấy người, nhưng Dương phủ lại náo nhiệt ngất trời, trong phủ có thêm gia đinh vào làm, tăng thêm không ít hạ nhân nha hoàn. Hơn nữa sau khi Dương Lăng được tấn phong Quốc công, nhóm thân binh trước đây cũng nhanh chóng trở thành gia tướng của phủ Quốc công, thường ở lại trong phủ nên tiền viện hậu viện đều vô cùng náo nhiệt.
Dương Lăng không có làm lớn, thậm chí ngoài trừ những người bạn chí thân ra cũng không mời một quan viên nào trong triều. Có điều bữa tiệc này cũng không phải là ít, giết heo giết dê rộn ràng cả phủ.
Gia đinh, nha hoàn Cao phủ trước đây là vui vẻ nhất. Đại tiểu thư trở về phủ một lần nữa, hơn nữa là đường đường làm một Quốc công phu nhân, chỉ riêng việc này đã khiến cho những gia bộc vốn canh cánh trong lòng chuyện tiểu thư bị từ hôn được hãnh diện: Cử nhân? Cho dù có nâng ngươi lên tận trời cũng còn kém Quốc công gia đến tám cây gậy tre. Tiểu thư nhà ta bây giờ đường đường là phu nhân của Quốc công, với chút công danh đó của ngươi nhìn thấy tiểu thư nhà ta cũng phải quỳ xuống dập đầu đó.
Bái thiên địa xong thì tân nương tử được đưa vào động phòng, Dương Lăng cùng với đám người Dương Thận, Hàn Uy, Dương Vân Long sau khi ẩm yến tận vui ở tiền sảnh xong thì tiễn bọn họ ra khỏi phủ.
Đi đến cửa bán nguyệt ở hậu viện, Dương Lăng ngập ngừng dừng lại, lão quản gia cười híp mắt nghênh đón, khom người nói: - Lão gia, không thắng được sức mạnh của rượu sao? Có cần gọi hai người đến đỡ ngài không?
- À? Không cần, không cần. Dương Lăng vẫn hiểu rõ đạo lý ưu sinh ưu dục, vì sự khỏe mạnh của đời sau, hắn chỉ uống vài ly rượu gạo nồng độ thấp mà thôi, sao có thể say túy lúy mà cô phụ việc vui động phòng được chứ.
Dương Lăng khoát tay, cất bước đi vào trong nhà. Vài tùy tùng nô tỳ ăn mặc rạng rỡ cười khanh khách tiến lên nghênh đón, đồng loạt chỉnh trang y phục hành lễ. Dương Lăng phát hiện nụ cười của bọn họ có chút kỳ lạ: Quái lạ, lão gia ta cũng đâu phải là lần đầu tiên chứ, sao lại cười kỳ lạ như vậy, giống như đang nhạo báng ta vậy?
Dương Lăng đến phòng khách, Hàn Ấu Nương liền bước ra nghênh đón, học theo nam nhân mà vái dài, cười tươi lấy lòng nói: - Chào tướng công.
Dương Lăng không hiểu ra sao cả, cũng theo bản năng chắp tay: - Ấu Nươngđây là lễ tiết gì vậy.
Hàn Ấu Nương cười phì, hai má ửng đỏ, hai mắt nàng lóe lên né tránh ánh mắt gặng hỏi của Dương Lăng, nói: - Văn Tâm tỷ tỷ ở trong phòng, Nhất Tiên và Ngọc Nhi, Tuyết Nhi ở bên cạnh nàng. Muộimuội không biết gì đâu, không liên quan gì đến muội, tướng công ngủ ngon.
Hàn Ấu Nương đỏ mặt chạy biến đi như làn khói, Dương Lăng gọi cũng không kịp, càng giống như bức tượng Kim cang vậy, không mò ra đầu mối nào.
