Sáng sớm Lý Huyền Tuyết mới vừa rời giường thì Tang Nhi đã tiến vào bẩm báo, nói tiểu thiếp của Vương gia lại tới nữa, sau đó sửa sang lại quần áo cho nàng một chút.
‘Để cho bọn họ vào.’
‘Thiếp thân thỉnh an Vương phi.’ Chỉ có một đôi mắt đẹp đang tức giận trừng mắt liếc nàng giống như đang đối diện với kẻ thù, còn bốn nữ tử còn lại thì thái độ cũng coi như cung kính.
‘Vương phi, nàng chính là Xảo Lan phu nhân.’ Tang Nhi ở một bên nhắc nhở.
‘Xảo Lan?’ Lý Huyền Tuyết đột nhiên hiểu được vì sao nàng ta lại mang bộ dáng hùng hổ mà đến đây vấn tội nhưng nàng làm bộ không biết hỏi: ‘Mới sáng sớm, không biết các vị tỷ tỷ đến đây có chuyện gì?’
‘Vương phi, người không phải đã nói sẽ làm cho Vương gia mưa mưa chia đều hay sao?’ Xảo Lan nổi giận đùng đùng, lên tiếng chất vấn.
‘Đúng là ta đã từng nói qua, mà ta cũng đã làm như vậy. Tối hôm qua, Vương gia không phải ở phòng của ngươi sao?’ Lý Huyền Tuyết không chút hoang mang mà trả lời.
‘Tối hôm qua Vương gia đúng là có đến phòng của ta, nhưng mà không phải sau đó Vương gia lại đi tìm người sao?’ Xảo Lan trừng mắt nhìn nàng, trong mắt đều là oán hận cùng bất mãn.
‘Xảo Lan, ta đã tuân thủ lời hứa, sắp xếp cho Vương gia đến phòng của ngươi, về phần Vương gia có ở lại nơi đó hay không, không phải ta có thể không chế được, ngươi hẳn là nên suy nghĩ xem tại sao mình không thể giữ được Vương gia chứ không phải đến đây cố tình gây sự.’ Lý Huyền Tuyết nói xong lời cuối cùng thì ánh mắt đã từ từ trở nên lạnh lẽo, cả người tản ra uy nghiêm làm cho người khác không thể xâm phạm, nàng sẽ không để cho người khác tùy ý khi dễ.
‘Vương phi là đang ám chỉ ta không có bản lĩnh giữ chân Vương gia sao?’ Xảo Lan uất hận, sắc mặt trở nên khó coi, đột nhiên cười lên cố sắc mặt trở nên khó coi, đột nhiên cười lên cố ý nói: ‘Chính là tối hôm qua, Vương gia vừa vào cửa đã khẩn trương ôm ta, nói là muốn bồi thường thật nhiều cho ta.’
Nghe nàng ta nói thế, tâm của Lý Huyền Tuyết đau đớn giống như bị kim châm, nhưng trước mặt của bọn họ sắc mặt nàng không hề thay đổi, đây là nàng học được từ mẫu hậu, mặt khác bốn nữ nhân kia lại dùng ánh mắt oán hận trừng mắt nhìn Xảo Lan, nàng ta là cố ý làm cho bọn họ bẽ mặt sao?
‘Tỷ tỷ, sao ngươi lại nói ra làm gì, kỳ thật cho dù ngươi không nói thì trong lòng mọi người đều hiểu rõ, ta thì không nói vì dù sao ta cùng Vương gia mỗi ngày đều ở chung một chỗ, nhưng còn các vị tỷ tỷ khác thì sao, bọn họ nghe xong sẽ nghĩ như thế nào? Không phải ngươi nên khiêm tốn một chút sao?’ Lý Huyền Tuyết chậm rãi nói, nàng đã nhìn thấy nữ nhân tranh sủng với nhau từ nhỏ đến lớn rồi.
‘Ta…’ Cảm nhận được bốn người bọn họ đang tức giận nên Xảo Lan vội vàng giải thích: ‘Ta không phải có ý đó.’
