Nãi Mỹ Chính Trí tuy ngã ngựa sinh tử không biết, nhưng giặc Oa huấn luyện có tố chất cũng không vì mất đi thủ lĩnh mà sợ hãi, phó thủ lĩnh Akimoto lập tức chịu trách nhiệm đầu lĩnh, chỉ huy giặc Oa chạy trốn về hướng Tây.
Quân Minh đuổi tới đầu tiên là một nhóm khinh kỵ binh, hoàn toàn do thân binh Dương Lăng tạo thành, Ngũ Hán Siêu đầu tàu gương mẫu, xông vào thấy cục diện phía trước không khỏi ngạc nhiên ghì ngựa cương, phất tay ngăn toàn quân đi tới.
Ngũ Hán Siêu xác thực biết Dương Lăng vẫn chưa an bài phục binh, quân đội này là ở đâu? Mượn ánh sáng của ngọn đuốc, Ngũ Hán Siêu hiểu ra: Phục sức của bọn họ rõ ràng là Lam Y Tráng tộc vùng Quảng Tây, đây nhất định là Lang Binh do triều đình mộ binh đưa tới.
Có đội quân như vậy ngăn cản giặc Oa, trong lòng Ngũ Hán Siêu mừng rỡ. Trong cục diện hỗn chiến này, lại là trong đêm, song phương trước đó hoàn toàn không có liên hệ, nếu tùy tiện suất quân sát nhập, ngược lại càng lợi cho giặc Oa thừa dịp chạy trốn. Ngũ Hán Siêu lệnh kỵ sĩ đợi lệnh ngay tại chỗ, giám thị cục diện chiến trường, tự mình xoay người xuống ngựa, ỷ vào lá gan lớn, xông vào chiến trường.
Ngũ Hán Siêu cầm trong tay trường kiếm, triển khai công phu tiểu xảo, thỉnh thoảng giơ kiếm ám sát giặc Oa, kéo lấy chiến dĩ dân tộc Tráng hỏi: - Đầu lĩnh của các ngươi ở đâu?
Chiến sĩ Tráng tộc nhận ra trang phục quan binh, lại thấy giúp mình giết giặc Oa nên đương nhiên là người của mình, nhưng bọn họ phần lớn không hiểu Hán ngữ, chỉ có thể cười cười, mờ mịt không hiểu câu hỏi của hắn.
Ngũ Hán Siêu dậm chân một cái, chỉ phải tiếp tục tìm kiếm, tình cờ gặp người biết nói tiếng Hán, nhưng giờ cũng tìm không thấy thủ lĩnh nhà mình.
Hắn đang ở vùng trung du chiến trận, chợt phát hiện phía trước có một đội nữ binh "Lam Tráng", đang vung đao đánh giặc Oa, giặc Oa bao quanh nữ binh, bên ngoài lại bị người Tráng vây quanh, nữ binh bị vây ở chính giữa tuy dũng mãnh, nhưng khí lực đã không chống đỡ nổi, chỉ sợ trước khi người Tráng ở ngoài tiêu diệt hết bọn giặc Oa, toàn quân các nàng đã bị diệt rồi.
Trong lòng Ngũ Hán Siêu quýnh lên, vội vàng bay vút qua, hét lớn một nhảy qua đỉnh đầu người Tráng, giống như chiến thần từ trên trời giáng xuống. Trước mặt một vị thiếu nữ áo lam đánh chết một gã giặc Oa, bởi vì kiệt lực mà đầu gối mềm nhũn ngã về phía trước.
Ngũ Hán Siêu vội vàng lấy tay kéo, tay phải đâm trường kiếm ra. Kiếm trong tay Ngũ Hán Siêu như rồng như biển, thẳng tắp đâm vào cổ họng tên giặc Oa kia.
Ngũ Hán Siêu huy kiếm đánh lui hai gã giặc Oa, vội hỏi: - Cô nương, hiểu Hán ngữ không? Đầu lĩnh của các ngươi là ai? Hắn ở đâu?
Thiếu nữ áo lam thở hào hển dùng tay vén mái tóc, lớn tiếng nói: - Ta chính là thủ lĩnh tiểu Ái, ngươi là quan triều đình sao?
