‘Cảnh nhi mau dừng lại.’ Hàn Ngữ Phong lo lắng đuổi theo phía sau hắn, sắc mặt bị dọa đến trắng bệch.
‘Vương phi, ngươi mau dừng lại, không thể chạy được.’ Xuân Vũ lo lắng đuổi theo sau. Nhưng Hàn Ngữ Phong hiện tại chỉ quan tâm đến Cảnh nhi, làm sao còn có thể nghe thấy tiếng người khác.
Trên lưng ngựa, Cảnh nhi muốn khống chế dây cương nhưng không thể được nữa rồi, mắt thấy sắp ngã xuống lưng ngựa đến nơi, giờ phút này, cái mạng nhỏ của hắn bị treo lơ lửng, cực kỳ nguy hiểm.
‘Cảnh nhi.’ Hàn Ngữ Phong lo lắng, tuyệt vọng hô to phía sau, Cảnh nhi không thể xảy ra chuyện gì. Nhưng vào lúc này, tên thị vệ đuổi theo Cảnh nhi, xoay người một cái, từ trên lưng ngựa nhảy ra ngoài đỡ được hắn, ôm lấy Cảnh nhi ở một bên.
Hàn Ngữ Phong dừng lại, đột nhiên cảm nhận được một cơn đau ở bụng dưới, đầu óc mê muội, muốn ngã xuống.
‘Vương phi, ngươi làm sao vậy?’ Xuân Vũ thở hổn hển, cảm thấy thân thể của nàng không tốt, lo lắng hỏi.
Đúng lúc này, Tư Mã Tuấn Lỗi đuổi tới, thấy thân thể lắc lắc muốn ngã đến nơi kia, liền phi thân một cái đỡ được nàng.
‘Sao lại thế này?’ Hắn lớn tiếng chất vấn.
‘Ngươi đã đến rồi.’ Hàn Ngữ Phong mở to mắt, thấy hắn trước mặt thì rất yên tâm, lại dựa đầu vào ngực hắn rồi ngất đi.
‘.. Vương phi chảy máu.’ Xuân Vũ đột nhiên thấy trên quần áo của nàng có một mảnh màu đỏ nhìn đến ghê người, vội thét lên.
Tư Mã Tuấn Lỗi nhìn xuống dưới, tâm không khỏi kinh sợ, trên mặt đất là một vũng máu đỏ tươi, hắn không thể để nàng và đứa nhỏ có mệnh hệ gì. Hắn vội ôm nàng nhảy lên lưng ngựa phóng đi thật nhanh, sắc mặt lo lắng cực điểm.
Trong vương phủ, sắc mặt Tư Mã Tuấn Lỗi làm cho người ta phải sợ hãi, chờ bên ngoài cửa phòng. Trong phòng một đám thái y đầu đổ đầy mồ hôi lạnh, Vương phi huyết không ngừng chảy, phải làm sao bây giờ? Xem ra thai nhi này có lẽ sẽ… Nhưng không một ai dám đi ra ngoài nói cả.
Đợi ước chừng một khắc, Tư Mã Tuấn Lỗi rốt cục nhịn không được, một cước đá văng cửa, nhìn thấy thần sắc tái nhợt đang hôn mê bất tỉnh của nàng, hắn lo lắng không thôi, ánh mắt sắc bén liền nhìn thẳng vào thái y nói: ‘Nói đi, rốt cục thế nào?’
‘Thần vô năng.’ Một đám thái y, tất cả đều quỳ xuống thỉnh tội.
‘Vô năng, nói cho các ngươi biết, nếu thai nhi có mệnh hệ gì, thì bổn vương sẽ chôn các ngươi cùng với nó.’ Ánh mắt Tư Mã Tuấn Lỗi lạnh toát khiến mọi người ai nấy đều sợ hãi.
Trên mặt đất, thái y bị dọa, đổ mồ hôi không ngừng, một thái y vừa run vừa ngẩng đầu nói: ‘Vương gia, tình huống hiện tại trên giang hồ chỉ có điên thần y mới có biện pháp, bọn hạ thần thực sự là tài học sơ thiển.’
‘Điên thần y?’ Tư Mã Tuấn Lỗi ánh mắt lạnh băng, nói vậy không phải vô nghĩa sao, bây giờ có thể tìm hắn ở đâu, trong đầu chợt lóe linh quang, Toàn Vũ không phải là đồ đệ của hắn sao?
‘Thay bổn vương chăm sóc Vương phi cho tốt.’ Lạnh lùng ném lại những lời này, nhún chân một cái, hắn dùng toàn lực thi triển khinh công, chạy như bay đi.
Biệt quán.
Tư Mã Tuấn Lỗi đột nhiên tiến vào thư phòng, Lý Huyền Băng nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của hắn, lạnh lùng hỏi: ‘Ngươi tới đây làm gì?’