‘Tốt nhất là ngươi không nên có ý đó, ta chỉ hi vọng sau này chúng ta hãy tận tâm tận lực hoàng thành bổn phận của mình, không có việc gì thì không cần phải cố tình gây sự, có thể giữ chân được Vương gia hay không đó là chuyện của các ngươi, những chuyện ta nên làm ta đều đã làm rồi, nếu còn gây sự thì đừng trách ta không khách sáo.’ Lý Huyền Tuyết đứng dậy, ánh mắt lạnh lùng đảo qua bọn họ.
‘Vương phi nói phải.’ Bốn nữ tử vội vàng nói, dù sao nàng cũng là Vương phi, bọn họ tốt nhất là không nên đối địch với nàng, tuy rằng Xảo Lan không cam lòng nhưng cũng không nói thêm gì nữa.
‘Tốt lắm, ta chuẩn bị dùng bữa sáng, các ngươi có muốn ăn cùng hay không?’ Lý Huyền Tuyết hỏi.
‘Không cần đâu Vương phi, chúng ta đã dùng rồi, người cứ từ từ dùng, chúng ta cáo lui trước.’ Bọn họ cùng nhau hồi đáp, cứ nghĩ Công chúa đơn thuần rất dễ bị bắt nạt nhưng không ngờ nàng lại lợi hại đến như vậy.
‘Đúng rồi, Lục điệp. Đêm nay Vương gia sẽ ở chỗ ngươi, ngươi hãy chuẩn bị đi.’ Lý Huyền Tuyết ở phía sau đột nhiên lên tiếng.
‘Dạ, cám ơn Vương phi.’ Lục Điệp thật cao hứng, nàng nhất định phải dùng hết mọi chiêu thức để mê hoặc Vương gia ở lại.
Nhìn thấy năm bóng dáng từ từ biến mất ở trước mặt mình, nàng đứng dậy ngẩn người đứng ở phía trước cửa sổ, tính luôn cả chính mình thì trong vương phủ có tất cả sáu nữ nhân, nói cách khác phải đến sáu ngày mới có thể đến phiên mình một lần, đây là còn chưa tính đến hồng nhan tri kỷ của hắn ở bên ngoài.
Một ngày trôi qua rất nhanh, Lý Huyền Tuyết vẫn như trước đứng ở phía cửa sổ, ngóng nhìn ngoài cửa sổ.
‘Công chúa, tại sao người phải ủy khuất chính mình, người nên để cho Vương gia tự mình lựa chọn chứ không phải là thay Vương gia an bài như vậy?’ Tang Nhi đem áo choàng khoác lên vai của nàng, thấy nàng như vậy thì đau lòng lên tiếng, đột nhiên phát hiện Vương gia đang đứng ở cửa, vừa muốn thỉnh an đã bị Tư Mã Tuấn Dật ngăn cản, vì thế lặng lẽ lui đi ra ngoài.
Lý Huyền Tuyết vẫn không quay đầu lại, nhẹ nhàng nói: ‘Tang Nhi, ngươi không hiểu đâu, từ khi ta còn nhỏ ta thường xuyên nhìn thấy mẫu hậu nhìn ra ngoài cửa sổ như vậy, ta biết người là đang trông mong phụ hoàng, lúc đó ta cũng đã hỏi mẫu hậu, nếu đã muốn phụ hoàng vì sao lại để phụ hoàng đi đến chỗ người khác? Tại sao lại không thể ích kỷ một chút? (Ở nước láng giếng, việc thị tẩm đều do Hoàng Hậu an bài) mẫu hậu chỉ cười nói, mẫu hậu cũng như những người phụ nữ bình thường khác, cũng đều hy vọng được phu quân sủng ái nhất, nhưng phụ hoàng là vua của một nước, hơn nữa gia đình êm ấm thì quốc gia mới hưng thịnh, phụ hoàng mới có thể an tâm trị vì thiên hạ, hiện tại ta cũng giống như vậy, nếu trong nhà êm ấm thì Vương gia mới có thể lưu luyến gia đình, nếu Vương gia trở lại vương phủ lúc nào cũng nhìn thấy nữ nhân lục đục với nhau, tranh thủ tình cảm, cố ý gây sự, thì hắn làm sao còn có tâm tình ở lại trong nhà, nếu như vậy đối với ta và các nàng cũng đâu có ích lợi gì? Cho nên ta phải làm như vậy.’
