Vương phi và thai nhi đều an toàn làm mọi người thở phào nhẹ nhõm, thái y vội ôm đầu quỳ xuống mặt đất nói: ‘Chúc mừng Vương gia, Vương phi bình an vô sự.’
‘Các ngươi lui xuống đi.’ Tư Mã Tuấn Lỗi khoát tay, không làm khó bọn họ.
‘Dạ, hạ thần cáo lui.’ Các thái y đều lui ra ngoài. Hạ nhân ở bên cạnh cũng lặng lẽ lui xuống.
Tư Mã Tuấn Lỗi đi vào phòng, nhìn Hàn Ngữ Phong vẫn nhắm mắt như trước, tuấn mâu tràn đầy đau thương, trên mặt cũng có một tia lo lắng. Nàng cư nhiên không nghe hắn cảnh cáo, một mình mang theo Cảnh nhi đi đến vùng ngoại ô, bằng không cũng sẽ không xuất hiện chuyện nguy hiểm ngoài ý muốn này.
‘Ngô.’ Lông mi khẽ run, Hàn Ngữ Phong chậm rãi mở to mắt, liền thấy Tư Mã Tuấn Lỗi ngồi bên giường, trong lòng chấn động, hai tay xoa lên bụng: ‘Con của ta đâu?’
Tư Mã Tuấn Lỗi lại tức lên, con ngươi đen nhìn chằm chằm nàng nói: ‘Ngươi còn biết đến con sao, lời nói của ta ngươi có nghe không? Vì sao lại dẫn Cảnh nhi đến vùng ngoại ô? Ngươi có nghĩ đến đứa con trong bụng không?’
‘Con, đứa con đã không còn phải không?’ Hàn Ngữ Phong sắc mặt lập tức ảm đạm, lông mi khẽ run, lập tức trong mắt tràn đầy bi thương, nghĩ đến chính mình đã làm hại đến con, nước mắt không cầm được mà chảy xuống.
‘Hiện tại chỉ biết khóc thôi sao, nếu ngươi quan tâm đến đứa con trong bụng thì sẽ không lỗ mãng như vậy?’ Ánh mắt tuy rằng có một tia đau lòng, nhưng Tư Mã Tuấn Lỗi vẫn kìm nén, hắn muốn giáo huấn nàng để nàng biết nếu mất đi đứa con sẽ đau khổ đến thế nào.
‘Ngươi nói cho ta biết, đứa con không mất có phải không?’ Hàn Ngữ Phong đột nhiên gắt gao giữ chặt tay hắn, đầy nước mắt, ai oán nói, tâm tính nàng thiện lương, đây là lần đầu tiên nàng phải cảm nhận nỗi đau này, giờ nàng mới biết thế nào là nỗi đau huyết mạch tương liên.
Con ngươi đen của Tư Mã Tuấn Lỗi nhìn chằm chằm nàng, không nói tiếp, hắn muốn nàng phải nhớ kỹ nỗi đau này.
Nhìn hắn, Hàn Ngữ Phong đột nhiên cảm thấy khác thường, hắn không hề đau xót, không phải hắn rất quan tâm đứa nhỏ này sao? Vì sao lại không hề bi thương, đứa con đã không còn mà hắn lại có thể biểu hiện như vậy sao?
Không để ý đến hắn nữa, Hàn Ngữ Phong kéo chăn qua mặt mình rồi khóc rống lên.
‘Ngươi làm gì vậy?’ Tư Mã Tuấn Lỗi lôi nàng ra, không đành lòng nhìn nàng thống khổ như thế, tức giận nói: ‘Ai nói với ngươi đứa con không còn, ta có nói sao?’
‘Ngươi nói cái gì?’ Hàn Ngữ Phong sắc mặt sửng sốt, ngước mắt nhìn hắn, chẳng lẽ đứa con vẫn còn.
‘Đứa con rất tốt, đừng có nghĩ loạn nữa.’ Tư Mã Tuấn Lỗi chung quy không đành lòng, ôm nàng an ủi nói.
‘Đứa con vẫn còn?’ Hàn Ngữ Phong kinh ngạc nhìn hắn, trên mặt lộ ra vẻ vui sướng, đứa con của nàng không có việc gì, nhớ lại sự khiếp sợ ban nãy, nàng phát hiện ra mình bị hắn đùa giỡn. Từ đầu đến giờ hắn chưa từng nói đứa con đã mất, chỉ có nàng tự cho như vậy thôi, liền đẩy hắn ra quát lớn: ‘Tư Mã Tuấn Lỗi, ngươi cố ý đúng không? Vì sao vừa rồi không nói cho ta biết, làm ta phải khổ sở.’
