"Ngươi ——"
Lời nói của Mộc Nguyệt Ly khiến sắc mặt Âu Dương Ngự đại biến, Tô Ngâm
Duyệt càng thêm đưa tay muốn che bụng. Nhưng bụng nàng bây giờ đã lớn,
hai tay để phía trên có điều cũng chỉ là trang trí. Vì vậy, nàng rất bất an. Chỉ sợ Mộc Nguyệt Ly sẽ hướng về đứa bé của nàng ra tay, trong lòng càng khẩn trương, ngược lại nàng cảm thấy bụng đang bắt đầu đau.
"Ư..ư....." Nàng khó chịu nhíu lại chân mày, thân thể cũng không tự giác cong lên.
"Duyệt Nhi, nàng làm sao vậy?" Âu Dương Ngự nghe thê tử phát ra âm thanh thống khổ, cũng sợ hết hồn. Xoay cổ qua nhìn nàng, trong mắt tràn đầy lo
lắng.
Âu Dương Tĩnh cũng lo âu nhìn Tô Ngâm Duyệt, tỷ ấy không phải là bị kích thích rồi sinh non chứ?
Mộc Nguyệt Ly nhìn trạng thái của Tô Ngâm Duyệt, cũng chỉ nhếch môi, kích
thích thật tốt. Hắn muốn xem thử, bây giờ Âu Dương Tĩnh còn có thể không bị hắn quản chế hay không đây? Nâng lên chân mày tuấn mỹ, hắn nhìn Âu
Dương Tĩnh nói:
"Bây giờ ta cho nàng hai sự lựa chọn, một là đầu
hàng, ta sẽ thả bọn họ đi. Hai là, nàng cũng có thể phản kháng. Nhưng mà ta lại không thể bảo đảm trong lúc nhất thời có thể thất thủ hay không, lỡ tay làm mất đi hai sinh mệnh......"
Đúng là uy hiếp, đồ vô sỉ.
Âu Dương Ngự và Tô Ngâm Duyệt trong lòng giận dữ, căm hận nhìn Mộc Nguyệt Ly.
"Ư..ư..ư......" Tĩnh nhi, không nên đáp ứng. Nói xong, Tô Ngâm Duyệt ô ô
nhìn hướng về Âu Dương Tĩnh, không thấy kiếm trượt qua trên cổ. Mặc dù
nàng rất lo lắng cho đứa bé trong bụng, nhưng nếu nhất định có một kiếp
này, nàng dĩ nhiên hi vọng Tĩnh nhi có thể an toàn.
"Tĩnh nhi,
con đừng quan tâm cho chúng ta." Âu Dương Ngự cũng nhìn về phía con gái
quát, mười mấy năm trước, ông đã lạnh nhạt con gái của mình, mới có thể
khiến cho bọn chúng thiếu chút nữa bị Tô thị hại chết. Bây giờ ông sao
có thể nhìn con gái vì ông mà chịu quản thúc đây?
"Làm cho bọn họ câm miệng." Mộc Nguyệt Ly cũng không quay đầu lại nói.
Gã sai vặt đứng ở bên cạnh Âu Dương Ngự lập tức lấy một miếng vải nhét vào trong miệng ông, khiến Âu Dương Ngự nữa lời cũng nói không ra được. Mà
bản thân Tô Ngâm Duyệt cũng sẽ không mở miệng, tất nhiên cũng không cần
có người trông coi.
Âu Dương Tĩnh nhìn thấy cách làm của Mộc
Nguyệt Ly, ánh mắt như muốn bốc lửa. Nàng nhìn hắn, như có vô số mưa đá
bắn về phía hắn, gằn từng câu từng chữ:
"Mộc Nguyệt Ly, ngươi đã chọc giận ta." Chọc giận nàng, hậu quả rất nghiêm trọng.
Mộc Nguyệt Ly cũng cười lạnh, dù sao đi nữa hắn cũng đã chuẩn bị sẵn sàng. Ai sợ ai. (câu này tếu ghê, như con nít giận dỗi)
"Như nhau thôi, nàng cũng chọc giận ta." Từ thời khắc nàng phá hủy tổ chức
Tam Lăng, cũng là lúc nàng đã hướng về hắn tuyên chiến rồi.
