Ngược Về Thời Minh

Quyển 6 - Chương 259: Vây kín

Bạch Trọng Tán mang ra tám ngàn người, trong thành còn lưu lại bảy ngàn binh mã, dù toàn quân bị giết cũng có thể chống đỡ tới lúc Dương Lăng về. Nhưng nếu đại quân thủ vững thành trì, đợi Dương Lăng về có thể giảm bớt thương vong, lợi dụng tường thành và đại pháo sát thương giặc Oa, nhưng Dương Lăng rút quân về mà ở đây chưa thể vây kín, giặc Oa sẽ nhân cơ hội phá vây chạy trốn.


Hơn nữa Dương Lăng trước khi rời thành đã lệnh Bạch Trọng Tán giành xuất binh trước, mục đích chủ yếu là kích khởi toàn quân quyết tâm chiến đấu. Quân đội khi không có binh khí có thể xuyên thủng giáp, cũng không có khôi giáp chống đỡ được hỏa pháo, lại không nhất định có thể công phá được đại pháo, cũng có thể hoàn toàn chống đỡ được pháo đài lửa đạn.


Có thể nói hai quân đối chọi khiến song phương chênh lệch rất lớn, mà nguyên nhân chủ yếu nhất chính là sĩ khí, ngoài ra song phương hằng ngày huấn luyện cường độ cùng với các tướng lĩnh chỉ huy. Quân Minh càng chiến càng bại, thậm chí mấy ngàn binh cũng bị một trăm tên giặc Oa đuổi cho gà bay chó sủa, không phải do vũ khí và vũ lực chênh lệch quá lớn, mà là quân đội căn bản không có ý chí chiến đấu.


Dương Lăng hiện tại vừa không có thời gian, cũng cũng không đủ quân phí đi chiêu mộ binh lính đến thay chi đội này, chỉ có thể dùng độc chiêu, chờ bọn họ có thể như phượng hoàng niết bàn.


Một loại kết cấu nếu không thể đánh vỡ từ nội bộ. Lại không thể dùng một loại hình thức khác thay thế, vậy cũng chỉ có thể trông cậy vào lực lượng bên ngoài thúc đẩy nó cải biến.


Giặc Oa phía trước bắt đầu ra khỏi chỗ tối, quân Minh sau không có đường lui, trước có giặc Oa, trải qua kinh hoảng ngắn ngủi, bọn họ rốt cuộc hiểu ra: Lúc này đã không có cơ hội chạy trốn, muốn sống cũng chỉ có thể cùng giặc Oa liều mạng.


Quân lệnh Dương Lăng truyền lại. Tội liên đới quân pháp khiến các binh lính kiềm chế lẫn nhau, không người nào dám trước lộ ý bỏ chạy, hơn nữa đội chấp pháp đã lặng lẽ vây hai cánh.


Trận ngư lân thích hợp cho công kích dày đặc, khuyết điểm lớn nhất là chỉ cần chút kì binh đánh bất ngờ là có thể phá hư trận này, nhưng quân Minh hiện tại phía sau là tường thành, căn bản không phải lo phòng thủ hậu phương.


Hơn nữa trận hình có binh khí phối hợp dày đặc, có thể bảo vệ xung quanh. Đối với quân tâm sĩ khí có tác dụng ổn định, sau giây phút xôn xao ngắn ngủi, trận ngư lân ổn định lại, được tướng tá đốc xúc nghênh hướng giặc Oa. Đầu tiên là do dự bước nhỏ, khi giặc Oa càng ép càng gần. Quân Minh không đường thối lui rốt cuộc đỏ mắt, gào rú xông tới.


Sợ hãi đạt đến mức tận cùng sẽ sinh ra dục vọng và dũng khí điên cuồng, tâm lý học của Dương Lăng cuối cùng đã có đất dụng võ, quân Minh rốt cục bạo phát. Bọn họ hò hét, tràn đầy sợ hãi và tuyệt vọng, nhưng cử chỉ và động tác lại biến thành điên cuồng: Giết! Chỉ có giết những người trước mắt, ta mới có thể sống!


- Ô! Một tiếng ngâm vang, tiễn thủ sắp xếp ở trung đủ hai cánh lực, bắn ra hàng tên thứ nhất. "Phốc phốc" liên tục, đó là thanh âm mũi tên lao vào cơ thể.


