- Ngươi tự mình nhìn đám phế vật bên kia đi, được mấy người có tài. Những người trúng tuyển Phò mã này không có một ai mà Công gia chúng ta vừa ý cả. Cả một ngày Công gia chúng ta lắc đầu đến sắp thành trống bỏi rồi. Tiểu tử à, nói cho ngươi biết nha, trong một trăm người có bản lĩnh thi Cử nhân, đậu Tiến sĩ, thì có tới chín mươi chín người không nguyện ý làm Phò mã đó, những đại hộ có tiền có thế cũng không ai nguyện ý làm Phò mã. Nhà Hoàng thượng cái gì cũng tốt, chỉ có làm Phò mã không tốt thôi.
- Được rồi, ta cũng không có thời gian ở đây nói rõ những đạo lý này với ngươi đâu. Hôm nay đại nhân chúng ta lấy vợ, chính là lấy Văn Tâm phu nhân. Văn Tâm phu nhân và công chúa xinh đẹp như nhau. Nhưng người ta hiền lành biết bao chứ? Lấy về nhà thật sự có thể làm một người vợ, không giống với lấy công chúa là lấy một tấm bảng về nhà. Hề hề, không việc gì thì đi mau đi, đừng có lăn lộn ở đây nữa, nếu thật sự chọn trúng ngươi, ngươi không muốn lấy cũng không được, vậy thì cả đời này chẳng phải là xong rồi sao.
Lưu Đại Bổng Chùy đánh rắm xong rồi thì dương đương đắc ý quay lại tiền đình, làm cho tiểu công chúa Vĩnh Thuần tức đến giơ chân, nắm chặt tay căm giận nói: - Buồn cười, nói công chúa hoàng gia trở thành nữ tử không ai thèm. Dương Lăng dạy hạ nhân như vậy sao? Thật là nói xằng nói bậy mà.
Sắc mặt công chúa Vĩnh Phúc lại trắng bệch, nàng chỉ biết sau khi công chúa thành thân thì phải sống trong Thập Vương phủ, phu thê không thể thường xuyên gặp nhau. Nhưng nàng không lo cơm áo, lại là nữ tử, quý như thiên tuế, học vấn không cao thì tiếp tục cố gắng, cho nên trước nay không cần cũng không thể nghĩ được nhiều vấn đề như vậy.
Trong kịch nói công chúa chiêu Phò mã không tìm được một người anh tài kiệt xuất sao? Hóa ra cách nhìn của dân gian đối với công chúa là như vậy, khó trách những hạ nhân trong Thập Vương phủ đều coi thường Phò mã cho dù là bọn họ có ăn mặc đẹp đẽ thế nào đi chăng nữa. Hóa ra xuất thân của bọn họ vốn không cao minh. Khó trách những người ứng tuyển lúc nãy lại thô bỉ không chịu nổi, thì ra những người tài hoa hơn người chân chính đều hi vọng làm quan làm tướng, thiếu niên gia cảnh sung túc cũng không muốn chịu trói buộc này.
Trước giờ chưa từng có người nào dám nói thẳng chuyện này với công chúa. Những lời này của Lưu Đại Bổng Chùy thật sự là một đả kích quá lớn đối với một công chúa cao ngạo kiêu căng, luôn tự cho mình là thiên chi kiêu nữ mà.
Sự chênh lệch tâm lý cực lớn đã giúp nàng đột nhiên hiểu ra: Vốn dĩ cho rằng bản thân mình là thiên chi kiêu nữ, là của quý trong lòng của thiếu niên tuấn kiệt trong thiên hạ, nhưng hóa ra người muốn lấy nàng đều là những con sâu gạo không có chí hướng, tài cán kém cỏi, muốn dựa dẫm vào bổng lộc Phò mã, hồi môn của công chúa để thanh nhàn cả đời. Người tuổi trẻ tài cao chân chính lại e sợ tránh không kịp, ngay cả gia tướng phủ Công gia vô cùng thô bỉ vừa rồi cũng
Trước mặt lại có hai thiếu niên trúng tuyển đi vào, vui mừng hớn hở, đắc chí tự mãn đi vào hậu đường, công chúa Vĩnh Phúc đột nhiên sinh lòng chán ghét, sự chán ghét đến cực độ. Thiếu niên trước mắt diện mạo thế nào, thân phận ra sao, có tài cán gì, nàng căn bản không muốn chú ý. Nàng chỉ biết những người trẻ tuổi tụ tập trong căn phòng này không có một ai thật sự đến vì nàng. Vĩnh Phúc nàng chẳng qua chỉ là một tờ chiếu mệnh mà Hoàng thượng ban cho thôi.
