‘Giúp như thế nào?’ Các nàng đồng lọat hỏi, hoàn toàn đã quên Vương gia kêu các nàng tới đây làm gì.
‘Thật ra cũng không có gì, chỉ cần các ngươi đúng lúc nói cho bản Công chúa biết Vương gia đang ở nơi nào là được.’
‘Chuyện này….’ Các nữ tử có vẻ chần chừ, việc các nàng giúp Công chúa nếu bị Vương gia phát hiện thì biết làm sao bây giờ? Dù sao cũng không thể đắc tội với Vương gia, nếu đắc tội thì đừng mong có được sự yêu thương của Vương gia mà việc trước tiên chính là bị đuổi ra khỏi vương phủ, như vậy thì đúng là mất nhiều hơn được.
Nhìn thấy các nàng do dự, Lý Huyền Tuyết lại nói thêm: ‘Các ngươi phải tự mình hiểu rõ, các ngươi là hy vọng Vương gia mỗi ngày đều ở trong vương phủ cùng các ngươi hay là muốn hắn mỗi ngày đều đi ra ngoài tìm hoan lạc chốn thanh lâu.’
‘Công chúa, rốt cuộc người muốn chúng ta làm như thế nào?’ Công chúa hỏi câu này không phải thừa sao? Các nàng đương nhiên hy vọng Vương gia mỗi ngày đều ở trong vương phủ cùng chính mình, nhưng chuyện này có thể thành sự thật sao?
‘Đến đây.’ Lý Huyền Tuyết vẫy tay ý bảo các nàng tới gần một chút, các nàng không khỏi nhẹ nhàng tiến đến vài bước, sau đó nàng nói: ‘Các ngươi chỉ cần giúp ta giám sát Vương gia, tùy thời điểm báo cho ta biết hắn đang ở nơi nào.’
Các nàng vẫn còn trầm mặc, Vương gia bảo các nàng đến đây để để nhục nhã, châm biếm nhằm đuổi đi Công chúa, nhưng lời nói của Công chúa cũng không phải là không có lý, hiện tại nên làm sao bây giờ? Các nàng phải suy nghĩ thận trọng một chút, đừng để đến lúc đó không những không thể lấy lòng Công chúa mà còn đắc tội với Vương gia, như vậy chẳng khác nào mấ cả chì lẫn chài.
Biết trong lòng các nàng vẫn còn băn khoăn, Lý Huyền Tuyết lại nói tiếp: ‘Các ngươi cứ yên tâm, sau này nếu bản Công chúa bước vào vương phủ nhất định sẽ làm cho Vương gia đối đãi công bằng với các vị tỷ tỷ, nhất định sẽ không để vương phủ gia tăng thêm tỷ muội cho nên các ngươi không cần hoài nghi, bản Công chúa tuyệt đối có năng lực này.’
Các nàng vẫn không có nói gì, lần này suy nghĩ thật lâu, cùng nhìn nhau gật gật đầu, sau đó quyết tâm nói: ‘Công chúa, chúng ta lựa chọn tin tưởng người, nhưng mà cũng xin Công chúa nhớ kỹ lời hứa của mình, sau này làm cho Vương gia đối đãi công bằng với bọn ta.’
‘ Các ngươi yên tâm, bản Công chúa quyết không nuốt lời.’ Lý Huyền Tuyết gật đầu cam đoan với các nàng.
Trong lúc này Tư Mã Tuấn Dật nhàn nhã đứng ở trong thư phòng, chỉ sợ có nằm mơ cũng không nghĩ đến những người phụ nữ ở bên ngoài cư nhiên liên hợp lại tính kế đối phó hắn.
Lý Huyền Tuyết đi thẳng một đường tới thư phòng.
‘Mọi việc làm tốt lắm sao?’ Đầu Tư Mã Tuấn Dật vẫn không ngẩng lên, cứ tưởng là tiểu thiếp của mình liền trực tiếp hỏi.
‘Làm tốt lắm.’ Lý Huyền Tuyết từng bước đi vào, mỉm cười nhìn hắn, xem hắn hiện tại làm sao trốn được?
‘Tại sao lại là ngươi?’ Tư Mã Tuấn Dật ngẩng đầu lên, trong mắt hiện ra một tia kinh ngạc, sao lại thế này?
‘Tại sao không thể là ta? Vừa mới cùng một đám nữ nhân nhàm chán cãi nhau, nhưng mà thật đáng tiếc các nàng không phải là đối thủ của bản Công chúa, một đám tức giận thở phì phì bỏ đi, lúc đó ta lại nghĩ Vương gia có thể đã trở lại rồi hay không, cho nên mới đi vào thư phòng tìm thử, ta thật là đoán không sai, quả nhiên ngươi đã trở lại.’ Lý Huyền Tuyết không hề vạch trần hắn, đương nhiên cũng không nói cho hắn biết chuyện nữ nhân của hắn đã bán đứng hắn, hiện tại đang là đồng lõa của nàng.
‘Cũng thật đúng lúc, ta vừa mới trở về, vốn định sửa sang y phục lại một chút rồi đi gặp Công chúa, không ngời Công chúa lại tự mình đến đây.’ Tư Mã Tuấn Dật nói tiếp theo lời của nàng.