Ngũ Hán Siêu hơi sửng sốt, nhưng hắn lập tức nghĩ đến điều đã nghe các sư bá các sư thúc nói qua, các bộ lạc Miêu, Tráng, Bạch Đằng không chỉ có nữ nhân có thể ra trận xung phong giết địch, hơn nữa còn có thể kế nhiệm chức vị thủ lĩnh, thế nên thoải mái nói:
- Đúng vậy, ta là tướng lĩnh dưới trướng Dương tổng đốc, đuổi giết bọn giặc Oa mà đến, đại quân phía sau sẽ tức khắc đến ngay.
Gã vừa nói vừa múa may trường kiếm trong tay, kiếm quang dày đặc, uốn cong nhưng có khí thế như rồng. Giặc Oa bình thường không phải đối thủ của gã, cứ việc giặc Oa vung đao như lua, tiếng quát như sấm, có vẻ dũng mãnh, nhưng Ngũ Hán Siêu lúc nói chuyện đã đá ngã một lúc ba người, thế công của giặc Oa lập tức giảm bớt.
Ngũ Hán Siêu vừa thoải mái tự nhiên nghênh chiến giặc Oa, vừa đưa mắt nhìn quanh, khen: - Lính của ngươi huấn luyện rất có tố chất, chiến trận pháp riêng một ngọn cờ, vô cùng khéo léo.
Tiểu Ái thấy Minh tướng quân này võ nghệ cao minh cực kỳ, thân thể gã trước thế công vây kín như mưa của bốn gã giặc Oa lại chỉ có một cánh tay cầm kiếm nghênh địch, trong hoàn cảnh đó còn ngó đông ngó tây quan sát, trong lòng cũng âm thầm khâm phục, hiện giờ nghe gã khen ngợi binh lính của mình, chợt cảm thấy rất vinh quang, không kìm nổi ngạo nghễ cười nói: - Đương nhiên, gia binh Tráng chúng ta mười trận thắng chín, ít có lúc nào bị thua.
Ngũ Hán Siêu cười ha hả, trong đao kiếm lượn lờ đột nhiên bay lên một cước, đem một tên giặc Oa đá ra ngoài vòng, lập tức có một tổ hợp xông lên, cũng không cần quản y chết hay chưa, đều vung đao chặt lấy thủ cấp.
Hoá ra người Tráng xuất binh, luận công ban thưởng thủ lĩnh luôn lấy đầu người làm tiêu chí thưởng tiền, những người Tráng bình thường sinh sống kham khổ, chỉ trong chiến đấu anh dũng giết địch, mới có thể được thủ lĩnh ban thưởng, cải thiện điều kiện kinh tế nhà mình, cho nên bảy người công kích trong tiểu đội thì bốn phụ trách giết người, ba phụ trách thu "Tiền" . Mỗi lần thu được một đầu người là một phần bạc, làm sao có thể không mừng?
Có Ngũ Hán Siêu ở bên trong viện trợ, trong ngoài giáp công, đám giặc Oa rốt cục toàn bộ bị tiêu diệt, Ngũ Hán Siêu dừng thân nhìn quanh, nói với tiểu Ái: - Tiểu Ái thủ lĩnh, tình thế chiến trường quá mức hỗn loạn, đại quân ta sắp đuổi tới. Rất khó gia nhập chiến đoàn cộng đồng tác chiến, nhân mã của ngươi tất thương vong nghiêm trọng, ngươi có thể bảo binh lính lui về phía sau?
Tiểu Ái trừng mắt, kinh ngạc nói: - Lui về phía sau? Chúng ta đánh thắng trận tại sao phải rút lui?
Ngũ Hán Siêu nói: - Giặc Oa có dấu hiệu chạy trốn về hướng tây, phía tây là Thái Hồ, ta cho khinh kị binh qua đó đuổi hết thuyền, sau đó chúng ta tập kết nhân mã buộc họ bỏ đi..
Tiểu Ái giật mình, không khỏi cười nói: - Ha ha. Ta hiểu, người đâu, thu binh che lại phía nam và phía đông!
