Vân Tuyệt Trần quyết
định cưới Lâm Sơ Hạ, tất nhiên là khiến vợ chồng Vân lão gia nhẹ nhàng
thở ra, cũng khiến Lâm Sơ Hạ lúc nhận được thư, cười tươi như hoa. Có
điều vì Vân Hạo Trần muốn đi Quân Quốc, mà Vân lão gia lại hi vọng trong ngày thành thân của con trai nhỏ có sự hiện diện của trưởng tử. Vì thế
quyết định luôn ngày mùng 8 ba tháng sau đi đón dâu.
Vào ngày thứ hai sau khi Vân Tuyệt Trần quyết định thành thân, Vân Hạo Trần cũng rời khỏi Vân phủ, mang theo người của hắn theo hướng Quân Quốc mà đi.
Cũng trong lúc đó tại Quân Quốc.
Mộc Nguyệt Ly nhận được tin tức, Âu Dương An, Âu Dương Tĩnh vẫn chưa rời
khỏi Quân Quốc. Hắn nheo chân mày cười một tiếng, chỉ cần chưa rời khỏi
Quân Quốc là tốt rồi. Địa bàn của hắn, hắn làm chủ. Tất nhiên sẽ không
để cho bọn họ đào tẩu.
"Người đâu." Mộc Nguyệt Ly hướng tới bên ngoài kêu.
"Điện hạ." Hai gã nam tử đi đến, hướng tới Mộc Nguyệt Ly quỳ xuống.
"Dẫn theo vài người, cùng bản thái tử xuất cung một chuyến." Mộc Nguyệt Ly nói với bọn họ.
“Vâng”
Một lát sau, Mộc Nguyệt Ly đã thay đổi thường phục, dẫn theo hộ vệ đang ẩn mình ra khỏi hoàng cung.
Mà cũng rất khéo, vốn vẫn bị Đoan Vương gia cấm túc Nghiên quận chúa rốt
cục cũng nghĩ ra cách trốn khỏi Vương Phủ. Quyết định đi tìm Âu Dương
An, nàng không tin hai người họ đã đi rồi. Không phải nói đến Quân Quốc
làm việc sao? Nàng biết bọn họ cũng chưa làm xong việc cần làm.
Kết quả, Mộc Nguyệt Ly xuất cung, Nghiên quận chúa rời phủ, hai phe gặp được nhau.
"Thái tử điện hạ?" Nghiên quận chúa xa xa đã nhìn thấy Mộc Nguyệt Ly cực kỳ
xuất sắc trong đám người, hạc trong bầy gà, con ngươi đảo một vòng, anh
em Âu Dương An này quen biết thái tử điện hạ, huynh ấy còn mời hai người họ vào cung, nói không chừng đi theo huynh ấy, có thể tìm được Âu Dương An. Vì thế nàng lập tức lặng lẽ đi theo.
Mộc Nguyệt Ly bọn họ là cao thủ, Nghiên quận chúa về điểm công phu sứt sẹo theo dõi này đương
nhiên là không thể lừa được bọn họ. Khi Nghiêm quận chúa vừa bắt đầu
theo dõi bọn họ thì đã bị phát hiện. Mộc Nguyệt Ly lại ngầm ý bảo thủ hạ không cần lo, nàng ấy muốn cùng đi hãy để nàng ấy cùng đi. Có lẽ đến
lúc đó có thể trợ giúp bọn họ một tay cũng không chừng.
Kết quả
là, Nghiên quận chúa tự nhận là không bị phát hiện. Dọc theo đường đi
giống như tên trộm, lén lút theo sau Mộc Nguyệt Ly, mãi cho đến ngoại ô
phía tây.
Mộc Nguyệt Ly biết Âu Dương An võ công rất cao, một khi tới gần tất sẽ bị phát hiện. Con ngươi hắn liếc mắt một cái nhìn Nghiêm quận chúa còn đang len lén theo ở phía sau, đột nhiên có chủ ý. Hắn
hướng tới thủ hạ đưa một ánh mắt, bảo bọn họ canh giữ ở chỗ cũ. Bản thân thì quay lại phía sau mà đi.
Nghiên quận chúa đầu tiên là bất
động, sau đó phát hiện Mộc Nguyệt Ly lại đang đi tới chỗ của mình. Nàng
hoảng sợ, chẳng lẽ bị phát hiện rồi? Trong lúc nàng đang lo lắng bất an, Mộc Nguyệt Ly đã đứng ở trước mặt nàng.
"Đi ra đi."
Mộc
Nguyệt Ly đứng ở nơi đó, trên cao nhìn xuống em gái chỉ kém không đem
chính mình co lại thành một khối. Đột nhiên khóe môi lộ ra một chút ý
cười, cảm thấy đường muội này cũng rất thú vị.
Nghe giọng của
hắn, Nghiên quận chúa rốt cuộc biết mình bị phát hiện. Nàng lo lắng bất
an đứng lên, hướng tới Mộc Nguyệt Ly ngượng ngùng kêu:
"Đường… đường huynh, sao huynh lại ở đây?"
Mộc Nguyệt Ly cười như không cười nhìn nàng, cong môi, nói:
"Những lời này hẳn là ta hỏi muội mới đúng, sao muội lại ở đây?"
"Muội, muội......" Nghiên quận chúa ô a nói không được.