‘Cho nên mới nói chúng ta thật là hữu duyên có phải hay không Vương gia?’ Nàng vẫn như trước cười cười nói nói nhìn hắn, hắn giả bộ còn tưởng nàng không biết sao?
‘Công chúa nói như thế nào thì là như thế đó? Nhưng mà Công chúa tìm ta có chuyện gì sao? Nếu không có chuyện gì, ta còn có việc phải làm?’ Ý của hắn đã thực rõ ràng, nếu không có chuyện gì thì nàng có thể đi rồi.
‘Hoàng Thượng không phải đã nói muốn ta và ngươi ở chung để tìm hiểu một chút sao? Ta không phải là đang phụng chỉ đến đây sao?’ Lý Huyền Tuyết thật thông minh, lấy Hoàng Thượng ra làm bia đỡ, nếu hắn nói không thì chính là kháng chỉ, không tôn trọng Hoàng Thượng.
Sắc mặt của Tư Mã Tuấn Dật có chút khó coi, tất cả phiền toái đều do Hoàng Thượng ban cho hắn, hiện tại có muốn tránh cũng tránh không xong.
‘Tư Mã Tuấn Dật, hôm nay ta tìm ngươi thật sự có việc.’ Lý Huyền Tuyết nghĩ đến Hàn Ngữ Phong, lần này vẻ mặt thật sự nghiêm túc nói.
‘Có việc gì?’ Xem bộ dáng của nàng dường như thật sự có việc.
‘Người ở phủ của Tam vương gia, ngươi quen biết hết không?’ Nếu bảo hắn đi nói cùng Tư Mã Tuấn Lỗi thì có thể đem về Hàn Ngữ Phong hay không?
‘Đương nhiên biết, thế nào? Ngươi muốn tìm người nào sao?’ Tư Mã Tuấn Dật nhíu mày, nàng quen biết người nào trong vương phủ của Tuấn Lỗi sao?
‘Là Hàn Ngữ Phong, ngươi có quen biết không? Ta muốn nàng.’ Lý Huyền Tuyết nghĩ muốn đem nàng cấp cho hoàng huynh nên mới nói vậy.
‘Hàn Ngữ Phong?’ Tư Mã Tuấn Dật trong lòng kinh hoảng hỏi: ‘Ngươi cùng Hàn Ngữ Phong có quan hệ gì? Tại sao lại muốn nàng?’
‘Ta cùng nàng không có quan hệ gì, nếu nói không có quan hệ cũng không phải, nói chính xác nàng ta là người mà hoàng huynh ta thích, lần trước hoàng huynh ta có xin Tam vương gia ban nàng cho huynh ấy, nhưng không biết tại sao nàng lại cự tuyệt?’ Hiện tại Lý Huyền Tuyết cũng rất nghi hoặc.
Lý Huyền Băng thích Hàn Ngữ Phong, nhưng bọn họ quen biết nhau khi nào? Tư Mã Tuấn Dật lại càng thêm nghi hoặc.
Dường như nhìn ra bộ dáng khó hiểu của hắn nên Lý Huyền Tuyết lại nói: ‘Lần trước Hàn Ngữ Phong từng cứu hoàng huynh ta một mạng, sau khi về nước hoàng huynh liền đối với nàng nhớ mãi không quên, cho nên ta nghĩ chỉ có ngươi mới có thể giúp ta đem nàng lại đây.’
‘Tại sao ta phải giúp ngươi?’ Tư Mã Tuấn Dật khôi phục lại bộ dạng tà mị như trước kia, huống chi hắn căn bản cũng không thể mang Hàn Ngữ Phong đi được bởi vì hắn biết Tuấn Lỗi sẽ không buông tha nàng, tâm ý của Tuấn Lỗi chính hắn còn không hiểu được chỉ có người bên ngoài nhìn vào thì thấy thật rõ ràng (như kiểu người trong cuộc thì quáng, người ngoài cuộc thì sáng), muốn hắn thả Hàn Ngữ Phong trừ phi kẻ ấy đang nằm mơ.
‘Nếu ngươi có thể giúp ta đem được Hàn Ngữ Phong đến cho ta thì sẽ sẽ không dây dưa với ngươi nữa.’ Lý Huyền Tuyết thật sự nghiêm túc nói khi nói ra điều kiện này, tuy rằng nàng cũng thích hắn nhưng vì hoàng huynh nên nàng nguyện ý hy sinh, buông tha cho hắn.
‘Lý Huyền Tuyết, ngươi làm vậy để làm gì? Không bằng ngươi trực tiếp gả cho Tuấn Lỗi, làm cho hắn thả Hàn Ngữ Phong ra, biện pháp này không phải tốt hơn sao?’ Tư Mã Tuấn Dật đề nghị.
‘Tư Mã Tuấn Dật, ngươi nghĩ rằng ta là kẻ ngốc hay sao? Tuy rằng ta không thực sự hiểu biết Tư Mã Tuấn Lỗi bao nhiêu, nhưng ta nhìn nét mặt hắn liền nhìn ra cho dù ta có gả cho hắn thì cũng chỉ có thể thêm người đi vào chứ cũng không thể đổi được Hàn Ngữ Phong ra, cho nên tại sao ta phải hi sinh bản thân chứ?’ Lý Huyền Tuyết trừng mắt liếc hắn một cái, nếu gả nàng cho một nam nhân lạnh như băng thì nàng tình nguyện cả đời này cũng không lấy chồng.