‘Công chúa, tuy rằng ta rất thích điều kiện của ngươi nhưng mà ta có thể khẳng định nói cho ngươi biết, đối với chuyện này ta thật sự không có khả năng.’ Nàng cũng thật là thông minh đã hiểu rõ được cho dù nàng có gả cho Tuấn Lỗi thì cũng bằng không vì Tuấn Lỗi nhất định sẽ không thả Hàn Ngữ Phong.
‘Tại sao?’ Lý Huyền Tuyết thật sự cảm thấy có chút giật mình, Hàn Ngữ Phong này thật ra là ai? Tại sao Tam vương gia lại không chịu thả nàng?
‘Công chúa, Hàn Ngữ Phong là nữ nhân của Tam vương gia, nói cách khác thì đây là nữ nhân mà hắn yêu, ngươi nói thử xem một người nam nhân có đem nữ nhân mà hắn yêu đưa cho người khác không?’ Tư Mã Tuấn Dật không một chút giấu diếm nói.
‘Cái gì? Hàn Ngữ Phong là nữ nhân của hắn?’ Lý Huyền Tuyết chấn động, sau đó hoài nghi hỏi: ‘Ngươi không phải là đang gạt ta chứ, nếu nàng là nữ nhân của hắn thì tại sao hắn lại nói nàng chỉ là nô tỳ trong vương phủ của hắn?’
‘Có một số việc ngươi không hiểu, ta nghĩ sau này có thể ngươi cũng sẽ phát hiện ra. Mặc kệ thế nào, ta chỉ muốn nói cho ngươi biết để ngươi khuyên ngăn hoàng huynh của ngươi, hãy buông tha cho Hàn Ngữ Phong, nàng đã thuộc về Tư Mã Tuấn Lỗi.’ Trong mắt Tư Mã Tuấn Dật chợt lóe lên tia sáng khác thường, vẻ mặt ngưng trọng nghiêm túc nói.
Lý Huyền Tuyết giật mình nhìn hắn, chưa từng nhìn thấy hắn có biểu hiện nghiêm túc như vậy, hắn nói như vậy chẳng khác nào nói hoàng huynh thật sự không có hi vọng, nhưng nàng vẫn chưa từ bỏ ý định, ngước mắt hỏi: ‘Thật sự không còn cách nào sao?’
‘Không có, chuyện này ta thấy ngươi cũng không cần nghi ngờ hay lo lắng, Lý Huyền Băng là người thông minh, ta nghĩ hắn cũng đã nhìn ra rồi.’ Tư Mã Tuấn Dật lắc đầu, đánh vỡ tia ảo tưởng cuối cùng của nàng.
Sắc mặt của nàng vẫn còn ảm đạm một chút, xem ra nàng không có năng lực để trợ giúp hoàng huynh rồi, nhưng tâm tình nàng nhanh chóng có chuyển biến, nếu không thể giúp hoàng huynh vậy thì nàng liền giúp chính mình, Tư Mã Tuấn Dật, bản Công chúa phải chọn ngươi.
‘Ngươi đang suy nghĩ cái gì?’ Nhìn thấy khóe môi nàng đột nhiên gợi lên một nụ cười tươi, Tư Mã Tuấn Dật chỉ cảm thấy toàn thân sợ hãi, nghĩ đến trước kia hắn chỉ xem nữ nhân như đóa hoa bên đường, bỏ rơi không chút lưu luyến, hiện tại lại bị một nữ nhân làm cho bó tay không có biện pháp, chẳng lẽ đây là báo ứng.
‘Nhớ ngươi.’ Lý Huyền Tuyết thuận miệng đáp.
‘Lý Huyền Tuyết, hãy chú ý đến thân phận cùng lễ giáo của ngươi, những lời này không nên phát ra từ miệng của một vị Công chúa, có một từ gọi là ‘thẹn’ ngươi có biết hay không?’ Tư Mã Tuấn Dật thật sự không có cách nào nói chuyện hòa nhã với nàng, lời vừa thốt ra cũng có chút ác độc. Nàng tại sao nhất định phải chọn hắn chứ?
‘Tư Mã Tuấn Dật, Công chúa cũng là người, huống chi ngươi nhất định là phò mã tương lai của ta, nhớ ngươi thì có cái gì mà cảm thấy thẹn?’ Lý Huyền Tuyết nói xong liền tiến tới gần hắn một chút.
Thân mình của hắn lùi ra xa, nhìn nàng với bộ dáng khinh thường nói: ‘Nếu ngươi không sợ cả đời phòng không gối chiếc thì cứ tùy ngươi đi, đối với ta cũng không sao cả, dù sao cưới ngươi cũng chỉ làm cho vương phủ của ta tăng thêm một nữ nhân mà thôi, ta không rảnh tiếp chuyện với ngươi.’ Nói xong liền xoay người phi thân rời đi.
‘Tư Mã Tuấn Dật, nếu không sao cả vậy thì tại sao ngươi lại trốn?’ Lý Huyền Tuyết ở phía sau hô to.
Hắn trốn cái gì? Chỉ là hắn không muốn cưới một nữ nhân có thân phận và địa vị mà thôi.
Trở lại trong biệt quán, Lý Huyền Tuyết liền nhìn thấy hoàng huynh một mình ngồi ở chỗ kia uống rượu buồn, dựa vào trực giác nàng có thể cảm nhận được hoàng huynh đã biết Hàn Ngữ Phong là nữ nhân của Tư Mã Tuấn Lỗi.
