Ngoại truyện Lý Huyền Băng – Tâm chết
Phủ tướng quân.
Toàn Vũ giận giữ trừng mắt nhìn Tư Mã Tuấn Lỗi đôi bàn tay trắng như phấn nắm chặt, hắn thật sự muốn đem mình giao cho Lý Huyền Băng sao? Từ sâu thẳn nơi trái tim có một chút chua xót, hóa ra là hắn không hề để ý đến mình.
‘Toàn Vũ ta không ép ngươi, đây là chính ngươi muốn, nếu ngươi muốn đi ta cũng quyết không ngăn cản ngươi.’ Tư Mã Tuấn Lỗi nhìn thấy đôi mắt của nàng nhíu lại thật ra hắn không phải đến bắt buộc nàng chỉ là muốn nàng tự đi đối mặt với sai lầm của bản thân mà thôi.
‘Ta sẽ không đi, mọi chuyện do ta làm ta sẽ tự mình gánh vác, ta sẽ không liên lụy các ngươi.’ Toàn Vũ nén lệ trong đôi mắt sắp rơi xuống xoay người bước đi, như vậy cũng tốt, như vậy nàng có thể thấy rõ ràng một sự thật là hắn không thương nàng, người hắn yêu chính là Hàn Ngữ Phong, tâm đã chết thì còn sợ cái gì chứ?
‘Toàn vũ, ngươi không cần lo lắng, Lý Huyền Băng sẽ không làm khó dễ ngươi.’ Ở trong lòng Tư Mã Tuấn Lỗi có chút không đành lòng mà an ủi nàng nhưng mà hắn tin tưởng Lý Huyền Băng sẽ không giết chết nàng.
‘Cho tới bây giờ ngươi thấy ta và ngươi còn có thể quan tâm nhau hay sao? Không cần nói nhiều lời, nhanh đem ta tống khứ đi rồi cùng Hàn Ngữ Phong của ngươi vui vẻ.’ Toàn Vũ không kiên nhẫn nói nghĩ đến kết quả mười năm luyện tập thành ra như vậy tâm lập tức trở nên trống rỗng.
‘Toàn Vũ ta không phải hy sinh ngươi.’ Tư Mã Tuấn Lỗi vừa giữ chặt nàng vừa giải thích nói.
‘Không sao cả, hiện tại nói những lời này đã không có ý nghĩa gì, ta sẽ không trách ngươi.’ Toàn Vũ dùng sức rút tay của mình về, nàng chỉ biết nàng hận hắn.
‘Vào biệt quán tự mình bảo trọng cái gì nên nhận sai thì hãy nhận sai.’ Tư Mã Tuấn Lỗi ở một bên giảng giải cho nàng hy vọng nàng không nên ngang ngạnh đối đầu với hắn.
‘Tư Mã Tuấn Lỗi ngươi thật nhiều lời, nên làm như thế nào ta không cần ngươi dạy.’ Toàn Vũ giãy ra khỏi tay hắn, hắn đây là quan tâm mình sao? Chỉ có điều là nàng đã không còn cần, nhún chân một chút liền thi triển khinh công bay đi.
Tư Mã Tuấn Lỗi theo ở phía sau rất nhanh đi ra cửa biệt quán.
‘Vương gia.’ Thị vệ canh cửa cung kính chắp tay hành lễ.
‘Nói cho Vương gia nhà ngươi bổn vương đã mang theo tiểu thư Toàn Vũ đến đây.’ Giọng nói của Tư Mã Tuấn Lỗi lạnh lùng.
‘Vương gia của chúng thần mới về, có trực tiếp phân phó qua là để tiểu thư Toàn Vũ tự mình đi vào, Vương gia có thể đi về.’ Thị vệ vội vàng trả lời.
‘Hắn có ý tứ gì?’ Sắc mặt Tư Mã Tuấn Lỗi lập tức thay đổi rất khó coi.
Nghe được thị vệ nói như vậy Toàn Vũ không nói hai lời cũng không quay đầu lại, cất bước tiến vào.
‘Toàn Vũ ta đưa ngươi đi vào.’ Nàng mới vừa cất bước, Tư Mã Tuấn Lỗi ở sau người gọi đã bị thị vệ ngăn cản: ‘Vương gia không nên làm khó ty chức.’
‘Không cần.’ Toàn Vũ quay đầu lại lạnh lùng đưa vào với không đưa vào lại còn có quan hệ gì chứ? Nếu hắn thật sự để ý nàng thì sẽ không để nàng đến đây.