"Tốt
thôi, vậy chúng ta hãy xác định là động tác của ngươi nhanh hay của ta
mau hơn." Âu Dương Tĩnh cũng cười lạnh, tay nàng cũng không đụng đến cây tiêu ngọc. Đôi mắt kia đóng lại, đột nhiên mở ra. Mọi người chỉ cảm
thấy vô số hao quang từ đáy mắt nàng bắn ra, một thanh bảo kiếm màu tím
bỗng chốc xuất hiện giữa không trung.
Hai tay Âu Dương Tĩnh đột
nhiên vung lên, bảo kiếm tinh xảo trong vỏ kiếm đột nhiên bắn ra. Hào
quang bốn phía, giống như ánh sáng của bảo thạch nứt ra, chói lọi đập
vào mắt mọi người. Sắc bén như vậy, hoa mỹ như vậy, thần bí như vậy. Quả nhiên là tuyệt kiếm hiếm thấy.
Ánh mắt Mộc Nguyệt Ly đột nhiên
mở to, con ngươi kia gần như co rút lại, nhìn chằm chằm thanh kiếm Tử
Nguyệt. Chẳng lẽ đây chính là Thần kiếm thượng cổ Tử Nguyệt trong truyền thuyết sao? Hắn vốn là người sử dụng kiếm, nhìn thấy bảo kiếm như vậy
có thể nào không động lòng? Nhưng dĩ nhiên là càng phải kiêng kĩ uy lực
của thần kiếm Thượng Cổ này hơn.
Âu Dương Tĩnh cầm kiếm, ngay lập tức thân kiếm chỉ về hướng Mộc Nguyệt Ly, giật giật môi nói:
"Ta chỉ cho ngươi một lựa chọn, hãy tự mình kết thúc đi!"
Mộc Nguyệt Ly sửng sốt, trực tiếp phá lên cười ha ha. Sau khi cười xong hắn nhìn chằm chằm Âu Dương Tĩnh, vẻ mặt bi thảm nói:
"Chờ một chút, ngươi xem rồi hãy nói."
Dứt lời, hắn vỗ tay một cái, sau đó Âu Dương Tĩnh nghe được liên tiếp âm
thanh của nhiều bước chân, tiếp theo chỉ thấy một đám người xuất hiện.
Đám người ở ngoài cửa, tay kéo dây cung, nhắm ngay Âu Dương Tĩnh, đồng
thời cũng nhắm vào Âu Dương Ngự và Tô Ngâm Duyệt.
Mà hai đám
người khác càng thêm lợi hại, một nhóm là từ trong cơ quan đại sảnh xuất hiện, nhìn võ công những người này xem ra không tệ. Một số người thậm
chí là xuất hiện ở trên nóc nhà. Bốn phía tấn công, Âu Dương Tĩnh hoàn
toàn đã bị bao vây.
Âu Dương Ngự, Tô Ngâm Duyệt thấy thế, trong
lòng càng thêm trầm xuống, lần này xem ra Mộc Nguyệt Ly đã chuẩn bị kế
hoạch từ lâu, mới có thể bắt Âu Dương Tĩnh xuất hiện, chỉ sợ hôm nay là
một cuộc huyết chiến khó tránh khỏi. Chỉ là nhìn thê tử bên cạnh bụng đã lớn, lại nhìn đến con gái thân có một mình. Tâm Âu Dương Ngự đau như rỉ máu, có cảm giác mình quá vô dụng. Đã không thể bảo vệ thê tử, nay còn
phải nhìn con gái cũng dính vào nguy hiểm. Ông rốt cuộc sống có tác dụng gì?
Mộc Nguyệt Ly hừ lạnh, trực tiếp cầm lấy kiếm của tỳ nữ bên
cạnh. Mũi kiếm chỉ thẳng vào Tô Ngâm Duyệt, sau đó từng chút từng chút
hướng đến bụng của nàng ấy.
Tô Ngâm Duyệt bị dọa cho sợ tới mức
tim cũng muốn vọt ra ngoài, mặc dù nàng có dự cảm hôm nay dữ nhiều lành
ít, nhưng đến giờ khắc thật sự này, lại như khoét vào tim nàng đau đớn.