Tròng mắt của Tư Mã Tuấn Dật mang theo khiếp sợ cùng cảm động, hiện tại hắn mới hiểu được một Vương phi thật hiểu biết lý lẽ, thấu tình đạt lý, không giống như người thường. Nữ tử bên cạnh hắn rất nhiều nhưng tất cả bọn họ đều mong muốn đưộc hắn yêu thương, nhưng chỉ có nàng là phải trả giá, nàng vì yêu hắn mà phải suy nghĩ, những lời nàng nói làm cho hắn có chút không thể thích ứng.
‘Thật ra đã sớm biết kết quả là như vậy thì cần gì phải tự mình tìm phiền não. Ta phải nghỉ ngơi, Tang Nhi, ngươi cũng đi nghỉ ngơi đi.’ Lý Huyền Tuyết xoay người lại nhìn thấy Tư Mã Tuấn Dật đứng ở phía sau đang dịu dàng chăm chú nhìn nàng, làm nàng hơi hơi sửng sốt.
‘Thế nào? Thấy ta đến kinh ngạc như vậy sao? Tư Mã Tuấn Dật bước đến bên nàng, đột nhiên cúi đầu hôn nhẹ lên môi nàng một chút.
‘Tại sao ngươi không đi Điệp uyển?’
‘Đi rồi.’ Tư Mã Tuấn Dật thản nhiên nói, chính hắn cũng cảm thấy kỳ quái, ở đó hắn chỉ ứng phó cho mau xong việc sau đó liền vội vàng chạy đến bên nàng, sợ nàng thương tâm khổ sở.
Hắn cảm giác mình chỉ làm qua loa cho xong, hay là hắn không thích Lục điệp?
‘Biểu hiện của ngươi nhìn thế nào cũng không giống như đang hoan nghênh ta.’ Tư Mã Tuấn Dật nhìn thấy sự hoài nghi của nàng, ánh mắt rất là bất mãn.
‘Ta đương nhiên hoan nghênh.’ Lý Huyền Tuyết lập tức lấy tay ôm chặt thắt lưng hắn, cái gì nên hưởng thụ thì nàng cứ hưởng thụ, liếc mặt trộm ngắm nhìn hắn một cái, khóe môi nở ra một nụ cười tươi đẹp, hắn bỏ mặc Lục điệp để đến đây với nàng, có phải đã nói lên hắn có điểm thích nàng hay không?
‘Chuyện này còn phải xem lại đã.’ Tư Mã Tuấn Dật nâng mặt của nàng lên, chậm rãi hạ môi xuống, nàng nhắm mắt lại, kiễng mũi chân ngẩng đầu lên đón nụ hôn của hắn.
Bọn họ triền miên hôn nhau thật lâu, Lý Huyền Tuyết mắt đẹp mê ly nhìn hắn thâm tình, nghiêm túc nói: ‘Ta yêu ngươi, thực sự rất yêu ngươi.’
‘Ta biết, Tuyết nhi, ta cũng yêu ngươi, có thể ta không thể cho ngươi duy nhất, nhưng ta cam đoan ta sẽ càng ngày càng yêu ngươi nhiều hơn.’ Tư Mã Tuấn Dật cũng thâm tình nhìn nàng.]
Lý Huyền Tuyết giật mình nhìn hắn, hắn vừa nói cái gì? Hắn yêu nàng? Nàng không ngừng kích động ôm lấy hắn: ‘Cám ơn, nghe được những lời này của ngươi ta đã thực sự thỏa mãn.’ Nàng cho tới bây giờ cũng chưa từng mơ tưởng tới hai từ ‘duy nhất’.
Tuyết nhi...
Tuấn Dật ..
Hạnh phúc thật ra rất đơn giản.
Ngoại truyện Tư Mã Tuấn Dật (Hoàn)