"Dừng lại, nếu không, kiếm của ta sẽ không khách sáo!"
Tay Mộc Nguyệt Ly dùng sức, kiếm ở trên cổ Tô Ngâm Duyệt lập tức xuất hiện
một vết máu. Mặc dù không sâu, nhưng vết máu kia cũng đủ làm cho Âu
Dương Ngự và Âu Dương Tĩnh bốc lửa.
Tô Ngâm Duyệt trong lòng cũng khẩn trương, máu trên tay vẫn đang chảy, chẳng qua phần đau đớn kia
cũng không bằng nỗi lo lắng của nàng. Mặc dù nàng có linh cảm xấu, nhưng cũng có một hy vọng cuối cùng, hy vọng Tĩnh nhi có thể cứu bọn họ ra
ngoài. Chỉ cần giữ được đứa bé trong bụng cũng tốt. Càng nghĩ càng khẩn
trương, bụng đột nhiên lại quặn đau lên.
"Ư..ư..." Nàng đau đến rên rỉ, gương mặt nhất thời như tờ giấy trắng bệch. Nàng có cảm giác đứa trẻ như muốn ra sớm hơn.
"Tĩnh nhi, dường như nàng ấy muốn sinh non rồi." Đôi mắt Vân Khinh Cuồng nhìn qua vẻ mặt Tô Ngâm Duyệt, vội vàng dùng tâm linh nói với Âu Dương Tĩnh. Bây giờ nếu muốn nhanh chóng kết thúc chuyện này, chỉ sợ sẽ không dễ
dàng. Mà Tô Ngâm Duyệt gần như cũng không đợi được bọn họ xử lý xong
chuyện.
Quả nhiên, giọng nói của Vân Khinh Cuồng vừa vang lên
trong đầu Âu Dương Tĩnh, đã thấy Tô Ngâm Duyệt không nhịn được nữa, thân thể không tự chủ được ngã xuống, cũng may Mộc Nguyệt Ly phản ứng nhanh, kịp thời thu lại thanh kiếm, nếu không thật sự đã lấy mạng nàng.
Âu Dương Ngự cũng phát hiện ra thê tử có gì đó không đúng, nôn nóng đến độ đầu đầy mồ hôi. Nhưng miệng bị lấp kín, thân lại trúng Nhuyễn Cốt Tán.
Ông giờ phút này lại không thể ra sức như một Đại tướng quân khí thế
tung hoành trên chiến trường nữa.
Ánh mắt của Âu Dương Tĩnh thay
đổi, nếu nói lúc trước nàng bốc lửa chỉ cấp năm. Bây giờ đã trực tiếp
lên thẳng đến cấp mười, Mộc Nguyệt Ly đã thành công trở thành người nàng hận nhất, từ lúc xuyên qua đến giờ, nàng hầu như chưa từng hận ai như
vậy. Thật cảm tạ Mộc Nguyệt Ly, hắn đã làm được. Nàng nhắm mắt lại, lần
nữa mở ra, ngược lại không có chút gì tức giận, bình tĩnh như mặt hồ
nước. Ngược lại khiến người ta có cảm giác, dưới sự bình tĩnh kia là
điên cuồng mạnh mẽ cỡ nào.
"Thế nào? Nàng suy nghĩ kỹ chưa?" Mộc
Nguyệt Ly nhấc môi lên nhìn Âu Dương Tĩnh. Kiếm trên tay hắn lại để
ngang cổ Tô Ngâm Duyệt, nhìn dáng vẻ thống khổ của nàng ấy, tiếp tục
nói:
"Đứa bé trong bụng kế mẫu nàng có vẻ như đã chờ không nổi rồi."
Như phụ họa thêm cho lời nói của hắn, Tô Ngâm Duyệt thống khổ rên rỉ mấy
tiếng. Thậm chí nàng cảm giác được hình như nước ối cũng bị vỡ, đứa trẻ
căn bản đã không nhịn được phải ra tới nơi. Không nhịn được, nàng ngẩng
đầu lên, rất đau thương nhìn Âu Dương Tĩnh.