‘Ta chính là cố ý, ta muốn cho ngươi biết cảm giác mất đi đứa con là thế nào? Có phải rất đau hay không? Như vậy thì ngươi mới biết phải làm sao để bảo về đứa con trong bụng?’ Tư Mã Tuấn Lỗi mâu quang thẳng tắp nhìn chằm chằm nàng, không hề giấu diếm nói.
‘Ngươi...’ Hàn Ngữ Phong chán nản, trừng mắt nhìn hắn, lại phát hiện mình không thể phản bác.
‘Ta cái gì? May mà lần này có Toàn Vũ hỗ trợ, nên đứa con mới có thể bình an vô sự, nếu không có hối hận thì cũng đã muộn.’ Tư Mã Tuấn Lỗi trừng nàng liếc mắt một cái nói.
‘Toàn Vũ?’ Hàn Ngữ Phong cả kinh, vội vàng hỏi: ‘Ngươi đã gặp Toàn Vũ?’
‘May mà Lý Huyền Băng cũng không làm khó cho nàng.’ Tư Mã Tuấn Lỗi nhớ tới Lý Huyền Băng âm thầm truyền nội lực cho nàng, lại còn mang nàng đi, có lẽ giữa bọn họ không phải là quan hệ bình thường, biết đâu lại giống Hàn Ngữ Phong, ở lâu cùng nhau nên nảy sinh tình cảm.
‘Ừ, như vậy là tốt rồi.’ Hàn Ngữ Phong an tâm, Toàn Vũ không có việc gì là tốt rồi.
‘Không cần quan tâm người khác, trước hết hãy quan tâm chính mình, nằm nghỉ ngơi cho tốt.’ Tư Mã Tuấn Lỗi bá đạo ra lệnh.
‘Ừ.’ Hàn Ngữ Phong biết hắn quan tâm mình, nên nghe lời hắn nhắm mắt lại, đột nhiên lại nói: ‘Cảnh nhi đâu, Cảnh nhi thế nào?’
‘Cảnh nhi không có việc gì, chỉ là có chút kinh sợ, ta sai người chăm sóc hắn rồi, ngươi không cần lo lắng.’ Tư Mã Tuấn Lỗi nhìn nàng giải thích nói.
‘Ừ, cám ơn ngươi giúp ta.’ Hàn Ngữ Phong giữ chặt hắn, Cảnh nhi trên lưng ngựa, một màn kia lại hiện lên trước mắt, chỉ là nhớ lại nhưng cũng khiến nàng run sợ.
‘Tốt.’ Tư Mã Tuấn Lỗi đáp, hắn nằm xuống ôm lấy nàng, cho đến bây giờ hắn mới thấy yên lòng, khẽ đặt tay lên bụng của nàng, thiếu chút nữa thì họ đã mất đi đứa con.
Hàn Ngữ Phong chậm rãi nhắm mắt lại, tựa vào ngực hắn, nghe tiếng tim đập của hắn, một cảm giác an tâm nhen lên trong lòng nàng.
‘Ngữ Phong, về sau không cần làm những việc nguy hiểm như vậy, ngươi có biết ta lo lắng lắm không?’ Trầm mặc hồi lâu, Tư Mã Tuấn Lỗi mới thấp giọng nói bên tai nàng.
‘Ừ, ta biết rồi.’ Nếu đứa con thật sự không còn, thì nàng không chỉ đau lòng, mà chỉ sợ cả đời này, nàng cũng sẽ không tha thứ cho mình.
‘Ngủ đi.’ Tư Mã Tuấn Lỗi nhẹ giọng nói.
Hà Tình uyển.
Thúy Hà lo lắng chờ ở trong phòng, nàng đã hi vọng nghe được tin tức đứa con của Hàn Ngữ Phong không còn, như vậy cũng không cần nàng phải động thủ nữa.
‘Phu nhân, phu nhân.’ Xuân Hoa chạy nhanh vào.
‘Thế nào? Vương phi thế nào?’ Sắc mặt Thúy Hà lo lắng, quan tâm hỏi. Nhưng thực tế nàng chỉ quan tâm đứa con của Vương phi rốt cục là còn hay mất?
‘Vương phi và đứa nhỏ đã an toàn, Thì ra là nhờ Toàn Vũ, ngay cả các thái y kia cũng không có biện pháp, không ngờ Toàn Vũ lại là thần y, chính nàng đã cứu đứa nhỏ.’ Xuân Hoa hổn hển nói.
Cái gì? Đứa nhỏ của Hàn Ngữ Phong vẫn bình yên, sắc mặt Thúy Hà âm trầm, bàn tay trắng như phấn đặt lên trán, nàng ta quá may mắn, mỗi lần gặp nguy đều có thể hóa giải, đứa con trong bụng vẫn được an toàn.