‘Lý Huyền Băng, Toàn Vũ đâu, mau nói cho ta biết Toàn Vũ đâu.’ Tư Mã Tuấn Lỗi giọng điệu lo lắng hỏi hắn, không có thời gian cùng hắn dong dài.
‘Ngươi tìm đến Toàn Vũ? Ta sao phải nói cho ngươi?’ Lý Huyền Băng hất tay hắn ra.
‘Lý Huyền Băng, ta không có thời gian nói những lời vô nghĩa với ngươi. Ngữ Phong đang rất nguy kịch, hiện tại chỉ có Toàn Vũ mới có thể cứu nàng, ta muốn dẫn Toàn Vũ đi.’ Tư Mã Tuấn Lỗi giữ tay hắn lại, hắn không có thời gian để trì hoãn.
‘Ngữ Phong gặp nguy hiểm?’ Lý Huyền Băng sửng sốt, nghi hoặc nói, tựa hồ muốn xác định lời nói của hắn là thật hay giả.
‘Lý Huyền Băng, ta sẽ không lấy Ngữ Phong ra để đùa, nàng thật sự đang gặp nguy hiểm.’ Tư Mã Tuấn Lỗi nhìn hắn thét lớn, hắn có thể lấy chuyện này ra để đùa sao?
Lý Huyền Băng nhìn thấy lo lắng trong mắt hắn, vội nói: ‘Đi theo ta.’
Cửa đột nhiên mở ra, Toàn Vũ còn chưa nhìn rõ người đi đến thì tay đã bị nắm kéo lên.
‘Toàn Vũ, mau đi cùng ta.’ Tư Mã Tuấn Lỗi cũng bất chấp mọi thứ, kéo tay nàng bước đi.
‘Tuấn Lỗi, sao lại là ngươi?’ Chờ thấy rõ người mới tới, Toàn Vũ có chút kinh ngạc.
‘Toàn Vũ, đừng hỏi nhiều như vậy, Ngữ Phong gặp nguy hiểm, mau đi theo ta, đến chậm sẽ không kịp.’ Tư Mã Tuấn Lỗi vừa bước nhanh vừa giải thích.
‘Ngữ Phong gặp nguy hiểm?’ Sắc mặt Toàn Vũ cả kinh, không hỏi nhiều, liền thi triển khinh công cùng Tư Mã Tuấn Lỗi rời đi, Lý Huyền Băng cũng đuổi theo ở phía sau.
Trước cửa Kỳ Lân cư
Toàn Vũ vừa muốn đi vào, tay đã bị Tư Mã Tuấn Lỗi bắt lấy, thần sắc khẩn trương mang theo sợ hãi nói: ‘Toàn Vũ, làm ơn. Hãy cứu cả Ngữ Phong và đứa nhỏ.’
‘Ta sẽ cố hết sức.’ Toàn Vũ nghiêm nghị, vuốt cằm nói.
Vào phòng, thần sắc Toàn Vũ trầm xuống, ngồi ở mép giường bắt mạch cho Hàn Ngữ Phong. Mạch đập rất yếu, lại có phần hỗn loạn, xem ra đã động đến thai khí.
Từ trong người, Toàn Vũ lấy ra một viên thuốc, nhét vào miệng nàng, nhìn thấy nàng nuốt xuống mới đỡ nàng ngồi dậy, xoay người ngồi ra phía sau nàng, vận khí dùng song chưởng truyền khí cho nàng.
Thời gian trôi qua, trên đỉnh đầu dần tỏa ra một cỗ khói trắng, khuôn mặt cũng trở nên trắng bệch, người chỉ muốn ngã nhào. Ước chừng sau nửa canh giờ, Toàn Vũ mới thu chưởng lại, điều hòa khí huyết.
Sau đó mở cửa ra, cả người vô lực đi ra.
‘Toàn Vũ, thế nào rồi?’ Chờ ở bên ngoài, Tư Mã Tuấn Lỗi sắc mặt lo lắng hỏi. Phía sau, Lý Huyền Băng vẻ mặt trầm trọng nhìn nàng.
‘Không có việc gì, đứa nhỏ an toàn rồi.’ Toàn Vũ lắc đầu nói, thân thể suy yếu khẽ lay động vài cái, cơ hồ muốn đứng thẳng cũng không xong.
Tư Mã Tuấn Lỗi sắc mặt trầm tĩnh lại, thở phào nhẹ nhõm, quan tâm nàng nói: ‘Toàn Vũ ngươi thế nào rồi? Có sao không?’
‘Ta không sao, cho ta một căn phòng để ta nghỉ ngơi một chút.’ Toàn Vũ cố gắng gượng nói.
Tư Mã Tuấn Lỗi vừa muốn gọi người đưa nàng đi nghỉ ngơi, ai ngờ Lý Huyền Băng ở một bên liền ôm lấy Toàn Vũ, âm thầm truyền nội lực cho nàng, sau đó ôm nàng phi thân rời đi….