Nhìn thấy Tư Mã Tuấn Lỗi đột nhiên không nói lời nào, Hàn Ngữ Phong ngồi vào phía đối diện hắn, nhìn hắn hỏi: ‘Uy, Ngươi nói ra ngoài làm việc thật ra là vì muốn thử Châu nhi phải ko?’
‘Ai là Uy, ngươi kêu ai vậy?’ Tư Mã Tuấn Lỗi bất mãn nhìn nàng, nàng xưng hô vậy là sao?
‘Vương gia.’ Hàn Ngữ Phong cung kính kêu lên.
‘Bổn vương ra ngoài không phải là vì thử Châu nhi mà chủ yếu là để bắt kẻ có ý đồ sát hại ngươi, không ngờ lại chính là nàng.’ Tư Mã Tuấn Lỗi thản nhiên giải thích, trong đôi mắt có rất nhiều sự thất vọng.
‘Vậy là ngươi vẫn giấu mình ở trong vương phủ?’ Hàn Ngữ Phong kinh ngạc, giương mắt nhìn hắn, hai ngày kia hắn sống thế nào? Trong lòng đột nhiên có chút cảm động, hắn làm như vậy là vì nàng sao?
‘Ân.’ Tư Mã Tuấn Lỗi lạnh nhạt trả lời một tiếng, không ở trong vương phù thì làm sao biết lúc nào nàng xảy ra nguy hiểm mà ra tay cứu.
‘Ngươi vì sao lại hoài nghi cái chết của Mai nhi?’ Hàn Ngữ Phong đột nhiên nghĩ lại chuyện này.
‘Chỉ là ta cảm giác cái chết của Mai nhi tựa hồ không đơn giản.’ Ánh mắt Tư Mã Tuấn Lỗi trở nên thâm trầm.
‘Như vậy có phài là, không phải cha ta hạ độc hại ngươi.’ Hàn Ngữ Phong có chút vui mừng, nàng vẫn không tin cha mình lại làm như vậy.
‘Không phải.’ Tư Mã Tuấn Lỗi lập tức phủ định, hiện tại tất cả mới chỉ là suy đoán của hắn.
Hàn Ngữ Phong ảm đạm một chút, không hề nói thêm gì nữa, nhìn ra ngoài cửa sổ đã thấy ngoài trời hơi hơi sáng, một đêm đầy sức ép, nàng bất tri bất giác lấy tay che miệng ngáp, nàng mệt mỏi quá rồi, nàng muốn đi ngủ.
‘Ngươi mệt mỏi thì đi nghỉ đi, bổn vương phải vào triều sớm.’ Tư Mã Tuấn Lỗi nói khi nhìn thấy bộ dạng mệt mỏi của nàng.
‘Ân.’ Hàn Ngữ Phong gật gật đầu.
Châu nhi rời khỏi vương phủ, từ vương phủ chạy thẳng về phía rừng cây, sắc mặt hung ác phẫn nộ, tung chưởng vào một gốc cây đại thụ, bởi vì dụng sức mà vết thương trên vai trái của nàng máu lại tràn ra, nhưng nàng vẫn không để ý, ngửa mặt lên trời rống giận: ‘Tư Mã Tuấn Lỗi, ngươi đối xử với ta như thế, uổng công tỷ muội ta thật lòng với ngươi, ta nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi.’
Trong rừng cây.
Phong Hồn vẫn là một thân áo xanh, cả người tản ra hàn khí, trong tử mâu không hề mang theo một tia cảm tình khi nhìn thấy người đối diện chính là Châu nhi, lạnh giọng hỏi: ‘Ngươi tìm ta có chuyện gì?’
‘Hừ.’ Châu nhi hừ lạnh một tiếng nói: ‘Tìm ngươi thì có thể có chuyện gì? Đương nhiên là giết người.’
‘Ngươi lại muốn giết ai?’ Phong Hồn mắt lạnh nhìn chằm chằm nàng, một nữ tử xinh đẹp như vậy nhưng trong lòng đều nghĩ đến việc giết người.
‘Ngươi yên tâm, không phải là Hàn Ngữ Phong, lần này ta muốn ngươi giúp ta giết chết Tư Mã Tuấn Lỗi.’ Châu nhi cắn răng nói ra từng chữ từng chữ, tràn đầy oán hận khi nói đến cái tên này.
‘Ngươi nhẫn tâm?’ Phong Hồn cười lạnh.
‘Chuyện này không cần ngươi lo, nhớ rõ, ngươi thiếu ta một món nợ ân tình, lần trước ngươi đã buông tha Hàn Ngữ Phong, lúc này đây ta hy vọng ngươi có thể tuân thủ lời hứa hẹn.’ Châu nhi cũng lạnh lùng nói.
‘Chả trách người ta đều nói, ác độc nhất là lòng dạ đàn bà, ngươi không phải rất thương hắn sao. Bây giờ lại nhẫn tâm bảo ta đi giết hắn.’ Phong Hồn lạnh lùng châm biến, nữ nhân này đúng thật là tâm như rắn rết.