Quân Minh tiễn nhẹ, nhưng giặc Oa phần lớn không có áo giáp, tuy không nguy hiểm đến tính mạng nhưng đủ khiến giặc Oa té ngã trên đất. Đội hình lộn xộn, ngã xuống cũng bằng tử vong, không ngăn được gót chân đồng bọn dẫm đạp.


"Rầm rầm rầm" hỏa súng xuyên qua những khe hở "Vẩy cá" bắn tới. Để tránh trở ngại đại quân. Cùng lúc đó, một lượng lớn đoản thương bị binh lính nương theo thế chạy lấy đà ném đi.


Giặc Oa xông tới như mưa rơi hoa tàn. Nãi Mỹ Chính Trí nhìn mà đau lòng, đây đều là binh lính tâm phúc của y, nhưng y vạn lần không ngờ quân Minh lại có dũng khí lao ra khỏi thành chiến đấu, lúc này cũng chỉ có đánh một trận. Y tin một khi đánh giáp lá cà, sĩ tốt của y cũng không phải thứ quân Minh có thể chống cự, quân Minh đang toàn tâm toàn ý sẽ vì cảnh chém giết tàn khốc mà tan thành mây khói.


Binh khí tương giao, tiếng vang như mưa rào, song phương rốt cục sáp lại một chỗ, nhất thời mưa máu bay tán loạn...
Dương Lăng tới trễ một khắc so với dự tính.


Trên rừng trà có một ngàn giặc Oa mai phục, luận chiến lược của từng binh sĩ cũng không kém ba nghìn tinh vệ của hắn, huống chi lại là đánh lén không có hiệu quả, trong tình cảnh lấy ít địch nhiều, đại hỏa bốc lên ở cỏ lau khiến cuộc chiến hoàn toàn biến thành quân Minh phô bày kỹ xảo giết chóc.


Hai vạn quân Minh tự mình cầm đao, ba người một tổ, ngươi tiến ta lui, luân phiên vật lộn, một đám giặc Oa đã bị đao trong tay bọn họ biến thành vô số thi thể phun máu tung toé.
Thấy tận mắt giặc Oa bị giết khiến quân Minh thêm kinh ngạc, hưng phấn, nóng lòng muốn thử.


Vẫn lặng lẽ quan sát, Dương Lăng thấy vậy chợt nghĩ, đợi Mẫn Văn Kiến bị kích động báo cho biết hậu trận chỉ có hơn hai trăm giặc Oa tập kích chạy tán loạn, người dư lại tới 600, bắt sống hơn 200, hắn lập tức gõ kẻng lệnh bảo thân vệ quân lui ra phía sau, đem hai vạn quân binh tràn đầy lên chiến trường, ba trăm tên giặc Oa còn không đủ cho họ tôi luyện.


Hơn ba trăm giặc Oa mất đi dũng khí bị đuổi chạy tán loạn, nhưng rừng trà vốn là một dốc thoải, đâu có nơi hiểm yếu có thể ẩn nấp, nơi hiểm yếu để thủ? Hai vạn quân Minh, thể lực, sĩ khí đang ở trạng thái tốt nhất. Cuộc chiến này còn đánh thế nào?


Cuộc chiến "Vô sỉ nhất" với người Oa bắt đầu, bảy tám chục người đánh một, rất nhiều giặc Oa bị đánh chết tại chỗ, dù vậy, cuối cùng vẫn có hơn hai mươi tên hấp hối, bị quân Minh kéo trên sườn núi xuống.


Dương Lăng lệnh La Tham tạm giam đám giặc Oa này, đồng thời áp giải đại pháo theo sau, còn mình dẫn đại đội xông về thành Tô Châu.


Bộ phận tinh nhuệ nhất của Nãi Mỹ Chính Trí quả nhiên chiến lực phi phàm. Quân minh khuyết thiếu huấn luyện biến hai quân thành hỗn chiến, trận hình vốn ngay ngắn trật tự liền bị phá hư, nếu không phải phía sau không có đường lui, đại quân bắt buộc phải lao tới trước hoặc hai bên chấp pháp để chạy trốn thì khó tránh khỏi việc sĩ tốt chạy tán loạn, mà có một bộ phận sĩ tốt chạy tán loạn, khi đó sẽ như bộc phát. Toàn quân sẽ tháo chạy như điên.


Hơn một vạn chiến sĩ trên chiến trường chật chội, phía trước phía sau bốn phương tám hướng đều là người, bọn họ chỉ có thể vung đao, vừa bổ vừa chém lấy đi mạng người, cũng chôn vùi mạng người. Giặc Oa chết gần ngàn người thì quân Minh đã chết gần đến ba nghìn.


