Ăn cơm chiều xong, Lý Huyền Băng xem chừng vết thương đã không còn trở ngại, đứng dậy thu dọn, hắn phải nhanh chóng rời khỏi đây, còn có chuyện quan trọng hơn đang chờ hắn, một khắc cũng không được chậm trễ, nếu không phải tình cảnh không cho phép hắn, hắn nhất định đã mang nàng cùng đi
Khẽ gõ cửa phòng Hàn Ngữ Phong.
“Lý công tử, đã khuya rồi, có việc gì ư? Ngươi phải đi sao?” Hàn Ngữ Phong mở cửa ra, thì thấy hắn đứng ở ngoài cửa, dường như đang muốn rời đi.
“Phải, Hàn cô nương, ta có việc phải đi.” Lý Huyền Băng gật đầu, dịu dàng nhìn nàng.
“Ngươi phải đi à, nhưng còn thương thế của ngươi?” Hàn Ngữ Phong có chút lo lắng.
“Chỉ là vết thương nhỏ, không sao đâu, Hàn cô nương không phải lo lắng, cái này đưa cho Đại mẫu, thay ta cảm tạ bà ấy.” Lý Huyền Băng vừa dứt lời, liền thả vài lượng vàng vào tay nàng.
Hàn Ngữ Phong nhìn mấy lượng vàng ở trên tay, không biết có nên thay Đại mẫu nhận không, nghĩ ngợi, hay là cứ nhận đi, Lý công tử là người giàu có mà, Đại mẫu cũng rất cần tiền, nghĩ vậy, nói: “Lý công tử, ta đây thay Đại mẫu cảm tạ ngươi.”
“Còn cái này, cô giữ lấy.” Lý Huyền Băng bỗng tháo khối ngọc bội ra, đưa cho nàng.
Miếng ngọc bội trong tay trong suốt lấp lánh, hình con bướm, vừa nhìn đã biết ngay nó được đẽo gọt bằng loại thạch tốt nhất, không phải người bình thường nào cũng có được món trang sức đắt tiền như vậy, một lễ vật quý như vậy sao lại đưa cho nàng? Nàng vội và đưa tay ra: “Lễ vật quý như vậy, Ngữ Phong không nhận đâu, thỉnh Lý công tử giữ lại.”
Lý Huyền Băng ngẩn người, đây là lần đầu tiên có cô nương từ chối tấm lòng của hắn, hắn nhìn nàng chăm chú.
Hàn Ngữ Phong bị hắn nhìn chằm chằm như vậy, mặt thoáng chốc đỏ lên, ngượng ngùng cúi đầu, không dám nhìn hắn.
Lý Huyền Băng nhìn dáng vẻ e thẹn của nàng, đúng thật là quyến rũ hơn người, không giống dạng người lẳng lơ, rất muốn ôm nàng vào lòng, trên thực tế thì hắn đã làm như vậy thật, hắn không thể nào kiềm chế được mình.
Hàn Ngữ Phong đột nhiên bị hắn ôm lấy, hơi ngây ra, liền giãy khỏi vòng ôm của hắn: “Công tử, thỉnh tự trong cho, thứ Ngữ Phong không tiễn.” Dứt lời, liền muốn đóng sầm cửa lại.
“Chờ đã.” Lý Huyền Băng đưa tay chặn cửa, giải thích: “Xin lỗi, thỉnh tha thứ cho ta vì đã kiềm lòng không đậu, Lý mỗ không có ý mạo phạm.”
“Quên đi, Lý công tử, đi đường cẩn thận, Ngữ Phong không tiễn.” Hàn Ngữ Phong khẽ thi lễ, xem như nói lời tạm biệt.
“Ngữ Phong, cứ giữ lấy, chờ ta, ta nhất định sẽ quay về tìm nàng.” Lý Huyền Băng dứt lời, người đã không còn thấy đâu nữa.
Hàn Ngữ Phong chỉ thấy vụt một cái, người đã biến mất, khối ngọc bội thì được đặt trên tay mình, nàng lẳng lặng nhìn nó, bên tai vẫn văng vẳng lời hứa hẹn của y: “Chờ ta, ta nhất định sẽ quay về tìm nàngi.”
Lắc đầu cười cười, nàng xem nó như một lời nói đùa, tay nắm chặt lấy miếng ngọc bội, khi nào gặp lại, vào thời điểm thích hợp, nàng sẽ trả lại, cứ xem như nàng thay hắn bảo quản nó đi.