‘Đúng, là ta thương hắn, nhưng hắn lại đi yêu một người khác, nếu ta đã không thể có hắn thì ta đây sẽ phá hủy hắn.’ Đôi mắt đẹp của Châu nhi lộ ra một tia hung ác, trước kia nàng đối với hắn là yêu, hiện tại chỉ còn là hận.
‘Được, ta nhận lời ngươi.’ Đối với Quỷ môn của hắn mà nói, Hoàng Thượng hắn cũng dám giết thì một Vương gia có nghĩa lý gì. Phong Hồn nói xong liền phi thân rời đi.
Châu nhi gắt gao nắm chặt đôi bàn tay trắng như phấn, tung một chưởng vào thân cây bên cạnh, hung hăng nói: “Tư Mã Tuấn Lỗi, ngươi đừng trách ta, muốn trách thì trách ngươi, không nên đi điều tra ta, không nên hoài nghi tình yêu của tỷ tỷ đối với ngươi.”
Ban đêm Tư Mã Tuấn Lỗi đang ở trong thư phòng chăm chú xem tấu chương, đột nhiên nghe thấy tiếng động rất nhỏ phát ra từ phía cửa sổ, hắn lập tức cảnh giác kêu lên: “Ai đó?”
Vừa dứt lời thì một thanh trường kiếm đã chỉ ngay vào ngực hắn, đối diện với tuấn mâu của hắn là một đôi tử mâu lãnh khốc vô tình, hắn trấn tĩnh trở lại, nhếch môi cười lạnh: “Phong Hồn, là ai mua chuộc ngươi đếb ám sát bổn vương? Không biết bổn vương đáng giá bao nhiêu bạc?”
“Không hổ là Vương gia, đến giờ phút này mà mặt không đổi sắc, tâm không động, lại còn có thể nói đùa, nhưng tiếc là ta không thể trả lời Vương gia, hẳn là ngươi cũng biết quy tắc của Quỷ môn ta.” Trong mắt Phong Hồn ánh lên một tia khen ngợi.
“Vậy hôm nay ngươi nhất định phải lấy mạng bổn vương?” Tròng mắt của Tư Mã Tuấn Lỗi nhanh chóng trở nên lạnh lẽo.
“Vương gia, ngươi nói xem.” Phong Hồn nhếch môi châm chọc, không lấy mạng hắn thì mình đến đây làm gì?
“Muốn vậy thì phải xem ngươi có bản lĩnh hay không?” Tư Mã Tuấn Lỗi cất giọng châm chọc, vừa dứt lời trong tay liền nháy mắt rút ra một thanh nhuyễn kiếm. Không thấy bóng người chỉ thấy binh khí giao nhau lóe sáng, nháy mắt cũng đã qua mấy chục chiêu.
“Có thích khách, bảo vệ Vương gia.” Tiếng đánh nhau làm kinh động toàn bộ vương phủ, bọn thị vệ nhanh chóng vây quanh thư phòng.
“Phong Hồn, bổn vương khuyên ngươi hãy buông tay chịu trói, bổn vương niệm tình ngươi lần trước đã tặng thuốc giải nên tha cho ngươi một mạng.” Tư Mã Tuấn Lỗi vừa đánh vừa nói.
“Tư Mã Tuấn Lỗi, ngươi cũng quá xem thường Phong Hồn ta, nếu ta ngay cả ra vào vương phủ của ngươi mà cũng không đủ bản lĩnh thì ta còn có mạng sống tới hôm nay sao?” Phong Hồn tử mâu lạnh lùng, nhiệm vụ của sát thủ chính là giết người, nếu ngay cả tính mạng của mình cũng không giữ được thì làm sao mà đi giết người.
“Ngươi rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, vậy cũng đừng trách bổn vương không khách sáo. Người đâu, tiến lên cho Bổn vương.” Tư Mã Tuấn Lỗi không hề dong dài, lạnh giọng ra lệnh.
“Dạ! Vương gia.” Bọn thị vệ đồng loạt lao lên.
Phong Hồn võ công cao cường nhưng thị vệ lại rất đông nên hắn không muốn dây dưa để tránh lãng phí thể lực, nhanh chóng đánh ngã một đám thị vệ, sau đó phóng ám khí về phía Tư Mã Tuấn Lỗi, rồi lập tức phi thân chạy ra khỏi vương phủ.
Tư Mã Tuấn Lỗi không hề đề phòng liền bị ám khí bắn vào trước ngực.
“Vương gia, Vương gia bị thương, mau đi gọi thái y.” Bọn thị vệ kinh hoảng hô to.
Lúc Hàn Ngữ Phong đuổi tới thư phòng thì chợt nghe thấy những lời này vội vàng chạy nhanh đến đỡ lấy hắn, nàng nhìn Tư Mã Tuấn Lỗi hỏi:”Ngươi bị thương?”