Nhưng Bạch Trọng Tán tiêu hao được, Nãi Mỹ Chính Trí lại tiêu hao không nổi, cho dù tiêu diệt toàn bộ đám quân Minh đang liều mạng này, cơ hội cũng đã qua. Có trời mới biết trong thành còn có bao nhiêu quân coi giữ? Kế đoạt thành bị phá, phục binh ở Thập Ngõa rất khó phát huy hiệu lực, nếu quân Minh quay về hồi viện thì làm sao bây giờ?


Nãi Mỹ Chính Trí đang muốn ra hiệu lệnh cho đại quân lui lại thì Dương Lăng đã về.


Dương Lăng dùng cách quyết chiến giống như giặc Oa quyết chiến với quân Minh, đem tinh nhuệ xung phong lên trước, rất có hiệu quả dọa người. Ba nghìn tinh vệ cầm trường đao nhiễm máu, hung hãn nhảy vào chiến trường như người đi cắt cỏ.


Nãi Mỹ Chính Trí than thở một tiếng, trong loạn quân gõ mõ, thanh âm mang theo nội dung của riêng họ. Lần này mạo hiểm hoàn toàn đã bại, một trận, Nãi Mỹ Chính Trí từ Đông Doanh Quốc tứ đại hải tặc tụt xuống đội ngũ hạng hai, muốn Đông Sơn tái khởi, không biết còn bao nhiêu trắc trở.


Thừa dịp quân Minh chưa vây kín. Giặc Oa hoảng hốt chạy bừa. Thêm một lát, đã có hơn trăm cỗ thi thể. Viện quân đuổi tới, giặc Oa tan tác, Bạch Trọng Tán sĩ khí đại chấn, hai binh hợp một chỗ, đuổi giặc Oa theo hướng tây nam.


Lục gia khố, Trương gia kiều, Thạch khúc đầu..., giặc Oa chạy như điên, xuyên thôn xuyên trấn, một khắc cũng không dám dừng lại, phía sau quân Minh gắt gao đuổi theo, sĩ tốt thể chất bất đồng xếp thành Nhất Tự Trường Xà Trận, trùng trùng điệp điệp đuổi theo sau, nhưng bất kể quân Minh chạy chậm hay nhanh, tất cả đều có cảm giác hãnh diện.


Trước kia mỗi khi gặp giặc Oa, bọn họ luôn thở không ra hơi, đó là tâm tình gì? Lúc nào cũng phải lo giặc Oa đuổi theo cho một đao, mà giờ chúng như những con kiến chờ bọn họ xử lý, nghiền nát, cuộc chiến này thật sự quá hãnh diện.


Nãi Mỹ Chính Trí cưỡi một con la, suất binh qua một rừng cây, vừa mới chạy được nửa dặm, dưới ánh trăng chợt thấy phía trước có ba lộ đại quân đi tới, nhìn thì đội ngũ ít nhất cũng có tới năm ngàn người ngựa. Nãi Mỹ Chính Trí kinh hãi, vội vàng ghìm chặt con la, mặt như màu đất nói: - Quân Minh chủ tướng chẳng lẽ là Gia Cát Võ Hầu tái sinh? Ở chỗ này mà cũng có phục binh?


Quân đội phía trước dừng lại, có người cao giọng quát: - Các ngươi là ai?
Quỷ mậu Tiểu Tứ lang quơ kiêm nói: - Chủ công, ta dẫn người ngăn cản bọn họ, ngài mau chạy hướng đông, trở lại hải đảo, chỉ cần ngài còn sống, chúng ta còn có hi vọng!
Nói xong hắn dẫn hơn hai trăm tử sĩ hô hào xông tới.


Vũ Văn Minh dưới tay Nãi Mỹ Chính Trí nói: - Chủ công, hướng đông có hồ, chỉ có Lưu gia than, dùng thuyền nhỏ có thể qua, nhưng mỗi thuyền chỉ chở được bảy người, căn bản không cứu nổi toàn quân.
Nãi Mỹ Chính Trí vừa nghe, trong lòng không khỏi trầm xuống.


Lúc này quỷ mậu Tiểu Tứ lang vung kiêm xông lên, trong quân phía trước có một người chạy ra quát:
- Đứng lại, xưng tên báo họ!


Quỷ mậu Tiểu Tứ lang không đáp lời, xông lên cho một đao, người đối diện phản ứng cực kỳ nhanh nhẹn, nhảy tránh ra. Lập tức giơ thương tới đón, hai gã dưới tay quỷ mậu tiến lên giáp công, dùng tiếng Oa hô quát, ba thanh kiếm cùng đánh xuống.