Cái nhìn này, khiến
cho một chút do dự duy nhất của Âu Dương Tĩnh cũng bỏ xuống. Nàng nhớ
tới những ngày ở trong đáy cốc, Tô Ngâm Duyệt như tỷ tỷ cũng vừa là mẫu
thân chăm sóc hai anh em bọn họ. Bây giờ nhìn nàng ấy thống khổ như vậy, hơn nữa trong bụng nàng ấy còn là em trai, em gái của nàng. Nàng làm
sao có thể nhẫn tâm để cho nàng ấy bị giày vò.
"Thả bọn họ, ta đi theo ngươi." Âu Dương Tĩnh thu hồi Tử Nguyệt kiếm, nhìn Mộc Nguyệt Ly
nói. Không chờ được rồi, mặc dù chuyện này nàng có thể giải quyết.. thì
thế nào, Duyệt tỷ đã không cách nào kéo dài nữa, nếu chậm trễ, nhất định sẽ mất hai mạng.
Lời nói Âu Dương Tĩnh làm Âu Dương Ngự và Tô Ngâm Duyệt vô cùng khiếp sợ, nhưng bọn họ bây giờ còn có thể làm được gì.
Ánh mắt Mộc Nguyệt Ly sáng lên, kế hoạch của hắn quả nhiên không sai.
Trong khi Âu Dương Tĩnh và Vân Khinh Cuồng dùng tâm linh nói chuyện.
"Cuồng, phụ thân ta và Duyệt tỷ giao cho ngươi. Ngươi nhất định phải chiếu cố bọn họ bình an."
"Còn ngươi thì sao?" Vân Khinh Cuồng hỏi, dĩ nhiên, hắn cũng tin tưởng bản
lĩnh Âu Dương Tĩnh, nàng nhất định sẽ không có chuyện gì.
"Hắn
không phải muốn ta theo hắn đi sao? Hừ, ta sẽ khiến cho hắn phải hối
hận." Mặc dù một phần là bởi vì Tô Ngâm Duyệt, nhưng còn một lý do khác
nữa, đó là Âu Dương Tĩnh tạm thời đã nghĩ ra được kế sách. Không vào
hang cọp, sao bắt được cọp? Nàng phải tiếp cận gần Mộc Nguyệt Ly, sau đó để cho hắn tận mắt nhìn thấy kết quả của hắn.
Hai mắt màu xanh
biếc của Vân Khinh Cuồng lóe lên, đã rõ ràng, thì ra Tĩnh nhi cố ý muốn
đi. Đầu hổ khẽ ngước, mắt xanh liếc về phía Mộc Nguyệt Ly, hắn có chút
đồng cảm với nam tử này, có thể cùng đối nghịch với tiểu ma nữ Âu Dương
Tĩnh này. Hừ, hắn còn không bị chỉnh chết?
"Được, ngươi yên tâm, tất cả giao cho ta."
"Tốt!"
Âu Dương Tĩnh và Vân Khinh Cuồng kết thúc đối thoại, sau đó nàng không để lại dấu vết giải khai kết giới.
Mộc Nguyệt Ly tất nhiên sợ Âu Dương Tĩnh sẽ có mưu kế, cho nên để cho nàng ăn vào Nhuyễn Cốt Tán.
Âu Dương Tĩnh nhìn tỳ nữ đưa lên Nhuyễn Cốt Tán, sau đó nàng không chần
chừ nhận lấy lập tức bỏ vào trong miệng. Một lát sau, Âu Dương Tĩnh lảo
đảo một cái, toàn thân gần như vô lực, cùng với trạng thái ban đầu của
Âu Dương Ngự cũng không sai biệt lắm.
Thấy vậy, Mộc Nguyệt Ly hài lòng cười. Mà trong lòng của Âu Dương Ngự, Tô Ngâm Duyệt lại đau đớn triệt để.
"Được rồi, bây giờ ngươi nên thả bọn họ đi đi." Âu Dương Tĩnh nhìn Mộc Nguyệt Ly nói.