Lập tức có một người đàn ông giơ sừng trâu, "Ô ô" thổi, một tổ bảy người công kích che chở nhau chậm rãi rút lui khỏi trận chiến. Ngũ Hán Siêu nhân cơ hội này chạy về trong quân vội vàng dặn dò một phen, hướng tây là một mảnh đất trũng lầy lội, xa hơn là một rừng cây thấp, căn bản không đi được ngựa. Nhưng quan coi giữ kỵ sĩ Tô Châu quen thuộc đường nhỏ ở đây, lập tức dẫn hơn trăm kỵ sĩ vòng hướng tây chạy đi.
Lúc này Dương Lăng, Mẫn Văn Kiến suất lĩnh đại quân cũng lục tục đuổi tới, Ngũ Hán Siêu vội vàng nghênh đón trình bày tình huống. Giặc Oa thấy có một đường thở dốc, lập tức tập kết một ngàn ba trăm người còn lại hoảng hốt chạy bừa vào khu đất trũng, chui vào rừng rậm, nhất thời hù dọa vô số cánh chim bay lên không trung.
Câu cửa miệng nói gặp rừng đừng vào, nhưng giặc Oa ít cung tiễn. Quân Minh mấy lần đối địch, hơn nữa dân tộc Tráng là chiến sĩ tác chiến vùng rừng núi, vừa vào rừng rậm như cá gặp nước, không cần quan tâm uy hϊế͙p͙ từ rừng rậm ban đêm, hai phe tập kết quân đội lập tức đuổi theo.
Hướng tây đoạn đường này không phải đất trũng thì chính là bùn, ruộng lúa bụi cỏ, đại quân lướt qua vô cùng lầy lội. Quân Minh có áo giáp trong người. Giày hơi dính bùn đã như nặng tới vài chục cân, căn bản rút không nổi chân ra. Tráng binh của Tiểu Ái suất lĩnh phần lớn đi giầy rơm, dính bùn liền cởi ra, chân trần cứ thế đuổi theo.
Giặc Oa chưa từng chịu thiệt thòi lớn như vậy, trốn tránh chật vật như vậy, lần suy sụp này khiến khi họ gặp phải hố cát lún sâu hai tường, tốc độ chậm chạp hẳn, ước chừng bốn trăm tên không kịp qua sông giặc bị truy binh đuổi theo, vừa mới giao phong, sĩ khí đã liên tục xuống dốc.
Thủ lĩnh giặc Oa lớn tiếng dùng tiếng Oa ra lệnh tránh Lang Quân phía trước, dọc theo đá cuội hai bên sông ở sườn núi hướng mà chạy, đáng tiếc lúc này quân Minh cũng đuổi theo, giặc Oa nhanh chóng phân tán thành mười đoạn, bị quân Minh và Tráng quân xử dần mòn.
Bờ bên kia giặc Oa đã bị giết tới váng đầu, phó thủ lĩnh Akimoto không lợi dụng cơ hội này dẫn dắt bộ hạ chạy trốn, mà còn muốn lợi dụng con sông này ngăn cản quân Minh tiến công, cho đến có thêm nhiều quân Minh bắt đầu dùng cung tiễn công kích, hắn mới nản lòng phát hiện mình không có hiểm yếu để thủ, chỉ phải tiếp tục trốn.
Bởi vì hướng tây chỉ có con đường này để đi, cuối cùng khi tới ao thôn, quân Minh khinh binh nhẹ đường vòng đuổi lên trước, mệnh lệnh cả trăm họ Mã thôn rời khỏi, lại lệnh cho người đón thuyền, bè trúc chạy nhanh đi.
Dân chúng ở đây đều là dân thường, muốn trốn cũng không có chỗ để trốn, đành dìu già dắt trẻ toàn bộ lên thuyền và bè trúc, cách xa đất liền 200-300m mới dừng lại. Giặc Oa giết đên bên hồ, phát hiện đường bộ đã mất, lại không có thuyền có thể qua, phía sau là đại đội quân Minh reo hò lao đến, bọn họ chỉ có thể tử chiến.
Chín trăm tên giặc Oa táng đảm hồn phách, phía sau là Thái Hồ, phía trước là hơn ba vạn quân Minh sĩ khí đang vượng, đây là một cuộc chiến đấu không cân sức. Trong làn mưa tên, Tráng binh giành quyền công kích trước, vẫn như cũ là bảy người một tổ, hô ứng lẫn nhau. Đám quan binh chiến ý dâng trào cũng xông lên, đại đao bổ tới, đâm tới.
