Ngược Ái ( Tàn Bạo Vương Gia Tuyệt Ái Phi )

Chương 134: Trêu đùa

Nghe vậy Tư Mã Tuấn Lỗi ngẩng đầu nhìn nàng, nàng quan tâm mình sao?

“Tất cả các ngươi lui xuống.” Nhìn thấy hạ nhân và thị vệ vẫn còn đứng trong phòng, hắn lạnh lùng ra lệnh.

“Dạ! Vương gia.” Bọn hạ nhân và thị vệ lập tức lui ra ngoài, trong thư phòng đột nhiên thật im lặng, chỉ còn lại hai người bọn họ.

Tư Mã Tuấn Lỗi thân thủ cởi bỏ quần áo của mình để lộ ra lồng ngực cường tráng, Hàn Ngữ Phong nhìn vào ngực của hắn cũng không thấy vết thương nào, chỉ thấy một điểm nhỏ hồng hồng.

“Ngươi cầm lấy.” Tư Mã Tuấn Lỗi lấy ra một thanh chủy thủ tinh xảo đưa tới trong tay nàng.

“Để làm gì?” Nàng cầm thanh chủy thủ xoay xoay hỏi.

“Cho ngươi cơ hội giết bổn vương.” Tư Mã Tuấn Lỗi giọng điệu như đang nói thật nhưng trong mắt lại lóe ra tia trêu đùa.

“Ngươi điên rồi, muốn ta giết ngươi sao?” Hàn Ngữ Phong tay cầm chủy thủ có chút run rẩy, tức giận nhìn hắn.

Tư Mã Tuấn Lỗi cầm lấy tay nàng đâm vào trong ngực của mình, máu tươi lập tức chảy tràn ra.

Hàn Ngữ Phong hoảng sợ kêu lên, nước mắt lập tức chảy ra: “Ngươi có sao không? Có chết hay không? Ta nên làm cái gì bây giờ? Ta không muốn giết ngươi.”

Nhìn thấy nàng rơi lệ, bối rối, tay chân luống cuống, Tư Mã Tuấn Lỗi trong lòng cảm thấy thật ấm áp, nàng có để ý đến mình.

“Mau lên, miệng vết thương có một cây kim châm, nếu không muốn bổn vương chết thì ngươi mau rút nó ra.” Tư Mã Tuấn Lỗi dùng tay vạch ra miệng vết thương, vội vàng phân phó.

“Kim châm?” Hàn Ngữ Phong nhìn thấy vết máu mơ hồ trên miệng vết thương, thật sự trong đó có một cây kim châm sao? Chẳng lẽ hắn muốn đâm mình là để lấy nó ra? Tay run rẩy hướng về phía hắn, nhưng dù làm thế nào cũng không lấy ra được.

“Ngươi cố ý phải không? Cố ý hại chết bổn vương để cùng Lý Huyền Băng cao bay xa chạy, nhưng mà ngươi cứ yên tâm, bổn vương dù chết cũng nhất định mang ngươi chôn cùng.” Tư Mã Tuấn Lỗi cố ý chọc giận nàng, thật sự là vô dụng mà, chỉ là một vết thương mà đã hù dọa nàng thành cái bộ dạng này.

“Ngươi…” Hàn Ngữ Phong cắn răng nhìn hắn, tay tự nhiên không còn run nữa lập tức nắm lấy kim châm dùng một chút lực kéo nó ra, để qua một bên, sau đó dùng sức một chút huých vào miệng vết thương của hắn.

“Ngô…” Đột nhiên bị đau, Tư Mã Tuấn Lỗi nhăn mặt nhíu mày, lại nhìn thấy biểu hiện đắc ý của nàng, hắn quát: “Hàn Ngữ Phong, ngươi chán sống.”

“Đây là cái gì?” Hàn Ngữ Phong thật thông minh, cầm lấy kim châm đổi đề tài.

“Truy mệnh đoạt hồn châm.” Tư Mã Tuấn Lỗi giải thích, nữ nhân này cũng thông minh, biết đổi đề tài để không làm mình tức giận.

Hàn Ngữ Phong vừa muốn mở miệng thì ngoài cửa đã truyền đến thanh âm bẩm báo của quản gia: “Vương gia, Vương phi, đại phu đã đến.”

“Cho hắn vào.” Tư Mã Tuấn Lỗi cất giọng nói.

“Tham kiến Vương gia, tham kiến Vương phi.” Đại phu đẩy cửa vào, cung kính hành lễ.

“Miễn lễ. Ngươi mau giúp bổn vương băng bó vết thương đi.” Tư Mã Tuấn Lỗi phất tay nói.

“Dạ! Vương gia.” Đại phu vội vàng đứng dậy, đắp thuốc lên miệng vết thương cho hắn, sau đó cẩn thận băng bó lại.