Nhìn đôi mắt nàng oán hận, ánh mắt nhìn thân hình nàng nhỏ gầy, cô đơn, đôi mắt Tư Mã Tuấn Lỗi hung ác bắn về phía thị vệ nói: ‘Nói cho Vương gia nhà ngươi nếu hắn làm tổn thương Toàn Vũ,thì Tư Mã Tuấn Lỗi ta thề sẽ không bỏ qua cho hắn.
Thị vệ vội vàng chắp tay nói: ‘ Vâng ty chức nhất định nhắn dùm Vương gia.’
Tư Mã Tuấn Lỗi nhìn bóng dáng Toàn Vũ biến mất hung hăng xoay người rời đi.
Trong đại sảnh Lý Huyền Băng ngồi ở một chỗ đôi mắt hung hăng bắn về phía Toàn Vũ đi vào, khóe môi gợi lên một nụ cười tười tàn nhẫn làm cho người ta nhìn nhịn không được mà kinh hãi.
Toàn Vũ mặc dù có chút khiếp đảm nhưng vẫn kiên cường ngẩng đầu lên không trốn tránh chút nào, đối diện với hắn: ‘Ta đã đến đây muốn chém muốn giết tùy ngươi.’
Lý Huyền Băng quay sang một tỳ nữ phân phó nói: ‘Làm đi.’
‘Vâng, Vương gia.’ Tỳ nữ lên tiếng trả lời mặt không chút thay đổi hướng tới Toàn Vũ.
‘Ngươi muốn làm gì?’ Nàng lập tức cảnh giác đứng lên.
‘Tiểu thư, nô tỳ đến hầu hạ người đi tắm rửa thay quần áo.’ Nô tỳ lên tiếng đáp.
‘Tắm rửa thay quần áo?’ Toàn Vũ hoàn toàn chấn động, hắn không phải hận nàng sao? Sao lại cho người hầu hạ nàng chứ?
‘Tiểu thư mời.’ Nô tỳ nói xong dẫn đường ở phía trước.
Toàn Vũ nghi ngờ liếc mắt Lý Huyền Băng một cái nhận ra hắn lạnh lùng nhìn chằm chằm nàng, nàng cũng hung hăng trừng mắt lại sau đó đi theo nô tỳ rời đi.
Vừa tới phòng nàng đã phát hiện bồn tắm và nước ấm đã chuẩn bị tốt, vì sao hắn phải bắt mình tắm rửa, cười thầm một chút hắn cũng không nhìn xem nàng là ai? Nếu đã muốn chuẩn bị tốt chuyện kia nàng cũng nên hưởng thụ một chút đi.
Ngồi ở bồn tắm Toàn Vũ thoải mái hưởng thụ nô tỳ một bên cẩn thận giúp nàng tẩy tóc thân thể, sau đó mang ra một bộ quần áo mới tinh ngay cả kiểu tóc trên đầu cũng làm khác: ‘Tiểu thư mời thay bộ mới.’
‘Không cần ta mặc bộ quần áo của mình là được rồi.’ Toàn Vũ cự tuyệt kiểu tóc và vì trong quần áo của nàng đều dấu đồ vật này nọ.
‘Rất xin lỗi tiểu thư, đây là Vương gia phân phó đồ vật này nọ của ngươi chúng ta đã cầm giao cho Vương gia.’ Nô tỳ cung kính trả lời.
‘Cái gì?’ Mặt Toàn vũ lập tức trở nên xanh mét, cũng lập tức hiểu được mục đích Lý Huyền Băng làm như vậy hóa ra là hắn tính toán từ đầu, đều là do mình sơ suất quá.
Tính thời gian đủ dùng, Lý Huyền Băng cất bước đi vào liền thấy vẻ mặt nàng âm trầm vẫn còn ở trong nước, khóe môi cười lạnh một chút.
‘Vương gia.’ Nô tỳ ở bên thấy hắn vội vàng hành lễ nói.
‘Ngươi tới làm gì?’ Toàn Vũ cả kinh vội vàng che dấu thân thể ở trong nước chỉ lộ ra một cái đầu.
‘Các ngươi đi xuống đi trước.’ Lý Huyền Băng phất tay hướng về phía nô tỳ phân phó nói.
‘Vâng nô tỳ cáo lui.’ Nô tỳ đem quần áo đặt bên giường vội vàng lui đi ra ngoài cửa.
Lý Huyền Băng lạnh như băng nhìn thấy nàng tránh ở trong nước giọng nói lạnh lùng ôm hận: ‘Ta muốn làm gì? Bây giờ ngươi còn không biết sao?’
‘Ngươi muốn báo thù chờ ta mặc quần áo quang minh chính đại không cần âm hiểm như vậy.’ Toàn Vũ nghĩ đến thân hình trần trụi của mình vẫn ở dưới nước thì đôi mắt có chút kinh hoảng.
=== =====