Trận hình Tráng binh bắt đầu tán loạn, lộn xộn , bọn họ cũng không thường xuyên được huấn luyện, nhưng hung tính tự nhiên khiến họ vừa phát ra tiếng gầm như dã thú, vừa xông lên trước.
Toàn bộ chiến trường chỉ có tổ "Chém đầu ba người" vẫn duy trì bình tĩnh như cũ, bọn họ gắt gao âm thầm theo sau đồng đội, mặc kệ những giặc Oa đó là Tráng binh hay quân Minh giết, thừa dịp hỗn chiến thủ lĩnh và các quản sự không nhìn thấy mà tận tình bỏ đầu vào túi tiền của mình.
Dương Lăng chầm chập đuổi tới Thái Hồ. Khắp nơi là đuốc, trăng sáng treo trên không trung, nhìn xuống nước như đã bị máu tươi tận nhuộm.
Binh lính đang càn quét chiến trường, kéo vô số cỗ thi thể không đầu qua một bên. Một trận đấu không để lại một người sống, bởi vì giặc Oa bị thương thì cũng bị tổ chém đầu thừa dịp lấy đi kiếm "Tiền thưởng".
Hai nhóm đuốc hướng Dương Lăng đi tới, một người là Ngũ Hán Siêu và một vị thiếu nữ mặc áo lam, thân thể thướt tha với nhóm nữ binh hiên ngang.
Ngũ Hán Siêu đi đến chỗ Dương Lăng, vui sướng nói: - Đại nhân, vị này chính là Quảng Tây nam đan châu thổ quan, chịu thánh mệnh Thống soái Lang Binh ở lục châu Nam Đan, Quy Thuận, Na Địa, Đông Lan, Trực Lệ, Điền Châu. "Nữ quan tham tướng tổng binh" Tống Tiểu Ái cô nương.
Dương Lăng khi nhận được báo văn của triều đình đã biết vị thủ lĩnh Lang Binh gốc Quảng Tây này là nữ tướng, chỉ có điều không ngờ lại trẻ tuổi và dung mạo xinh đẹp như thế, hắn vội nhảy xuống ngựa, chắp tay nói: - Hóa ra là Tống đại nhân, nghe danh đã lâu. Lần này may mà có các vị xuất hiện đúng lúc, mới có thể tận diệt bọn giặc Oa, công lao to lớn. Bản quan nhất định thượng tấu triều đình, thay Tống đại nhân thỉnh công!
Tống Tiểu Ái vuốt vòng cổ bằng bạc nhìn hắn vài lần mới tiền lên thi lễ, chào hỏi theo đúng nghi thức quân đội Đại Minh: - Ty chức Quảng Tây tham tướng tổng binh Tống Tiểu Ái, tham kiến Tổng đốc đại nhân.
Ngũ Hán Siêu choáng váng, mới vừa rồi khi cứu vị cô nương này khỏi tay giặc Oa, nghe nàng nói chuyện hắn còn tưởng vị thủ lĩnh này không đọc thi thư, không hiểu lễ nghi, cho nên hắn còn lo lắng tiểu Ái cô nương sẽ ngây ra hỏi Thống soái lục châu Lang Binh và Thống soái lục tỉnh đại quân, ai lớn hơn ai. Nhưng không thể ngờ vị Tống tổng binh này cử chỉ tự nhiên hào phóng, lời nói có quy củ, khác hẳn người thẳng thắn thô lỗ vừa rồi.
Hắn nào biết nam đan châu thổ quan vốn trong năm Hồng Vũ thiết lập, lúc ấy phái đi hai người xuất thân tiến sĩ, nhậm chức Hộ bộ Viên Ngoại Lang Tống khải sĩ Tống đại nhân, dựa theo quy củ nhậm chức thổ quan xong, Tống khải sĩ liền nhập vào tráng tộc, hậu nhân dù tính tình, tập tính khác với Tráng tộc, nhưng vẫn được đọc thi thư, tập văn luyện võ. Sao có thể như nam man?