Người nọ luống cuống tay chân, mắt thấy đã bị ba thanh trường đao bao phủ, hắn lớn tiếng rống to, nói một câu người Oa nghe không hiểu, trong nháy mắt đó, Quỷ mậu Tiểu Tứ lang đã chặn ngang một đao sắp chém chết gã.


Nghe tiếng người nọ rống, trong trận đối diện chợt truyền ra giọng nữ, nói gì mà cả tên giặc Oa thông tập Hán ngữ nhất cũng nghe không rõ, thiếu nữ vừa nói, đội hình ba quân chợt xông lên.


Ở xa, Nãi Mỹ Chính Trí cưỡi la, vừa thấy quân Minh như thế không khỏi mừng rỡ. Hắn cười ha ha nói: - Trời cũng giúp ta! Quân Minh không có chiến pháp, chiến lực tất nhiên không mạnh, mau mau tiến lên, làm loạn trận thế của họ, dùng loạn quân của họ ngăn trở truy binh. Chúng ta có hy vọng chạy thoát rồi!


Chúng giặc Oa nghe vậy mừng rỡ, lập tức múa may binh khí xông lên, Nãi Mỹ Chính Trí cũng rút kiêm ra xông lại.
Đội quân Minh này như một đám ô hợp, gần như trong gang tấc đã luống cuống tay chân không thể chống đỡ.


Xông tới gần, bọn họ mới phát hiện đây là một đội ngũ dân cường tráng, căn bản không có quân phục. "Dân cường tráng" này bảy người một đội, người thứ nhất cầm trong tay móc câu dài. Người còn lại cầm mộc côn tám thước, hai người khác cầm đoản nỗ, ba người phía cầm đoản đao.


Người Oa vui mừng vung đao lên phía trước, hét lớn mang theo dũng khí, không thể tưởng được "Dân cường tráng" này cũng hét lên tác chiến, Quỷ mậu Tiểu Tứ lang tay nâng kiêm còn chưa kịp tới chỗ địch, người đàn ông tay cầm móc câu dài kêu lên những tiếng kì quái, cách gần hai trượng giơ thương sóc lao tới. Cùng gã sánh vai có ba người cũng lập tức cùng kêu lên phối hợp. Tiếng quát như sấm.


Quỷ mậu Tiểu Tứ lang bị tiếng rống làm tỉnh lại, y né qua trường thương, đại hán nâng côn đã đánh đòn cảnh cáo, y cười lạnh một tiếng, trường đao vừa chuyển hướng đánh sang người cầm côn, đột nhiên bên hông tê rần, một mũi tên ngắn đã đâm vào.


Mũi nỏ không tệ, nỏ lực nhỏ nhất, mũi nỏ dùng gỗ chắc chế thành, sức nặng khó thể bì kịp, may mà bắn vào cơ thể cũng không sâu, Quỷ mậu Tiểu Tứ lang đang muốn một đao chém mũi tên, chợt cảm giác tê dại bên hông truyền ra, cánh tay vô lực.


Mộc côn mềm dẻo hung hăng quất vào cổ tay, xương cánh tay gãy, trường đao rơi xuống đất, đội ngũ móc câu sóng vai chuyển hướng sang tên giặc Oa khác. Phía sau, ba tên cầm đao hưng phấn đi qua, Quỷ mậu Tiểu Tứ lang chú ý trong tay họ còn cầm bao tải. Đánh giặc, mang thứ này theo làm gì?


Y chưa có cơ hội hiểu rõ, hai tên "Dân cường tráng" xông lại không nói hai lời nâng đao chặt đứt cổ của hắn, máu tươi ồ ồ chảy ra, tên "Dân cường tráng" thứ ba nhanh nhẹn nhặt đầu người ném vào bao tải, sau đó tổ "Chém đầu ba người" liền đi theo sau bốn người hò hét trợ uy.


"Dân cường tráng" như những bông hoa mai, bảy người một tổ, một người công một người thủ hai người đánh lén, phía sau có ba người chuyên phụ trách thu thập đầu người, đồng thời hò hét trợ uy. Các tổ phối hợp cực kỳ ăn ý, mỗi tổ mà có người thương vong, một tổ sau lập tức tới bổ sung, toàn bộ cục diện nhìn như hỗn loạn không chịu nổi, nhưng mỗi chi tiết lại vô cùng chỉnh tề, ngay ngắn trật tự, trong đêm tối cũng không tán loạn.