“Ngươi lui ra, bảo quản gia dẫn ngươi đi lĩnh thưởng.” Tư Mã Tuấn Lỗi lại phất tay nói.

“Tạ ơn Vương gia, tạ ơn Vương gia.” Đại phu lên tiếng trả lời rồi lui ra ngoài.

Thầy thuốc đi rồi, Hàn Ngữ Phong mới bất mãn nhìn hắn nói: “Ngươi chính là cố ý phải không?”

“Cái gì?” Tư Mã Tuấn Lỗi sửng sốt, không hiểu nàng đang nói cái gì.

“Sao ngươi không chờ đại phu đến giúp ngươi rút châm? Vì sao lại làm ta hoảng sợ?” Hàn Ngữ Phong tức giận, trừng đôi mắt đẹp nhìn hắn.

“Ngươi cho rằng bổn vương còn có tâm trạng để đùa giỡn với ngươi sao?” Tư Mã Tuấn Lỗi lạnh lùng liếc mắt nhìn nàng một cái, sau đó giải thích: “Đây là truy mệnh đoạt hồn châm, châm này một khi ở trong cơ thể sẽ tiến thẳng đến tim vì thế chắc chắn sẽ chết mà không thể nghi ngờ, nếu chờ đại phu đến thì chỉ sợ vết thương của ta không phải là chỉ cần một dao này.”

Nguyên lai là như vậy, Hàn Ngữ Phong liếc mắt nhìn hắn một chút, nói thầm: “Vậy sao ngươi không nói thẳng ra, vì sao phải làm ta sợ?”

“Ngươi không phải rất hận bổn vương sao? Bổn vương muốn biết có phải ngươi rất hận ta không.” Trong lòng Tư Mã Tuấn Lỗi cảm thấy thật an ủi, nàng rốt cuộc là không đành lòng xuống tay giết hắn.

“Ngươi đi chết đi.” Hàn Ngữ Phong hiểu ra đã bị hắn đùa giỡn thì tức giận vô cùng, lại lấy tay vỗ vào miệng vết thương của hắn, sau đó chạy nhanh ra khỏi thư phòng.

Phía sau truyền đến thanh âm đau đớn cùng tiếng rống giận dữ của Tư Mã Tuấn Lỗi: “Hàn Ngữ Phong, lần này ngươi chết chắc rồi.”

“Ha ha ha.” Chạy ra khỏi thư phòng, Hàn Ngữ Phong nhịn không được xoay người cười lớn, hắn nghĩ mình dễ dàng để hắn khi dễ như vậy sao?

Đột nhiên vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Tư Mã Tuấn Lỗi, mặt đang hầm hầm tức giận.

“Ngươi… Không phải ngươi đang ở trong thư phòng sao? Làm thế nào mà ngươi…” Hàn Ngữ Phong giật mình khi nhìn thấy hắn, đột nhiên nghĩ đến, hắn chắc chắn là dùng khinh công rồi.

“Vừa chạy vừa cười, có phải rất đắc ý hay không? Bổn vương đã nói qua, lần này ngươi chết chắc rồi.” Ánh mắt Tư Mã Tuấn Lỗi nhìn chằm chằm nàng, đột nhiên ôm lấy nàng.

“Ngươi muốn làm gì? Mau buông ta xuống, không được đánh ta.” Hàn Ngữ Phong sợ hãi giãy dụa.

“Hiện tại biết sợ rồi sao? Vừa rồi trêu đùa bổn vương, dũng khí chạy đi đâu hết rồi? Yên tâm, bổn vương không đánh ngươi.” Tư Mã Tuấn Lỗi nhếch môi châm chọc.

“Vậy ngươi muốn làm cái gì?” Hắn không đánh nàng, Hàn Ngữ Phong cảm thấy nhẹ lòng.

“Bổn vương ăn ngươi.” Vừa dứt lời Tư Mã Tuấn Lỗi đã đem nàng ném vào phòng.

“Không được.” Hàn Ngữ Phong bị đau, lấy tay xoa xoa người mình.

“Không được?” Con ngươi đen của Tư Mã Tuấn Lỗi thẳng tắp nhìn chằm chằm nàng.

Hàn Ngữ Phong bị hắn dọa đến sợ hãi, nhưng đứng dưới mái hiên nhà người ta, không thể không cúi đầu, nàng cười, vội vàng đứng dậy, dịu dàng nói: “Phu quân, ngươi đang bị thương, ta là suy nghĩ cho ngươi thôi.”

Môi của Tư Mã nhếch lên thành một đường cong hoàn mỹ, hắn biết nàng rõ ràng chỉ nói cho có lệ, nhưng hai tiếng phu quân ngọt ngào phát ra từ miệng nàng làm cho hắn trong lòng vui sướng, phẫn nộ đều tan biến hết.

Nhẹ nhàng ôm lấy nàng, nhắm mắt lại nói: “Ngủ.”