Tiếng đàn sâu kín. Nếu không ngưng thần yên lặng lắng nghe thì yếu ớt như tơ. Nhưng nếu nghiêng tai lắng nghe, tiếng đàn uyển chuyển dần dần du dương, như đóa hoa rơi vào dòng nước, mặc cho sóng đánh vẫn niềm nở phiêu du, trong lòng thoải mái không nói thành lời.
"Phong nhập tung" là khúc Dương Lăng thích nghe nhất. Khoanh chân ngồi, Dương Lăng nhắm mắt nghe xong vỗ tay trầm trồ khen ngợi: - Hay! Phong Nhập Tùng đàn rất hay, Tuyết Nhi cũng từng đàn khúc này, nhưng khúc nhạc đàn trong tay nàng, ý cảnh lại hoàn toàn khác biệt với chính bản thân nàng, bản quan như lâm kỳ cảnh, trên trời dưới đất chỉ có mình Thành cô nương.
Dương Lăng thấy Thành Khởi Vận vẫn bình tĩnh cúi đấu, căn bản không để ý đến hắn, không khỏi ha ha cười nói: - Đừng nên tức giận. Không phải bản quan vẫn bình yên vô sự sao? Hơn nữa lần này xuất binh tận tiêu diệt sáu ngàn giặc Oa, đợi tin tức truyền ra, sĩ khí lục tỉnh đại chấn, hiếm có nhất là hai vạn binh lính trải qua thay da đổi thịt, biến thành hùng binh chân chính.
Bản quan ngày mai sẽ luận công ban thưởng, có công thì thưởng, lỗi thì phạt, thưởng phạt phân minh, chỉnh đốn quân đội. Rồi sẽ mệnh tướng lĩnh trong quân nghiên cứu phương pháp chiến đấu của Quảng Tây Lang Binh, sau đó truyền thụ cho hai vạn đại quân, ta sẽ lấy họ làm mầm móng, khiến quan binh lục tỉnh khởi sắc, kể từ đó tiêu diệt giặc Oa sắp tới, đây là chuyện vui cỡ nào? Nàng không mừng thay cho ta sao?
Thành Khởi Vận hừ một tiếng, đôi mắt đẹp nhìn qua, thấy hắn đắc chí, tức giận trong mắt không khỏi bớt đi vài phần.
Nàng khẽ thở dài nói: - Thiên kim chi tử, tọa bất thùy đường. Đại nhân diễn võ luyện binh, không phải vẫn nói người làm chủ soái phải nhìn toàn cục chứ không phải khoe ra cái dũng của kẻ thất phu sao? Thế nào lại tự mình ra chiến trường? Nếu như ngài có mệnh hệ gì
Dương Lăng hạ giọng nói: - Ta biết... làm nàng lo lắng, ôi! Ta nói, trong tình hình đó, nếu không tự mình ở trong quân trấn áp, thì có trăm ngàn diệu kế thì có ích lợi gì? Đây chính là sự cấp tòng quyền đó.
Hắn thấy Thành Khởi Vận vẻ mặt ủ rũ. Mình ở bên ngoài chinh chiến một đêm, nàng ở trong thành hẳn là cũng lo lắng đề phòng một đêm không ngủ.
Đoạn thời gian này Thành Khởi Vận gánh chịu áp lực quá lớn, dù cho nàng thông minh tuyệt đỉnh, có tài cán, nhưng phải một thân một mình gánh vác nhiều chuyện như vậy, mà toàn những chuyện đau đầu, trong lòng Dương Lăng không khỏi thương tiếc.
Nàng đã chuyển trọng tâm qua báo công tác trong nội hán. Phối hợp cùng Đông xưởng, Tây Hán, Cẩm Y Vệ. Phái chỉnh sửa, rửa sạch tài chính, thuế phú, phải xử lý chuyện phủ tổng đốc và lục tỉnh chỉ huy Sứ ti, bố chính Sứ ti, Án Sát Sứ ti và các hệ thống cơ cấu. Còn phải tích cực phân phối cho Dương Lăng chỉ huy tiêu diệt phỉ, điều động lương thảo vật tư cho viện quân, cả quân lương phí dụng. Có thể nói mỗi một chuyện đầu rất đau đầu.