Nơi đó có đứa trẻ của nàng, mắt thấy đứa trẻ của mình còn chưa ra đời đã phải rời bỏ nàng mà đi, đây là một chuyện mà người làm mẹ như nàng,
buất luận thế nào cũng không thể thừa nhận. Mồ hôi lạnh từ trên trán
nàng không ngừng rỉ ra, không biết lấy từ đâu sức mạnh, hai tay nàng đột nhiên nắm lấy thanh đao kia.
"Duyệt tỷ ——" Âu Dương Tĩnh cũng
bị dọa cho sợ, nhìn tay Tô Ngâm Duyệt bị thanh kiếm thoáng hiện làm bị
thương. Máu tươi chảy ra, làm đỏ ánh mắt của nàng. Tay cầm Tử Nguyệt
kiếm của nàng cũng không tự giác nắm lại thật chặt.
Âu Dương Ngự như bị người ta bóp chặt cổ, gương mặt tuấn tú trắng như tờ giấy. Cuối cùng thống khổ nhắm hai mắt lại.
Bất thình lình, Mộc Nguyệt Ly hắn cũng bị hành động của Tô Ngâm Duyệt làm
cho sợ, nhưng khi hắn nhìn đến phản ứng của Âu Dương Ngự, còn có Âu
Dương Tĩnh. Hắn biết, lần này lợi thế đã thuộc về hắn. Hắn đột nhiên đưa tay điểm huyệt đạo Tô Ngâm Duyệt, sau đó đẩy hai tay của nàng ra, thu
hồi kiếm. Trên thân kiếm còn vết máu, hắn tự tay nhận lấy chiếc khăn gã
sai vặt bên cạnh đưa lên, nhẹ nhàng lau kiếm, lần nữa nhìn Âu Dương Tĩnh nói:
"Bây giờ, nàng nên nói cho ta biết, nàng chọn một, hay là chọn hai chứ?"
Âu Dương Tĩnh căm hận nhìn hắn, không sai, dĩ nhiên là nàng nắm chắc phần
thắng đối phó những người này. Nhưng nàng lại không có cách nào để tránh làm tổn thương hai người Âu Dương Ngự và Tô Ngâm Duyệt, hơn nữa bây giờ trong bụng Duyệt tỷ còn có đứa bé, nàng càng băn khoăn hơn. Chẳng lẽ
hôm nay lại phải cúi đầu về phía hắn hay sao? Chân mày quấn thành một
đoàn, lửa giận của nàng bây giờ rất lớn.
"Grào ——"
Đang
lúc Âu Dương Tĩnh rối rắm, Tiểu Lão Hổ vẫn không lên tiếng, đột nhiên
ngẩng đầu rống lên một cái. Con ngươi màu xanh biếc lộ ra ánh sáng quỷ
dị nhìn Mộc Nguyệt Ly.
Mộc Nguyệt Ly trước đó cũng không để ý đến Tiểu Lão Hổ này, nhưng sau khi vừa nhìn đôi mắt màu xanh biếc kia, hắn
đột nhiên run rẩy, giống như bị người ta làm một loại pháp thuật tà môn
lợi hại. Trong lòng hắn đột nhiên thoáng hiện ý nghĩ cổ quái, Tiểu Bạch
Hổ này tuyệt đối không đơn giản. Hắn thật nhanh lắc người, đứng qua bên
cạnh Tô Ngâm Duyệt.
Đồng thời, tiếng hô của Vân Khinh Cuồng đã
thức tỉnh Âu Dương Tĩnh. Tình hình đúng là nàng đang đứng một mình ở
giữa, nên mới không kịp suy nghĩ. Lại đã quên có thể mở ra kết giới. Chỉ thấy ánh mắt của nàng sáng lên, tay không để lại dấu vết làm một cái
kết giới, mặc dù tất cả mọi người vẫn có thể nhìn thấy nhau, nhưng người ở bên ngoài và người bên trong, căn bản không thể xông qua kết giới,
nói cách khác, bây giờ nàng chỉ cần đối phó với mấy người Mộc Nguyệt Ly
là được.
Sau khi làm giới hạn ranh giới, Âu Dương Tĩnh cười cười, tiếp đó lại đi về phía Mộc Nguyệt Ly.