Nháo động phòng sao? Ý nghĩ này lập tức xẹt qua trong lòng, Dương Lăng thoải mái mỉm cười:
- Vẫn là Ấu Nương thương ta, không nỡ chọc ghẹo ta, trong lòng còn áy náy mà len lén nhắc nhở ta. Ha ha, chẳng phải chỉ là mấy nha đầu thôi sao? Ngoài trừ Nhất Tiên ra thì đều là thị thϊế͙p͙ của ta, các nàng muốn phá ta thế nào đây nhỉ. Ta đã thấy nhiều loại nháo động phòng rồi, để ta đi lãnh giáo một chút xem.
Dương Lăng đi đến trước cửa phòng Cao Văn Tâm, xua tay cho bốn nha hoàn canh cửa lui ra. Vừa vào cửa thì hai mắt sáng ngời, ngây ngốc không dám bước tới. Cao Văn Tâm ngồi trên hỉ sàng, đội mũ phượng khăn choàng trên vai, đang nói chuyện với nhóm người Đường Nhất Tiên.
Không ngờ Cao Văn Tâm tự mình tháo khăn che mặt xuống, vén rèm châu trước mặt sang hai bên mũ phượng, dưới sự trợ giúp của hỉ phục mũ phượng dung nhan xinh đẹp động lòng người toát ra ngoài.
Đôi mắt nhấp nháy trong suốt sáng ngời đang nhìn quanh, nụ cười duyên dáng bên môi làm tim hắn đập rộn ràng. Nhìn thấy hắn, Cao Văn Tâm vội vàng muốn tìm khăn voan che mặt lại, lại bị Đường Nhất Tiên đoạt lấy, sau đó cười hì hì đi về phía Dương Lăng: - Chúc mừng đại ca động phòng hoa chúc, cưới được kiều thê.
- Ha ha, Nhất Tiên à, ừmmấy người các muội sao chưa đi ngủ đi? Sắc trời đã muộn rồi.
Tuyết Lý Mai nũng nịu cười nói: - Lão gia, có tân lang nào lại tự mình đuổi khách ra ngoài chứ. Chúng muội muốn ở đây đợi Văn Tâm tỷ tỷ nói lời công bằng nha.
- Đòicông bằng?
Vào động phòng thì công bằng không công bằng gì chứ, đó là nhân đạo. Hơn nữa, chuyện này không thể nói là nam nhân chiếm tiện nghi của nữ nhân phải không? Công bằng hay không chỉ có trời biết thôi.
Nếu không phải cũng có Đường Nhất Tiên trong phòng, vì e ngại cô ấy nên không tiện mở miệng, Dương Lăng đã nói hươu nói vượn với thê thϊế͙p͙ của mình một phen, ngụy biện cho hắn một chút rồi.
- Lão gia, ngài nói xem Văn Tâm tỷ tỷ lúc mới đến nhà ta vốn là một nô tỳ, không có lý do gì phải gánh vác vì ngài cả, nhưng khi lão gia bị người ta vu cáo hãm hại phải lên pháp trường, Văn Tâm tỷ mặc một thân đồ trắng đến ngăn pháp trường, tình cảm này ngài nói có nặng hay không? Ngọc Tỷ Nhi cười xinh đẹp nói.
Dương Lăng ngừng lại một chút, thâm tình nhìn Cao Văn Tâm rồi vái dài một cái: - Thâm tình hậu ý của Văn Tâm, tướng công ghi nhớ trong lòng, suốt đời không quên.
Hai má Cao Văn Tâm đỏ bừng, ngòn tay mân mê rìa áo cưới đỏ tươi, cắn môi không nói gì, chỉ đưa ánh mắt thầm kín ẩn tình liếc hắn một cái, khiến trái tim Dương Lăng loạn nhịp.
- Đại ca, khi huynh xuống Giang Nam, bất luận là trong nước hay trong lửa, Văn tâm tỷ tỷ cũng tận tâm hầu hạ, không rời nửa bước, trị khỏi bệnh cũ cho huynh, Dương môn có hậu hoàn toàn dựa vào đôi tay Văn Tâm tỷ tỷ. Huynh nói xem ân đức này có lớn hay không? Đường Nhất Tiên cũng nói.
Dương Lăng lại vái dài, cười nói: - Lớn, lớn, Văn Tâm thi châm trị bệnh, Dương Lăng trọn đời không quên.