Nàng vì cái gì, Dương Lăng tuy rằng vẫn đang giả bộ hồ đồ, kỳ thật trong lòng sao có thể không rõ?
- Khởi Vận, thật sự làm khó nàng rồi! Dương Lăng bỗng nhiên cầm tay Thành Khởi Vận, mang ý xin lỗi nói với nàng.
Thành Khởi Vận nhẹ nhàng né tránh, nhưng không có rút khỏi tay Dương Lăng, nàng nhẹ nhàng nâng đôi mắt đẹp như nước, nhìn chăm chú vào Dương Lăng, trong mắt tràn đầy vẻ dịu dàng. Cho tới nay, ngoại trừ hai nha đầu bên người, nàng đối với bất kỳ ai, cho dù là nam nhân mình yêu quý nhất cũng không thể thuyết minh hỉ nộ ái ố, cả ngày phải hoá trang, phải lấy lòng.
Những người đó, thứ họ thưởng thức không phải tài cán của mình. Cũng không để ý tới tình cảm của mình, bọn họ chỉ cần một sủng vật xinh đẹp, một quân bài giúp họ nâng cao giá trị con người, bọn họ chịu vì mình bỏ ra vạn kim, nhưng chưa từng có một người coi mình như con người mà tôn trọng?
Chỉ có người trước mắt, dù còn nhỏ hơn nàng vài tuổi nhưng vô cùng trìu mến nàng, hắn nam nhân tri kỷ nhất giữa đất trời này, cũng là nam nhân duy nhất. Giờ còn là vĩnh viễn... .
Hai người không nói gì, trong yên tĩnh vẫn có cảm giác tâm linh tương thông, mãi đến khi ánh mắt Thành Khởi Vận ngập nước, bắt đầu tản mát sự mị hoặc khiến người ta khó chống đỡ, Dương Lăng mới buông tay, quay mặt đi nói: - Sáng nay lúc trở về thành. Xuyên Binh và Sơn Đông Binh cũng tới rồi. Ta bố trí họ ở thành đông đóng quân, chuẩn bị huấn luyện một phen. Quan sát qua chiến lực, tốt nhất là tiếp nhận thân quân chỉ điểm mới đầu nhập chiến đấu. Về lương bổng, nàng nhớ an bài trước.
Thành Khởi Vận thấy hắn trốn tránh ánh mắt mình, vẻ mặt có chút chật vật, trong mắt không khỏi lộ ý cười thắng lợi.
Nàng nhẹ nhàng cười nói: - Vâng, việc này không nhọc đại nhân quan tâm, lát nữa ta sẽ cho người đi an bài.
Lúc này trong thành Tô Châu có một tên lính cao lớn thô kệch đi dạo trên phố, đây là viện binh Sơn Đông mới tới sáng nay. Bình thường tên lính này không được rời quân doanh, nhưng đây là đoàn người mang binh đến giúp tham tướng Mạnh Tứ Hải và thân binh của hắn, có ai dám không cho gã ra?
Tô Châu phong cảnh tràn đầy đặc sắc của sông nước Giang Nam, phấn vách tường ô, ngõ nhỏ nước chảy, sự dịu dàng quyến rũ này rất khác biệt với Sơn Đông, Mạnh Tứ Hải tuy là võ tướng, không đọc qua sách, càng không hiểu thi từ, nhưng phong cảnh dịu dàng độc đáo này vẫn rất thu hút gã.
Mạnh Tứ Hải vừa đi vừa chậc chậc tán thưởng: - Con mẹ nó, Giang Nam phong cảnh khác hẳn Liêu Thành, đáng tiếc lão tử không biết vẽ, bằng không làm một bức tranh về cho lão bà xem, treo ở trước sân, nhất định rất đẹp!
Thân binh của hắn đội trưởng Chung Phú vội hỏi: - Đại nhân, này có gì khó, ta tìm một họa sĩ, tìm phong cảnh vẽ lại là được, chứ đám huynh đệ tay chân võ biền chúng ta. A, đại nhân, ngài xem gian phòng kia thế nào?