‘Hoàng huynh.’ Đi đến nhẹ kêu lên một tiếng, kêu xong rồi lại không biết nên nói cái gì?
‘Tuyết Nhi muội đã trở lại. ‘ Lý Huyền Băng ngẩng đầu nhìn nàng liếc mắt một cái, nhưng cũng không có chất vấn xem nàng đã đi nơi nào?
‘Hoàng huynh, ngươi không vui có phải bởi vì…’ Nàng vẫn là không nhịn được mà nói ra, nàng cũng không muốn hoàng huynh phải khổ sở.
‘Tuyết Nhi, ngươi biết không?’ Khóe môi của Lý Huyền Băng gợi lên một nụ cười khổ, uống cạn ly rượu rồi nói: ‘Ta đã có rất nhiều nữ nhân nhưng cho tới bây giờ đều không hề bị các nàng mảy may lay động, cho đến khi gặp được một người thật sự làm cho ta động tâm thì nàng đã là nữ nhân của người khác, ta không thể thuyết phục chính mình chấp nhận sự thật, ta cũng không thể thuyết phục chính mình hãy buông tay…’
Nhìn thấy trên người hắn tản ra tràn đầy ưu thương và ánh mắt cực kỳ thống khổ, Lý Huyền Tuyết thật nghiêm túc hỏi: ‘Hoàng huynh, ngươi thật sự yêu Hàn Ngữ Phong sao?’
‘Có phải là yêu không?Ta cũng không biết nữa, ta chỉ biết lúc ta nghe được nàng là nữ nhân của Tư Mã Tuấn Lỗi thì lòng của ta đau đớn đến tan nát.’ Hắn không biết cái gì gọi là yêu? Bởi vì hắn chưa từng yêu, nhưng loại cảm giác đau đớn này cũng là lần đầu tiên hắn cảm nhận được.
‘Hoàng huynh, ta không hiểu được cái gì gọi là đạo lý nhưng ta biết nếu thật sự yêu một người thì sẽ không so đo như vậy, nếu huynh thật sự yêu Hàn Ngữ Phong thì huynh sẽ không để ý tất cả những chuyện đã xảy ra, huynh cũng đã nói bên cạnh huynh có nhiều nữ nhân như vậy, người nào không phải trong sạch, người nào mà không yêu huynh rất sâu đậm nhưng chính huynh lại không thương các nàng không phải sao? Cho nên việc này hoàn toàn không quan trọng.’ Lý Huyền Tuyết ngồi ở bên cạnh hắn, nhẹ giọng nói, yêu là bất chấp mọi lý lẽ thông thường, không hề so đo tính toán, cũng giống như nàng thích Tư Mã Tuấn Dật,nàng không chỉ chấp nhận hắn, mà còn cả nữ nhân của hắn.
Tay cầm ly rượu của Lý Huyền Băng tạm dừng giữa không trung, lời của nàng vẫn vang vọng bên tai hắn, đột nhiên buông ly rượu xuống, cõi lòng như được người ta khai thông: ‘Tuyết Nhi, cám ơn ngươi. Hoàng huynh đã biết nên làm như thế nào, ta sẽ không buông tay, ta muốn đi tranh thủ.’
‘Đây mới chính là hoàng huynh của ta, mặc kệ kết quả thế nào muội đều vĩnh viễn đứng về phía của huynh.’ Lý Huyền Tuyết cười khẽ, hoàng huynh rôt cuộc đã hiểu được, tuy rằng đã nghe Tư Mã Tuấn Dật nói, nàng dường như có thể cảm nhận được hoàng huynh hoàn toàn không có hy vọng gì nhưng chỉ cần huynh ấy cố gắng đi tranh thủ là quá tốt rồi.
‘Tuyết Nhi, vậy còn muội? Có phải muội thật sự quyết định gả cho Tư Mã Tuấn Dật không?’ Lý Huyền Băng lúc này mới quan tâm hỏi nàng.
‘Hoàng huynh, muội có cảm giác hắn thật sự là người tốt, tuy rằng hắn quả thật rất phong lưu, nhưng muội thật sự thích hắn, huynh có ủng hộ muội không?’ Mặc kệ chuyện gì xảy ra, nàng tin là hoàng huynh nhất định chúc phúc nàng.
‘ Tuy rằng hoàng huynh không phải thực sự vừa lòng nhưng nếu muội thật sự quyết định thì hoàng huynh nhất định ủng hộ muội, chúc phúc muội.’ Lý Huyền Băng cũng hiểu được, có những người hay việc mà hắn cho rằng tốt thì không nhất định những người và việc ấy đối với nàng cũng tốt.
‘Cám ơn hoàng huynh.’ Lý Huyền Tuyết lập tức bổ nhào vào trong long ngực hắn, hoàng huynh vĩnh viễn đều là người hiểu rõ nàng nhất.
‘Tốt lắm, đi nghỉ ngơi đi, nếu muội thật sự muốn gả cho hắn thì hoàng huynh sẽ nói chuyện này với Hoàng Thượng.’ Lý Huyền Băng không muốn làm cho nàng lo lắng thêm nữa.
‘Ừ.’ Nàng gật gật đầu.