"À." Mộc Nguyệt Ly đột nhiên làm ra vẻ bừng tỉnh đại ngộ, ánh mắt liếc nhìn
Nghiên quận chúa đang bất an."Ta hiểu rồi, muội chắc không phải đang len lén theo dõi ta chứ?"
"Không, không, muội, muội không có......" Nghiên quận chúa sợ tới mức nhanh chóng phủ nhận.
"Có điều, ta nhớ Nghiên Nhi, muội không phải là bị hoàng thúc cấm túc sao?" Mộc Nguyệt Ly mặc kệ phủ nhận của nàng, tiếp tục nói.
Nghiên quận chúa lại á khẩu không trả lời được.
Mộc Nguyệt Ly chỉ đúng vấn đề, thế này mới mang theo ý cười nói:
"Nghiên Nhi ra ngoài tìm người à?"
Nghiên quận chúa vừa nghe thấy vội quên tất cả, càng muốn hỏi thăm Mộc Nguyệt Ly tin tức của Âu Dương An, vì thế mở miệng nói:
"Mấy ngày trước, Âu Dương công tử và Âu Dương cô nương rời khỏi Vương Phủ.
Trong lòng muội rất lo lắng sợ bọn họ chưa quen cuộc sống nơi đây, không biết bọn họ có phải thật sự rời đi rồi không? Hôm nay ra ngoài vốn là
muốn tìm bọn họ, lại không ngờ gặp được đường huynh. Nhớ lại đường huynh cũng có quen biết bọn họ, cho nên mới đi theo đường huynh, muốn xem một chút có phải là đi gặp bọn họ hay không thôi" Nghiên quận chúa một câu
lại một câu đường huynh, không cứng rắn gọi hắn là thái tử, tất nhiên là có họ hàng thân thiết.
Mộc Nguyệt Ly trong lòng sáng ngời, muội
ấy quả nhiên là tới tìm Âu Dương An. Xem ra cô bé thật sự thích Âu Dương An, vừa vặn, cũng có thể giúp mình một phen. Vì thế chỉ vào thôn trang
trước mặt nói với nàng:
"Thấy chưa, đó là nơi Âu Dương huynh bọn
họ đang ở tạm. Ta vốn cũng định đi gặp bọn họ, nhưng vừa khéo Nghiên Nhi cũng muốn đi, hay là muội đi trước đi."
Nghiên quận chúa vừa
nghe Âu Dương An ở nơi đó, trong lòng cao hứng vạn phần. Có điều sau đó
cũng cảm thấy lời nói của Mộc Nguyệt Ly có gì đó không đúng, tại sao là
nàng đi trước? Mà không phải bọn họ cùng đi?
Mộc Nguyệt Ly nhìn ra nghi ngờ của nàng, bất quá hắn đều có thể đối phó.
"Ta vốn muốn cho bọn họ một kinh hỉ, bất quá ta tưởng Nghiên Nhi không phải nhất quyết muốn gặp Âu Dương huynh sao?" Mộc Nguyệt Ly nhìn Nghiên quận chúa vẻ mặt mang theo hài hước.
Quả nhiên khuôn mặt Mộc Nghiên đỏ lên, tu tu đáp đáp.
"Đường huynh ——"
"Ha ha." Mộc Nguyệt Ly cười, nói với nàng. "Cho nên ta đem cơ hội tạo kinh
hỉ với bọn họ nhường cho muội, Nghiên Nhi, muội đến đó cũng không được
nói cho bọn họ biết ta đã đến đây. Ngày mai ta lại đi gặp bọn họ."
Mộc Nghiên một lòng đều muốn gặp được Âu Dương An, mau chóng biến thành mơ hồ, vì thế gật đầu.
"Được, vậy muội mau đi đi. Có thể ở bên cạnh Âu Dương huynh thì tốt rồi, hắn
là một nam tử đáng giá." Mộc Nguyệt Ly lại cười nói, khiến gương mặt
tươi cười mới bắt đầu ửng hồng của Mộc Nghiên lại biến thành đỏ rừng
rực.
"Muội đi trước đây." Mộc Nghiên thẹn thùng nói với Mộc Nguyệt Ly.
"Đi đi, nhất định phải cố lên. Ta hy vọng có thể có một đường muội phu như
Âu Dương huynh." Mộc Nguyệt Ly nói xong, sau đó nhìn Mộc Nghiên thẹn
thùng chạy về hướng thôn trang.
Mộc Nguyệt Ly thu lại nét cười,
vẻ mặt lập tức lạnh băng. Hắn nhìn bóng dáng Mộc Nghiên càng ngày càng
xa, bấy giờ mới phát ra tín hiệu tới thị vệ của mình, một đám người cẩn
thận theo hướng phía sau đến gần thôn trang.
Lại nói Mộc Nghiên
hướng đến thôn trang kia, lúc đứng ở ngoài cửa, hai tay sửa sang lại
quần áo của mình, vuốt vuốt tóc, dường như xác định mình không có vấn đề gì, tương đối hoàn mỹ rồi mới giơ tay gõ cửa.
Người trong trang nghe có người gõ cửa đều sửng sốt, nếu là người mình tất có ám hiệu. Là ai đến gõ cửa?
Hai thị vệ nhìn nhau, cùng nhau bước đến cạnh cửa, một người cầm binh khi giấu ở phía sau cửa, một người hỏi:
"Ai đó?"