Mạnh Tứ Hải ngẩng đầu nhìn lên, cười mắng: - Mẹ ngươi, đó là quán rượu, sao nhà ta không thể thành quán rượu nhỉ, hay về bảo lão bà mở tửu quán?
Mạnh Tứ Hải sờ sờ bụng nói: - Mới đi một chút đã đói bụng, đi, chúng ta đi nếm thử đồ ăn Giang Nam.
Chung Phú nheo mắt cười nói: - Được, chúng ta đi. Đại nhân mời khách.., các huynh đệ đi theo cũng thơm lây.
Mạnh Tứ Hải là người hào sảng, thân binh đi theo cũng được không ít lợi, vừa nghe đi theo đại nhân có bữa ăn ngon, thân binh ai nấy tinh thần tỉnh táo theo Mạnh Tứ Hải kích động vào quán rượu.
Tin tức Quân Minh trong một đêm dẹp yên sáu ngàn giặc Oa, thu phục Ngô Giang Thành đã truyền ra, toàn thành vui mừng nhảy nhót. Rất nhiều người không khỏi muốn tới tửu lâu uống mừng một phen, trong tửu lâu đã có sáu bảy bàn đầy khách.
Chung Phú dẫn người vào, vừa thấy bên trong tường có bốn bàn lớn, vừa mới ngồi xuống bọn họ hơn ba mươi người vội vàng vỗ bàn, lớn giọng nói:
- Đại nhân, mau tới chỗ này ngồi.
- Chỗ này Phương lão tử đã chọn rồi, ngươi tìm một tửu quán khác đi Theo tiếng quát, vài tên Tứ Xuyên Binh từ trên lầu đi xuống. Bọn họ là Xuyên quân mới tới sáng nay, sau khi xây dựng cơ sở tạm thời cũng vào thành đi dạo.
Hắn thấy trên lầu chỉ có hai chiếc bàn lớn liền dẫn thân binh ngồi xuống, kêu những người khác xuống dưới lầu, mấy người này vừa lộn xuống thì thấy đoàn quan quân khác cướp chỗ, không nhịn nổi liền hô lên.
Đám Chung Phú bình thường vốn ngang ngược, hơn nữa tham tướng đại nhân đang ở đây, cứ thể rời khỏi sao được, hơn nữa nghe người nọ tự xưng lão tử, Chung Phú mất hứng, đập bàn trừng mắt cãi vã.
Tửu gia và thực khách thấy hai đại binh đánh nhau, ai cũng không dám tiến lên khuyên bảo. Chỉ lo lắng đề phòng đứng ở một bên.
Tưởng Châu nghe thấy dưới lầu cãi vã, vội vàng đuổi tới đầu bậc thang xem, thấy song phương chỉ mới cãi vã, lính mình cũng không bị thiệt, liền khoanh tay lạnh lùng nhìn xuống.
Thân binh của hắn luận dáng người kém hơn đám Sơn Đông Binh, vốn đang có chút khϊế͙p͙ đảm, nhưng lúc này vừa thấy tham tướng đại nhân dẫn một đám thân binh đứng ở đầu bậc thang làm chỗ dựa, đám người này cũng không thể xuống nước.
Vừa nghe Chung Phú mang tham tướng của họ ra đè ép mình. Tên đội trưởng Xuyên Binh bĩu môi khinh thường nói: - Tên ngốc kia, định lôi tham tướng quan của ngươi ra dọa lão tử? Sơn Đông tham tướng của ngươi quản được Tứ Xuyên Binh của ta sao? Đừng có lằng nhằng, bàn này lão tử chọn rồi.
Chung Phú luận mồm mép không trơn như gã, tức tới ngực phập phồng, nói không ra lời, chỉ biết "Hồng hộc" thở gấp. Mạnh Tứ Hải sắc mặt xanh mét, nhưng đường đường là tham tướng thì không tiện cãi vã, chỉ biết nheo mắt quan sát động tác của thân binh mình.
Kiều Tử An thấy Chung Phú cứng họng càng thêm đắc ý, gã miết ngón cái lên quang côn nói: - Cách lão tử, giờ lão tử đứng yên đây, tiểu oa ngươi tới động lão tử xem, cái bộ dạng tiểu oa của ngươi làm lão tử phát bực rồi.