Nãi Mỹ Chính Trí cảm thấy không đúng, cánh quân Minh này không như đám ô hợp, không có cách nào, giờ chỉ có theo hướng tây chạy trốn tới Thái Hồ, nơi đó núi nhiều đảo nhiều, thủy lộ phức tạp, có lẽ còn có cơ hội sống.


Nãi Mỹ Chính Trí lập tức quay đầu ra lệnh toàn quân trốn hướng Thái Hồ, kèn vừa mới thổi lên, hắn chợt thấy cổ tê rần, Nãi Mỹ Chính Trí kỳ quái giơ tay vừa sờ, ngón tay chạm vào, chỉ thấy món đồ đó mềm mại tựa lông chim, còn chỗ bị thương đã vô tri vô giác.


Hắn hoảng sợ hướng nhìn lại, cây đuốc chiếu ánh sáng lên một người mặc lam y, eo nhỏ buộc đai lưng màu trắng, mái tóc bộc lệch, trên cổ đeo vòng bạc, một thiếu nữ xinh đẹp đang kề miệng thổi ống.


Thấy hắn trông lại. Cô gái kia khiêu khích giương đôi mi đen nhanh, đôi mắt ẩn ẩn như nước, trong tinh khiết có vẻ tươi đẹp rạng rỡ, eo nhỏ nhắn đầy quyến rũ, thật sự quá động lòng.


Nãi Mỹ Chính Trí giận tím mặt, rút mũi tên trên cổ ném xuống mặt đất, trường đao xông tới thiếu nữ. Nhưng y còn chưa kịp nói gì, cơ thể tê dại đã ngã xuống đất. Xung quanh vội vàng tiến lên đỡ lấy y, có người reo hò vung đao xông tới thiếu nữ.


Thiếu nữ khoanh tay bình thản tự nhiên như không. Xung quanh nàng là sáu bảy tên mặc trang phục áo vải bố xanh đen, quần rộng đánh xà cạp, đi giầy rơm, dùng khăn trùm màu đen, trong tay là móc câu hoặc đại đao cán dài.


Đứng cầm đuốc ở gần nàng là hai người đội khăn trùm màu lam. Áo vạt rộng màu xanh, quần ống rộng màu đen, ống quần khảm trang sức hình hoa mang, eo buộc tạp dề, hai người bên hông đeo dao, cực kỳ thướt tha kiện mỹ.


Mắt thấy giặc Oa xông tới, thiếu nữ giờ tay lên chặn lại, sáu bảy tên thanh niên trai tráng giơ binh khí reo hò chạy ra đón chào, giặc Oa đã lâm vào hỗn chiến. Biết chủ công thế nguy, giặc Oa muốn xung phong liều chết tới, nhưng bảy người một tổ kia như bóng với hình, hơi chút vô ý, không phải là bị móc câu thì là bị côn đánh bại, nếu không thình lình bị đâm sau lưng, căn bản không bứt ra được.


Thiếu nữ áo lam thấy sáu bảy tên thuộc hạ cùng giặc Oa giằng co một chỗ liền rút đao xông đến. Quát một tiếng, theo sau nàng là hơn mười thiếu nữ áo lam, mỗi người cầm trong tay trường đao, thân thủ mạnh mẽ, dũng mãnh không thua nam tử.


Đội quân này gia nhập khiến chiến cuộc lập tức đảo hướng, tổ "Chém đầu ba người" mải miết nhặt đầu cho vào túi. Thiếu nữ áo lam suất lĩnh đoàn quân nương tử của nàng chém giết thẳng một đường.


Nãi Mỹ Chính Trí vừa bị bắn ngã khỏi la. Nàng đã xác nhận đó là một thủ lĩnh giặc Oa. Nhưng chưa ý thức được người này chính là đại đầu mục của chúng, cho nên chỉ bước qua y chứ căn bản không để ý.


Hộ vệ đã bị giết sạch. Độc tố nhanh chóng lan tràn toàn thân, Nãi Mỹ Chính Trí trơ mắt nhìn một đám nam nhân còn đáng sợ hơn cọp mẹ tới gần, tuy nhiên lại không thể động đậy.


Cổ của hắn cứng ngắc không thể chuyển động, ba gương mặt tươi cười dần hiện ra trước mắt, một người trong đó cầm túi lớn khá nặng, người kia giơ cây đuốc, người thứ ba...Cầm đao thép hỏi thăm cổ của y...