Cưới nàng chính là tiếp nhận một tờ chiếu mệnh, lấy được một chức quan. Nam nhân mà mình mặc áo cưới, phủ khăn đỏ, vui vẻ hoan hỉ phó thác chung thân đại sự chỉ xem mình như một chén cơm vàng mà Hoàng thượng ban cho thôi.
Thật ra Vĩnh Phúc vẫn nghĩ phu thê nhà bình thường, trước khi cưới gả cũng không biết chút gì về tướng mạo, tính tình, phẩm chất của đối phương, đều là vào động phòng trước rồi sau đó nảy sinh tình cảm, yêu thương nhau sâu sắc, bạc đầu tới già. Nam nhân mà công chúa tìm cũng hẳn cũng sẽ chịu được.
Có điều bởi vì thân phận của công chúa nên làm trượng phu cũng rất ít dám trêu đùa thân thiết, thêm vào việc một năm khó gặp nhau được hai lần, do đó xác suất công chúa và phò mã có thể ân ái hạnh phúc đích thực là ít nhất. Hôn nhân của các nàng vững chắc nhất, bất kể là phú quý hay bần cùng, chia lìa bao lâu, trước sau chỉ có một vợ một chồng, không có lấy một thị thϊế͙p͙. Xét từ góc độ này thì hôn nhân của các nàng hạnh phúc nhất, đẹp đẽ nhất, tình cảm hẳn cũng là chân thật nhất. Nhưngcác nàng thật sự hạnh phúc sao?
Công chúa Vĩnh Phúc bỗng nhiên không hăng hái nữa, cũng không quan tâm mình sẽ gả cho ai nữa. Thân phận công chúa cao quý đến thế nào, ngay từ lúc nàng sinh ra thì đã được hưởng thụ rồi, là tôn vinh mà tất cả nữ tử trong thiên hạ đều ao ước. Nàng có được thứ mà những nữ nhân khác vĩnh viễn không thể nào có được, thì đương nhiên nàng cũng phải mất đi thứ gì đó.
- Chúng tađi thôi. Công chúa Vĩnh Phúc không vui nói.
- Được! Chúng ta đến phủ Uy Quốc công, nhìn thử coi Dương Lăng đang làm trò gì. Thê tử của hắn chẳng phải đã được phong làm Cáo mệnh nhất phẩm từ lâu rồi sao, sao lại có một Văn Tâm gì đó nữa? Muội không tin nàng có thể sánh bằng tỷ tỷ.
Kiến Xương Hầu vừa nghe thì kêu khổ không ngừng, vội bước lên nói:
- Công chúa điện hạ của ta, chúng ta quay về sớm chút đi. Dương Lăng nạp thϊế͙p͙ cũng được, lấy thê cũng được. Nào có chuyện công chúa đến tận nhà chúc mừng chứ, không hợp với lễ mà.
Công chúa Vĩnh Thuần tươi cười như hoa nói: - Quốc cữu, ai nói là công chúa đến nhà chứ? Người đến đó chúc mừng là cữu, không phải bọn cháu.
- Xem Dương Lăng lấy vợ? Trong lòng công chúa Vĩnh Phúc bỗng dưng càng không thoải mái, nàng phẩy tay áo tức giận nói: - Tú Đình, muội không về thì tự mình đến phủ Quốc công đi. Tỷ hồi cung!