Chung Phú môi run run nửa ngày, đấm bàn nghẹn hô lên một câu:
- Mấy ca ca sẽ cho nó làm tiểu tỳ dưỡng đất! Nói xong "Rầm" một tiếng, mang theo bàn ghế xông lên trước, một "Sơn Đông đại lôi" ưỡn ngực ưỡn bụng lao ra ngoài, "Oanh" một tiếng sập một một cái bàn, các thực khách sợ tới cuống quít trốn sang bên cạnh.
Đám binh lính càn quấy loạn thành một đoàn, Tưởng châu mang theo thân binh, vừa thấy hai bên đánh nhau thì phát hỏa, gã một bên mắng "Đồ con rùa", một bên xông tới, Sơn Đông Binh thấy một tên Tứ Xuyên Binh từ trên lầu lao xuống hỗ trợ, chưa chú ý tới cấp độ, phẩm chất của gã. Tưởng châu vừa mới đi qua cầu thang, Sơn Đông Binh đã cầm băng ghế như muôi múc canh đập vào đầu gã.
Hơn sáu mươi người đánh hội đồng, thực khách trong lầu tán loạn chạy, cả ông chủ cũng chạy ra ngoài, chỉ nghe trong lầu không ngừng vang lên tiếng "Đồ con rùa", "Tiểu tỳ dưỡng địa", những âm thanh đập phá không ngừng vang lên khiến chủ quán đau lòng khôn xiết.
Một tiểu nhị thông minh linh trí vội vàng nói: - Ông chủ, ông chủ, những binh lính này đều do phủ tổng đốc quản, chỉ cách đây hai con đường, ngài mau đi báo cho Tổng đốc nha môn đi!
Chủ quán bừng tỉnh đại ngộ, vội vàng kéo chặt đai quần, hô to "Quan binh đánh nhau", rồi vội vàng hấp tấp chạy tới Tổng đốc nha môn.
Chủ quán vừa mới chạy được đến đầu đường thì thấy một người mặc áo màu xanh ngọc, quần đen, đầu đội khăn đen cũng đang đi tới phía Tổng đốc nha môn, trong đội còn có mấy người mặc áo màu lam thêu hoa bên vạt áo, thiếu nữ mặc váy hoa viền dài tới mắt cá chân.
Tống Tiểu Ái dẫn một đám thân binh tới phủ tổng đốc, chợt thấy một ông lão đầu bạc hò hét "Quan binh đánh nhau, hủy quán của ta" thì vội vàng cho người chặn hỏi. - Lão nhân gia, xảy ra chuyện gì?
Ông lão dậm chân nói - Cô nương, đừng cản đường ta, có hai nhóm quan binh đánh nhau trong quán, ta phải tới phủ tổng đốc báo tin.
Tống Tiểu Ái dẫn quân tới Tô Châu thì được sắp xếp đóng ở vùng ruộng dốc. Dương Lăng chẳng những nửa tháng qua đưa thực phẩm mà còn vì hôm qua họ giết giặc Oa có công nên còn khen thưởng một ngàn lượng bạc ròng. Tống Tiểu Ái rất vui, nên đích thân tới phủ tổng đốc cảm ơn.
Nghe có quan binh đánh nhau, nàng chau mày quát. - Là kẻ nào đui mù, lúc dân chúng đang vui mừng vì Đốc Soái đánh thắng trận lại hò hét gây chuyện, dẫn ta đi.
Ông lão vẻ mặt đau khổ nói. - Cô nương, đó là hai đám đại binh, nghe nói còn có một Tham tướng, ngươi không chọc nổi đâu, đừng làm trễ việc của ta, không là quán của ta sẽ bị hủy mất.
Một chiến sĩ Tráng nghe vậy ngạo nghễ nói. - Thủ lĩnh chúng là nữ quan tham tướng tổng binh do chính Hoàng đế phong, chẳng lẽ không quản được họ sao?
Tống Tiểu Ái là tham tướng, nhưng lĩnh hàm tổng binh, quan chức còn trên cả tham tướng. Nàng vô thức ưỡn ngực, cao ngạo nói:
- Ngươi yên tâm, ai dám không nghe, bản quan bắt gã đánh bốn mươi trọng bản, mau dẫn đường.