Mộc Nguyệt Ly nhìn nàng, sau đó hướng về gã sai vặt, tỳ nữ bên cạnh gật đầu một cái. Ngay sau đó, tỳ nữ và gã sai vặt lập tức hợp lại dẫn Âu Dương
Ngự đang ngồi đi, còn có Tô Ngâm Duyệt gần như là vác đi ra ngoài.
Âu Dương Tĩnh không để lại dấu vết hướng về Tiểu Bạch Hổ gật đầu một cái,
vì vậy Bạch Hổ lập tức đi theo phía sau gã sai vặt rời đi.
Những
thuộc hạ cầm cung tên tránh sang một bên nhường đường, nhưng sau khi đám người Âu Dương Ngự đi qua. Bọn họ lại bao vây xung quanh Âu Dương Tĩnh.
Mộc Nguyệt Ly thấy Nhuyễn Cốt Tán Âu Dương Tĩnh ăn vào đã phát tác, bước
lên trước, nhìn như nhẹ nhõm, nhưng vẫn mang theo đề phòng. Đi lên một
chút, lập tức nhanh chóng điểm trúng huyệt đạo Âu Dương Tĩnh.
Âu
Dương Tĩnh nhìn hắn một cái, ánh mắt không nhận thua. Chẳng qua đáy lòng lại đang cười lạnh, có lẽ Nhuyễn Cốt Tán đối với người khác có tác
dụng, nhưng đối với nàng cái này đã nhanh chóng mất hiệu nghiệm, những
thứ này đều là chút lòng thành của hắn. Có điều bây giờ nàng cũng không
muốn để hắn nhìn ra.
"Chủ nhân, đã cho người đưa bọn họ đi." Tỳ nữa vừa rồi đưa Âu Dương Ngự bọn họ rời đi bước vào nói:
Mộc Nguyệt Ly gật đầu một cái, sau đó lập tức căn dặn:
"Phân phó xuống dưới, lập tức rời khỏi đây." Nơi này ở lại cũng vô ích.
"Vâng."
Tỳ nữ gật đầu một cái, lại đi xuống. Đồng thời những tiễn thủ kia cũng rất mau thu hồi tên, từng người một nhanh chóng biến mất.
Sau một lúc lâu, tỳ nữ trở lại. Hồi báo tất cả chuẩn bị xong.
Mộc Nguyệt Ly gật đầu một cái, đưa tay ôm ngang hông Âu Dương Tĩnh, sải bước đi ra ngoài.
Rất nhanh, hắn ôm Âu Dương Tĩnh vào trong một chiếc xe ngựa. Chính hắn cũng theo vào.
Truyền lệnh xuống, mọi người lập tức rút lui, chỉ còn lại một tòa viện trống không.
Đổi lại bên kia, Âu Dương Ngự chưa giải được Nhuyễn Cốt Tán, toàn thân vô
lực chỉ đành tựa vào trong xe ngựa, nhìn thê tử thống khổ rên rỉ, sốt
ruột đến độ không biết phải làm sao, lúc ông đang vạn phần lo lắng. Bọn
họ cũng không có chú ý tới đôi mắt xanh của Tiểu Bạch Hổ chợt lóe, cái
đuôi lắc lắc, xe ngựa dừng lại trên đường, mà phu xe cũng không hề hay
biết.
Âu Dương Ngự sửng sốt, hắn nghĩ rằng Mộc Nguyệt Ly rốt cuộc cũng không bỏ qua cho bọn họ, cả người đầy căng thẳng. Nhưng không ngờ
chuyện kế đến xảy ra khiến cho bọn họ hết sức kinh ngạc. Chứng kiến
chính là Tiểu Bạch Hổ kia lại có thể biến thành một thiếu niên mắt xanh, tóc màu bạch kim.
Ngay cả Tô Ngâm Duyệt đang đau bụng đến không chịu được cũng ngây ngẩn cả người, nói cho đúng, là trợn mắt há mồm.