Mười ngón tay thon dài lặng lẽ nắm chặt lại, móng tay đâm vào lòng bàn tay đau đớn. Đây là đại sự chung thân, là hạnh phúc cả đời của ta, cứ để mặc người ta sắp đặt sao? Ta nên làm gì đây? Ta nhất định phải nghĩ cách mới được.
Công chúa Vĩnh Phúc vừa đi vừa âm thầm hạ quyết tâm
Lưu Cẩn vượt quy củ ngồi kiệu lớn mười sáu người khiêng đi vào Nội Xưởng Tây Sơn, có ý tiền hô hậu ủng đánh đòn phủ đầu vào Xưởng đốc Nội Xưởng mới thăng chức Ngô Kiệt. Chỉ đáng tiếc lần này ông ta uổng công rồi, Ngô Kiệt căn bản không có chút uy phong gì, thấy ông ta vừa cung vừa kính. Danh sách Nội Xưởng, khế ước làm ăn của Nội Xưởng và hoàng thân quốc thích, ông ta cần gì thì đưa cho cái đó, toàn bộ đều đã chuẩn bị chỉnh tề rồi, làm cho ngươi không nhìn ra có chút khuyết điểm nào.
Những thân tín mà Lưu Cẩn dẫn đến từ Ti Lễ Giám được Lưu Cẩn sắp xếp vào trong Nội Xưởng ngay tại chỗ, nắm giữ những vị trí quan trọng. Ngô Kiệt không chỉ không phản đối, mà còn dẫn theo đám Đáng đầu cử hành nghi thức hoan nghênh long trọng nữa, mời các vị Đáng đầu, Thiên hộ, Thϊế͙p͙ hình quan mới nhậm chức phát biểu vài lời khi nhậm chức, đến cả Lưu Cẩn ra sức làm ồn cũng thấy ngượng ngùng.
Ôi! Người trong thiên hạ nịnh nọt, có ai không nghĩ cho tiền đồ của mình chứ? Dương Lăng rơi đài rồi, người vừa đi thì trà cũng lạnh. Vốn dĩ cho rằng muốn thu phục Ngô Kiệt cũng phải bỏ công rất lớn, ngờ đâu Ngô Kiệt ngoài mặt tỏ ra trung thành tận tâm với hắn lại là người đầu tiên phản bội hắn, thật sự khiến người ta chê cười, khiến người ta nguội lạnh trong lòng mà. Lần này Lưu Cẩn ngược lại sinh lòng đồng cảm với kẻ thù cũ của lão là Dương Lăng.
Lưu Cẩn vốn không phải là người dễ dàng tin tưởng người khác như vậy, nhưng những hành động của Ngô Kiệt bày ra trước mắt, nếu nói là giả, nhưng công việc lại không phải giả. Hai chồng danh sách dày cộp của Nội Xưởng không thể nào làm giả được, người nằm vùng của lão chỉ cần ra tay thì biết được là thật hay giả ngay. Ngô Kiệt không phải người mới, nếu không muốn giao thì có thể lấy cớ kéo dài, giao ra danh sách giả khác nào đưa cán dao cho người ta chứ.
Khế ước làm ăn mà nhóm hoàng thân quốc thích ký và chứng minh đầu tư cũng không thể nào làm giả được, có ấn tín chữ ký đầy đủ. Ngô Kiệt cũng đã sắp xếp toàn bộ người mà lão đưa vào rồi, lệnh cho quan viên cũ giao ra ấn tín, chào hỏi tân quan, giới thiệu rất tỉ mỉ quan sai của các bộ ti, giống như ước gì bọn họ lập tức nhậm chức.
Cuối cùng Ngô Kiệt chủ động nhắc đến chuyện sức khỏe không tốt, đến mùa đông thì liền hen suyễn, xin Lưu công công cho nghỉ phép hai tháng. Thái độ như vậy bằng với việc chắp hai tay giao toàn bộ quyền lực Nội Xưởng vào tay lão. Lưu Cẩn mừng rỡ lập tức phê chuẩn cho Ngô Kiệt nghỉ phép, đồng thời vờ vịt trấn an một phen.