Đại Ngưu cõng người bị thương về nhà, rồi lên núi hái ít thảo dược mang về đắp lên vết thương của người đó, sau đó đi bắt nồi thuốc để Đại mẫu đút cho hắn uống.
“Đại mẫu, Ngưu ca biết về thảo dược à?” Hàn Ngữ Phong khó hiểu hỏi.
“Ngữ Phong, nông dân, ít nhiều đều phải biết về thảo dược, cứ đời trước truyền cho đời sau, bởi chúng ta không có tiền để đi chẩn bệnh, chỉ biết tự chăm sóc lấy bản thân, bệnh nào cần thảo dược nào, cứ dần dà, mọi người đều biết được chút ít.” Đại mẫu vừa đút dược vừa giải thích.
“Thì ra là vậy.” Hàn Ngữ Phong bội phục nói.
“Mẹ, Ngữ Phong, hai người đi nghỉ đi, để con chăm hắn.” Đại Ngưu từ ngoài bước vào, khẽ nói.
“Được, Ngữ Phong, con đi nghỉ, có Đại Ngưu chăm sóc hắn rồi, con mang Cảnh nhi về phòng trước đi.” Đại mẫu đứng dậy, nói với nàng.
“Vâng, Đại Ngưu ca, vất vả cho huynh.” Hàn Ngữ Phong thấy hắn thật thà chất phác, khách khí nói.
“Không, không vất vả.” Mặt Đại Ngưu ửng đỏ.
Hôm sau.
Lý Huyền Băng chậm rãi mở mắt, thấy mọi thứ xung quanh xa lạ, đây là đâu? Hắn chỉ nhớ mình bị người khác đuổi giết, bị trúng tên, cuối cùng thì chẳng biết mình chạy đến nơi nào, rồi một tia sáng lóe lên trong đầu, xuất hiện trước mặt hắn lúc đó, là một người giống như tiên nữ, đã cứu hắn, giúp hắn hút hết máu độc ra, nhưng rồi chưa kịp cảm tạ nàng, thì hắn lại lâm vào trạng thái hôn mê.
“Công tử, ngươi tỉnh, cảm thấy thế nào?” Hàn Ngữ Phong tiến vào phòng thì thấy hắn trợn tròn mắt nhìn xung quanh.
“Là cô.” Lý Huyền Băng mắt tròn mắt dẹt nhìn nàng, sau đó chạy đến nói: “Cảm tạ ơn cứu mạng của cô nương.”
“Công tử khách sáo quá rồi, đói bụng chưa? Ăn chút cháo đi.” Hàn Ngữ Phong bưng bát cháo nóng đến, Lý Huyền Băng vừa định tiếp nhận, thì vết thương trở đau, toàn thân đau nhứt, thiếu chút nữa là làm rơi bát cháo.
Hàn Ngữ Phong tiếp lấy bát cháo: “Công tử, hay là để ta đút ngươi.”
Dứt lời, nàng thổi cho nguội, sau đó đút hắn ăn, Lý Huyền Băng bấy giờ mới có cơ hội được nhìn nàng thật kỹ, hắn chỉ có một từ duy nhất để diễn tả nàng, là đẹp. Hắn không ngờ ở một nơi xa xôi hẻo lánh như thế này, lại có mỹ nhân, hắn còn có cảm giác vừa gặp đã yêu, từ lần đầu tiên gặp nàng, hắn có cảm tưởng rằng nàng là người mà mình sẽ yêu đến hết cuộc đời.
“Cám ơn cô, cô nương, ta họ Lý, Lý Huyền Băng.” Lý Huyền Băng nở nụ cười dịu dàng với nàng.
Hàn Ngữ Phong thất thần, nụ cười của hắn thật ấm áp, khiến cho người ta cảm nhận được làn gió xuân mộc mạc, khiến cho người ta chìm đắm trong sự ấm áp, khác xa tên Tư Mã Tuấn Lỗi ác ma kia, nụ cười vừa lạnh vừa vô tình, khiến cho kẻ khác có cảm giác như bị nhốt trong hầm băng.
“Lý công tử, ta tên Hàn Ngữ Phong.” Nàng cười, lễ phép hồi đáp.
“Ngữ Phong, về sau ta có thể gọi cô là Ngữ Phong được không?” Lý Huyền Băng bỗng hỏi, hắn không hề biết rằng bản thân có hơi đường đột.
Hàn Ngữ Phong ngây ra, để cho một vị công tử trẻ tuổi xa lạ gọi thẳng tên của mình, giống như không được phù hợp với lễ nghi cho lắm, nhưng mà, nàng không biết nên cự tuyệt thế nào đây.
“Tỷ tỷ, tỷ đâu rồi, mọi người đang chờ tỷ đó.” Tiếng Cảnh nhi từ ngoài sân vọng đến.
“Xin lỗi, công tử, ta có việc phải đi.” Hàn Ngữ Phong vừa dứt lời, liền chạy ra ngoài.